Bầu thai đôi con gái, mẹ chồng bắt ăn cơm độn ngô liên tục trong 6 tháng
Mang thai 3 tháng thì mẹ chồng bắt Thủy phải đi siêu âm bằng được xem là con trai hay con gái vì đứa con đầu của chị đã là gái rồi.
ảnh minh họa
Để rồi lúc nhận tin từ bác sĩ cô buồn vô hạn, định nhờ chồng gọi điện về nói dối với mẹ chồng thì ai ngờ vừa mới bước chân ra khỏi phòng khám đã thấy mẹ chồng đứng sẵn đó từ bao giờ. Hóa ra lúc chị đi là bà bắt xe ôm bám theo con dâu luôn:
- Sao con? Bác sĩ nói thế nào?
- Con mang thai đôi mẹ à. Thế à, đông con càng tốt, nhưng trai hay gái?
- Dạ… gái
- Hả? 1 trai 1 gái hay cả 2 đều là gái ?
- Dạ, cả 2 đều là gái mẹ ạ.
- Loại đàn bà không biết đẻ, thế này thì nhà tôi mất giống à. 3 đứa con gái liền tù tì thì mặt mũi đâu mà đi nhận họ nữa.
Loại đàn bà không biết đẻ (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ chồng Thủy chán nản bắt xe ôm về luôn, mặc giữa trưa nắng bức con dâu muốn về thế nào thì về. Kể từ sau hôm ấy mẹ chồng giữ chặt t.iền mỗi khi chồng Thủy gửi về, việc đi chợ bà cũng dành luôn chứ không để cho cô đi như trước nữa.
Bữa cơm trước đây vốn đã chỉ có bìa đậu phụ, con cá khô nhưng giờ còn kham khổ hơn. Bà chỉ cho con dâu và đứa cháu nội ăn cơm độn ngô với muối vừng. Xót con quá, chị bảo với mẹ:
- Mẹ ơi, con thì ăn thế nào cũng được nhưng cháu nó mới có 3 t.uổi còn nhỏ, mẹ mua chút đồ ăn cho cháu ăn với không cháu nó xanh quá.
- Ý là chị chê tôi không quan tâm tới mẹ con chị hả? Nói cho chị biết nhé, con tôi vất vả cực nhọc tận trong rừng sâu mới kiếm được chút t.iền gửi về. Mẹ con nhà chị không thể ăn trắng hết mồ hôi công sức của con tôi được. Tôi phải giữ cho con tôi. Còn chị bầu con gái thì ăn thế thôi, ăn nhiều béo phì ra nó tịt lỗ lại rồi con lại c.hết ngạt trong bụng không ra được đâu. – Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Con đâu có ý đó.
Mẹ chồng ghê gớm nên Thủy chẳng thể cãi lại được. Ngoài việc làm đồng thỉnh thoảng ai thuê làm gì Thủy nhận làm hết để kiếm thêm chút t.iền mua cho con chút sữa uống. Cô cũng phải cho con gái uống trộm chứ để mẹ chồng biết được thì bà lại mắng cho. Còn bản thân Thủy thì chẳng dám mua gì ăn cả phần vì cô thấy mình vẫn khỏe, phần vì sợ mẹ chồng nói.
Bầu tới tháng thứ 7 thì có chị hàng xóm nói với Thủy rằng nhìn cô gầy quá sợ con trong bụng lại suy dinh dưỡng. Bầu đôi phải tẩm bổ vào không khổ mẹ khổ con. Thủy chưa kịp nói câu nào thì mẹ chồng đã chen ngang vào:
- Gớm các chị bây giờ sướng quá nên cứ vẽ sự. Chúng tôi ngày xưa đến khoai, sắn còn chẳng có mà ăn mà đẻ ra con vẫn khỏe, huống chi giờ thì cơm ngô thừa đầy ra đấy. Cứ cơm vào là chắc dạ con to hết. Tẩm bổ cho lắm vào như con nhà bà Thìn kia kìa, mẹ to thì béo như con lợn mà đẻ non con phải ở lồng kinh. Sướng thân mình lắm vào thì hại con.
Chị hàng xóm cũng ngao ngán lắc đầu ra về. Thủy chỉ biết đi làm, mẹ chồng cho gì ăn nấy, sau cái lần đi siêu âm thai biết giới tính con ấy thì cô cũng không đi khám lần nào nữa vì mẹ chồng bảo không cần thiết.
Suốt 6 tháng trời ròng rã mẹ chồng chỉ cho Thủy ăn ăn cơm độn ngô. Thi thoảng thêm được mấy con cá khô. Hôm ấy Thủy lên cơn trở dạ vào viện đẻ, mẹ chồng lúc đó cũng không đi ngay với Thủy. Bà bảo con dâu cứ vào viện trước, đẻ xong gọi bà vào vì bà còn bận phơi thóc. Thủy nuốt nước mắt xách làn gọi xe ôm đưa đi đẻ.
Nhưng rồi khi vào viện bác sĩ mới nói 2 cái thai trong bụng gặp nguy hiểm cần mổ gấp vì hơi thở yếu và thai suy dinh dưỡng nặng. Lúc bác sĩ mổ giờ đứa con đầu tiên cho Thủy thấy cô đã lặng người: “Là con trai, nhưng nhịp tim yếu lắm, con cô suy dinh dưỡng nặng thằng bé khó mà qua được. Đứa thứ 2 là con gái, trọng lượng nhỉnh hơn chút và khỏe hơn bé này”.
Thủy chỉ kịp nhờ bác sĩ gọi cho mẹ chồng tới. Cô vừa đ.au đ.ớn về thể xác lần tinh thần nên đã thiếp đi. Để rồi lúc tỉnh dậy, nhìn thấy 2 đứa con bên cạnh còn mẹ chồng đang ngân ngấn nước mắt:
- Thằng bé qua đời rồi con ơi, con ấp nó một chút đi.
- Mẹ… mẹ nói cái gì? Con con… c.hết rồi ư?
Thủy gào khóc giữa bệnh viện. Chỉ vì mẹ chồng quá cay nghiệt, thích cháu trai hơn cháu gái nên đã chỉ cho con dâu bầu bí ăn cơm độn ngô dẫn đến 2 đ.ứa t.rẻ suy dinh dưỡng nặng trong bụng mẹ. Giờ thì bà đã có cháu đích tôn rồi, nhưng ngày cháu sinh ra thì chính tay bà đã phải làm cái việc ghê rợn là ôm t.hi t.hể cháu đặt vào quan tài lạnh lẽo. Giá bà đừng có suy nghĩ cổ hủ thì đứa cháu bà đâu phải lìa đời sớm như vậy.
Theo blogtin
‘Hạnh phúc không t.iền’ - chia sẻ của ông chồng ‘lương tháng không đủ 30 triệu’
Sau 5 năm cống hiến tôi mới được cất nhắc làm trưởng bộ phận của 1 ngân hàng nhỏ. Từ ngày đi làm đến thời điểm hiện tại lương tháng của tôi chưa nổi 10 triệu nhưng tôi luôn cố gắng chắt chiu để chăm lo cho gia đình nhỏ của mình với 1 vợ bầu và 1 cậu con trai 4 t.uổi.
Ảnh minh hoạ
Vợ tôi nghỉ công tác đã lâu vì lý do sức khỏe. Từ ngày vợ tôi nghỉ việc, kinh tế gia đình khó khăn hơn nhưng chúng tôi dần quen với việc đó.
Tôi nghĩ chúng ta cần t.iền để lo cho cuộc sống nhưng cuộc sống còn những điều khác quan trọng hơn t.iền bạc.
Những thứ đó theo tôi sẽ có ưu tiên như sau: Sinh mạng, sức khỏe và tình thân gia đình...
Tôi không thể dành t.iền để mua cho vợ mình mẫu điện thoại iphone mới nhất nhưng sẽ dành t.iền để cô ấy có dịch vụ y tế tốt nhất khi sinh. Tôi cũng không thể mua cho mình chiếc SH nhập khẩu nhưng sẽ dành t.iền để con tôi có điều kiện học tập tốt nhất có thể.
Gia đình tôi cũng không có điều kiện để đến các trung tâm mua sắm cao cấp mỗi dịp cuối tuần mà thay vào đó tôi thường đưa vợ và con trai đi công viên để cả nhà cùng đi dạo, cùng câu cá, cùng nói chuyện và giao tiếp với mọi người xung quanh. Nơi đó tôi có thể dạy con tôi cách rót nước và cái hang đất để bắt dế mèm, cách bứt những bông cỏ lau mọc hoang.
Tôi cũng không đủ t.iền để thường xuyên cho con trai đến những trung tâm vui chơi đắt t.iền hay mua sắm đồ chơi tại My Kingdom. Nhưng thật may, nó vẫn luôn hứng thú với đàn mèo con mới sinh của mình, với bể cá cảnh của bố hay không ngừng háo hức cùng bố, mẹ làm những mô hình ô tô, căn nhà bằng bìa các tông mà tôi mang về từ siêu thị.
Mỗi lần như vậy nó lại đóng vai mèo con vào ra, quanh quẩn trong cái mô hình mà nó gọi là "chuồng".
Và thật kỳ lạ là nó thích thú chơi với các mô hình ô tô bằng bìa hơn là chiếc ô tô nhỏ tự lái chạy ac quy mà ông ngoại mua cho.
Con trai tôi cũng không được học các lớp kỹ năng, tư duy, ngoại ngữ hay tham gia trại hè quốc tế nhưng nó biết cách chăm sóc những chú mèo con, biết cách trồng và chăm cái cây be bé của nó, luôn hứng thú khi chăm sóc những chú cá xanh đỏ và biết tự làm những đồ chơi nhỏ cho mình.
Tôi không đủ t.iền để mua tặng vợ những chiếc váy thật đẹp ngoài kia, những món đồ tôi mua tặng vợ, con phần lớn là những món đồ sale off cuối mùa mà tôi "săn" trên các website bán hàng của nhật hay trên amazon và thật lạ, vợ tôi luôn thích thú, ôm 2 bố con cám ơn khi được tặng quà dù chỉ là chiếc áo mặc ở nhà.
Vợ tôi rất thích xem phim nhưng tôi cũng không thể thường xuyên đưa gia đình đến những trung tâm chiếu phim đắt t.iền. Nếu đi thì sẽ vào "thứ 2 cuối cùng của tháng" hoặc "thứ 4 vui vẻ" thời điểm mà những suất chiếu có giá vé tốt nhất.
Tôi thường download những bộ phim hoạt hình hay, những bộ phim chiếu rạp vào USB để cả nhà cùng xem sau giờ cơm. Còn vợ tôi thường làm bánh quy để nhấp nhám khi xem và thật lạ con trai tôi thường thích bánh của mẹ làm hơn là bịch bắp ra bơ mà tôi mua ngoài hàng.
Hiếm khi tôi được dùng bữa trong những nhà hàng ngon, sang trọng trừ những dịp đặc biệt tham dự cùng cơ quan hay bạn bè. Tôi thường dùng bữa sáng là bát bún vợ nấu, hay bát cơm nguội vợ hâm nóng cùng đồ ăn tối hôm trước còn bữa trưa thường là suất cơm văn phòng tầm thường, thậm chí là ổ bánh mỳ suốt bao năm qua...thật may chẳng sao cả.
Đồ mặc đi làm của tôi thường là đồng phục hay những chiếc sơmi sale có giá 100-200 nghìn, nhưng thật may không ai đ.ánh giá tôi qua giá trị chiếc áo đó, cũng có thể họ không biết.
Mỗi khi có gì hỏng hóc hay sửa chữa nhỏ trong nhà, tôi cũng không đủ t.iền để thuê thợ sửa hay kỹ sư đến mà thường mua vật liệu tự mày mò sửa, làm sau giờ làm việc. Có thể làm buổi tối, buổi đêm, có thể kéo dài 1 ngày, một tuần hay bao lâu cũng được nhưng thật lạ tôi luôn có 2 khán giả trung thành cổ vũ và góp ý. Tôi cũng không có điều kiện để thường xuyên đưa gia đình về thăm nội, ngoại. Nhưng thật may ở thời đại công nghệ này mỗi tối con trai tôi vẫn có thể nói chuyện với ông bà qua video call để kể cho ông bà về nốt muỗi cắn khi chơi ngoài sân buổi chiều, mách chuyện bị phạt vì chưa ngoan hay khoe đồ chơi mới của nó.
Lâu rồi gia đình tôi cũng không được đi du lịch, những chuyến "du lịch" vào những kỳ nghỉ lễ dài luôn có đích đến là nhà ông bà nội, ngoại nơi chúng tôi có thể quây quần bền gia đình lớn của mình, nơi tôi sẽ đưa vợ và con trai đi dạo ở bãi biển nhỏ gắn liền với t.uổi thơ của mình, kể cho họ những kỷ niệm thời trẻ con.
Còn 10 ngày nữa là đến sinh nhật vợ tôi, sẽ là chiếc bánh sinh nhật nhỏ, một bó hoa hồng cũng nhỏ, loài hoa mà vợ tôi thích. Vài người thân bên mâm cơm vợ tôi chuẩn bị. Con trai tôi sẽ thổi nến đến lần thứ 10 vì nó vốn thích thổi nến, nó sẽ líu lo hát bài "Happy birthday" theo cái cách mà chỉ có chúa mới hiểu. Nhưng thật lạ là tôi luôn nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt của vợ tôi.
Tôi không có ô tô, thậm chí không có nổi chiếc xe ga đắt t.iền. Tôi cũng chưa xây được ngôi nhà mơ ước. Và vẫn đang cố gắng vì điều đó. Nhưng thật lạ là tôi có cảm giác rằng mình đã có "tất cả".
Còn rất nhiều "sự lạ" trong cái gia đình bé của tôi và tôi hạnh phúc với những "sự lạ" đó. Tôi không đủ t.iền để mua hạnh phúc cho bản thân và gia đình nhưng sẽ cố gắng cùng họ tìm kiếm những "hạnh phúc không tiền". Chúc các bạn sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Theo Dân Trí
Bị vợ ‘bỏ đói’ nên tôi đã n.goại t.ình với cấp dưới của mình Giữa tôi và em luôn có sự đồng điệu về cảm xúc, tinh thần. Em rất thương tôi và chấp nhận là nhân tình của tôi. Ảnh minh hoạ Tôi 40 t.uổi, vợ 38 t.uổi, con cái đã trưởng thành. Trước đây, vợ chồng tôi chuyện chăn gối bình thường nhưng gần 10 năm nay vợ vì lý do về sức khỏe nên...