Bầu bí thất nghiệp, chồng khinh ra mặt
Em muốn đi làm ngay bây giờ, bất kể việc gì cũng được mặc dù em đã mang thai tháng thứ 6.
Vì em không làm ra tiền nên chồng khinh ra mặt. (ảnh minh họa)
Các chị ạ, em đang buồn và chán nản quá. Em muốn có người chia sẻ nên đã viết ra những dòng này, rất mong nhận được sự đồng cảm của những người cùng cảnh ngộ như em.
Vợ chồng em học với nhau từ cấp 3. Lên đến cao đẳng thì yêu nhau. Người chủ động yêu là em chứ không phải anh ấy vì em mê anh ở vẻ đẹp trai, hào hoa và rất phóng khoáng. Hồi đó anh cũng chưa có người yêu nên đã “đổ” em luôn. Phải hơn 1 năm yêu nhau, bọn em mới dành dụm đủ tiền để làm một đám cưới đơn giản. Hồi đó chúng em còn làm việc trên Hà Nội nhưng sau khi cưới anh có ý định về quê để mở cửa hàng vì làm trên phố bọn em cũng chỉ đủ ăn. Nghĩ đến cảnh phải thuê nhà, rồi sau này sinh con đẻ cái mà lương lậu chẳng đáng là bao nên chúng em đã quyết định khăn gói về quê.
Ban đầu anh vạch ra tương lai tươi sáng lắm. Bọn em sẽ ở cùng bố mẹ chồng, sau đó thuê một cửa hàng nhỏ ở thị trấn gần nhà và mở cửa hàng tạp hóa. Rồi 2-3 năm sau sẽ bòn tiền để xây nhà riêng vì em thực sự không muốn sống cùng bố mẹ chồng. Nói là làm, vợ chồng em đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ cho việc kinh doanh. Bao tiền dành dụm được từ đám cưới, chúng em đều đổ hết vào việc buôn bán. Vì cũng không có nhiều mà tiền hàng hóa cũng chẳng ít nên bọn em còn vay thêm ngân hàng. Mất đến 3 tháng chuẩn bị, công việc kinh doanh mới đi vào hoạt động. Ban đầu, tình hình kinh doanh cũng khá trôi chảy do nhiều người thân quen đến mua hàng để ủng hộ nhưng được khoảng 5 tháng thì cửa hàng bắt đầu đi xuống và rất ít khách.
Video đang HOT
Có lẽ do chúng em chọn địa điểm chưa đẹp và cũng chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc buôn bán. Vì không có vốn nhập hàng, hàng tồn kho lại không bán được mà tiền lãi vay ngân hàng vẫn phải trả đều đều nên vợ chồng em dường như kiệt vốn. Chúng em đã phải đóng cửa hàng và thanh lý hàng tồn kho. Tính ra, vợ chồng em cũng lỗ kha khá và từ ngày đóng cửa hàng thì chúng em chẳng còn chút vốn nào và sống dựa vào bố mẹ chồng.
Cũng thời gian đó em mang bầu. Việc này là ngoài kế hoạch bởi bọn em đang có ý định quay lại Hà Nội để tìm việc. Em muốn làm kinh tế đã rồi mới sinh con đẻ cái. Nhưng con cái là của trời cho, sao lỡ bỏ đi được. Vậy là kế hoạch kiếm tiền một lần nữa lại dang dở.
Từ ngày có bầu, em mệt mỏi lắm, ốm nghén triền miên nên em chẳng ăn uống gì được. Đã thế hai vợ chồng lại không có tiền nên rất hay xích mích. Em có thai thế mà chồng chẳng quan tâm và thương em đâu các chị ạ. Có bầu mà em chẳng dám mua bán gì nhiều, đến hộp sữa bầu cũng phải cân nhắc đi, cân nhắc lại mới dám mua. Bây giờ cứ mỗi lần đi tiêu gì cũng phải nói với chồng để chồng ghi vào sổ sách. Thấy người ta mang bầu được chồng mua cho cái nọ, cái kia ăn mà em tủi thân vô cùng. Có những lúc em muốn mua một chiếc áo bầu thì chồng bảo mua gì mà lắm thế.
Buồn hơn nữa là từ ngày anh tìm được việc làm khác, kiếm ra tiền để nuôi em thì anh tỏ ra khinh em ra mặt luôn. Anh đi làm tối ngày, có khi đêm còn không về. Em lo lắng gọi điện thì anh bảo đang làm tăng ca để kiếm tiền nuôi em. Cứ cuối tháng anh đưa cho em ít tiền và không quên dặn em phải tiêu dè sẻn nhé. Em cầm đồng tiền trên tay mà nước mắt trực rơi. Sao em khổ thế này các chị ơi? Giờ em chỉ muốn đi làm ngay bây giờ, bất cứ việc gì cũng được. Hồi chưa cưới thì em yêu anh đến vây mà sao giờ anh đối xử với em tệ thế. Có phải vì em không làm ra tiền nên chồng mới khinh thế không? Hay do em bầu bí cả nghĩ quá rồi.
Từ ngày có bầu, chẳng mấy khi em được vui vẻ. Hết buồn vì chuyện kinh doanh thất bát, đến giờ lại bị chồng khinh khiến ra mặt. Ngày nào em cũng chỉ biết ôm gối khóc, không biết sau này đẻ con ra em sẽ phải sống như thế nào nữa. Em khóc thế này không biết con có ảnh hưởng gì không? Thật buồn quá các chị ạ…
Theo VNE
Giấu chuyện mất trinh và hậu quả
Thật ra, đàn ông luôn nói, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng với họ, chỉ cần yêu thương nhau là đủ.
Có vẻ họ đang nói dối. Đàn ông không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện người vợ của họ không còn trinh tiết. Dù là họ có bỏ qua chuyện đó nhưng đó là khi hai người hạnh phúc. Còn đến một lúc nào đó, họ chán ghét nhau hoặc nảy sinh mâu thuẫn, chuyện đó sẽ được mang ra bàn luận.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. Vì từ ngày yêu nhau, suốt 2 năm trời, anh luôn nói bóng gió về chuyện đó, dù anh chẳng biết tôi còn hay mất. Trước khi đến với anh, tôi đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu của tôi. Và không vượt qua được cám dỗ của cuộc sống, của những ân ái mặn nồng, tôi và anh đã &'đi quá giới hạn'. Cũng chỉ vì hai người quá yêu nhau, thế nên với tôi, chuyện đó không có gì quá quan trọng. Cả hai cũng xác định rõ ràng chuyện tương lai rồi.
Nhưng đúng là, ở đời không ai nói trước được điều gì. Đến khi tình yêu mặn nồng hạnh phúc, tưởng rằng sẽ lấy được nhau rồi thì lại chia tay. Chúng tôi mỗi người một nơi tìm cuộc sống mới. Chỉ vì khi đó tình yêu đã hết, cũng là do những trục trặc trong cuộc sống và phía hai bên gia đình nên chúng tôi từ bỏ nhau.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. (ảnh minh họa)
2 năm sau anh cũng đi lấy vợ và tôi thì có người yêu mới. Trước ngày anh lấy vợ, tôi còn đau khổ nhiều vì chưa thể nào quên được anh. Tôi và anh đã có nhiều kỉ niệm và quan trọng hơn là tôi đã trao thân cho anh, nên chuyện quên nhau thực sự khó. Nhưng anh đã có gia đình, vậy còn gì để tôi nuối tiếc và nhớ nhung. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ.
Tôi gặp và yêu người mới. Đó là một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm sóc tôi. Anh luôn tỏ ra lo lắng cho tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh, cảm nhận được tấm chân tình anh dành cho tôi. Tình yêu kéo dài suốt 2 năm, thời gian đó nhiều lần anh cũng đòi hỏi này kia những tôi cương quyết không chịu. Tôi vì không muốn như chuyện cũ, có được nhau rồi thì chia tay. Thế nên tôid đã rõ ràng với anh rằng, đợi sau khi cưới nhau, tôi sẽ là của anh.
Anh cũng buộc phải đồng ý vì không thể nào ép tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh cũng hay nói bóng gió anh là người thoáng tính, không gia trưởng. Anh cũng kể vài trường hợp mấy người bạn của mình sau khi biết người yêu không còn trong trắng đã lập tức bỏ. Nhưng anh thì không bao giờ thế, đó là quan điểm sống của anh.
Tôi cũng cảm thấy yên tâm khi anh nói như vậy dù là tôi không có ý sẽ nói cho anh sự thật về tôi. Vả lại, nếu anh là người không quan trọng chuyện còn hay mất thì sau này, khi biết tôi không còn trong trắng, có lẽ anh cũng không bận tâm.
Nhưng không, ngay trong đêm tân hôn, khi không thấy giọt máu đỏ trên ga, anh đã la toáng lên. Anh hỏi tôi: "Chuyện gì thế này?". Tôi hỏi lại: "Chuyện gì là sao anh?". "Sao em không còn trinh? Cái giọt máu ấy của em ở đâu, em đã ngủ với thằng nào?". Tôi đáp lại: "Chẳng phải anh vẫn nói, còn hay mất không quan trọng sao, sao giờ anh lại hỏi em chuyện đó, ý anh là gì?". Anh tát cho tôi một cái như trời giáng, anh bảo: "Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người trong trắng, còn trinh tiết. Chuyện kẻ khác chấp nhận thì được nhưng vợ tôi thì không. Ít ra cô cũng phải nói cho tôi biết cô đã ngủ với thằng nào chứ?". Nói rồi, anh đẩy tôi ngã xuống giường và đi thẳng ra ngoài. Đêm ấy anh không về.
Cũng từ ngày đó, anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Anh còn nói bóng gió rằng, ân hận vì đã lấy tôi, một người đàn bà hư. Tôi thực sự không hiểu cái anh muốn là gì. Anh luôn miệng nói yêu tôi, cần tôi, quan tâm tôi. Vậy mà giờ đây anh lại coi tôi như kẻ bỏ đi. Đàn ông nói dối, họ bảo không quan trọng chuyện còn hay mất trinh nhưng chính họ lại sợ lấy phải người vợ như vậy. Nếu thực sự không quan trọng thì dù tôi có nói hay không cũng đâu vấn đề gì.
Anh là một kẻ bỉ ổi, từ hôm đó, anh không động vào người tôi, không coi tôi là vợ. Tôi sống lầm lũi và như con ở trong nhà anh. Tôi thề, tôi sẽ cho anh nửa tháng, nếu anh không thay đổi, nếu anh cảm thấy không cần người vợ như tôi, tôi sẽ lập tức ra đi, từ bỏ tình yêu này dù rằng, tôi vẫn còn rất yêu anh.
Theo VNE
Giận chồng ngoại tình, tôi bỏ thai Tôi không biết người đời sẽ nói tôi thế nào nhưng đúng là lúc này, tôi có chút ân hận. Ân hận vì đã đánh mất đi đứa con của mình. Có lẽ, tôi là một người mẹ ác độc. Kết hôn được 1 năm, tôi có bầu. Đó là đứa con tôi không mong đợi, nhưng anh thì khác. Ngày đó, anh...