Bắt quả tang chồng ‘hành sự’ với ô sin trong nhà tắm
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình cơ bản, bố mẹ đều là cán bộ nhà nước. Ngày mới yêu anh, ai cũng ngăn cản bởi ở anh có điều gì đó không nghiêm túc, mặt khác gia đình anh lại nghèo, bố mẹ lo tôi lấy anh sẽ vất vả. Nhưng vì quá yêu và thương anh, tôi đã bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ, nằng nặc đòi lấy anh cho bằng được.
Cuộc sống của vợ chồng son ban đầu cũng khá hạnh phúc. Tuy không giàu có nhưng chúng tôi cũng có của ăn của để bởi cả 2 đứa đều có công việc ổn định và thu nhập cũng khá. 2 vợ chồng lại có sẵn một căn hộ chung cư do bố mẹ tôi mua tặng nên chúng tôi không phải chịu cảnh đi thuê đi mướn. Thời kì mang thai, tôi bị nghén lên nghén xuống, mọi việc nhà đều một tay chồng tôi lo hết, tôi không nấu được cơm hay rửa được bát vì sợ mùi thức ăn, quần áo cũng một tay chồng tôi giặt. Tôi thầm cảm ơn chồng và thấy yêu chồng hơn bao giờ hết.
Cũng chính bởi sức khỏe yếu nên những tháng đầu mang thai, tôi không dám cho anh động vào người vì phải lo giữ đ.ứa b.é. Có những lúc tôi thương chồng lắm nhưng không biết phải làm thế nào.
Thế rồi thật không ngờ, một hôm, trong lúc gấp quần áo tôi bỗng phát hiện ra vài chiếc b.ao c.ao s.u trong túi quần của chồng, thứ mà tôi chưa bao giờ sử dụng đến. Tra khảo mãi anh mới khai rằng đã “bóc bánh trả t.iền” bên ngoài. Tôi đau khổ gần như phát điên nhưng rồi lại được anh vỗ về, năn nỉ xin lỗi và lấy lí do rằng vợ mang bầu không kiềm chế được. Anh hứa sẽ thay đổi. Tôi mềm lòng và bỏ qua cho anh. Tôi tự nhủ, một phần lỗi cũng tại tôi. Vậy là lần đó tôi đã tha thứ cho anh một cách dễ dàng.
Đứa con đầu lòng ra đời với biết bao nỗi lo, vất vả. Ông bà ở xa nên chẳng ai giúp được, bố mẹ tôi xót con gái nên đã tìm hộ tôi một người giúp việc. Biết tính chồng lăng nhăng mèo mỡ, tôi đã đề phòng và dặn bố mẹ phải tìm người trung t.uổi, tuyệt đối không chọn những đ.ứa t.rẻ trung, xinh xắn. Tuy nhiên, công việc tìm người chẳng đơn giản chút nào. Những người già bố mẹ tôi tìm đến thì trông rất yếu ớt. Mẹ bảo tôi rằng người già bế cháu còn không xong thì làm sao làm được việc nhà, không khéo còn phải lo thêm t.iền thuốc.
Cuối cùng mẹ đành phải tìm cho tôi một đ.ứa t.rẻ con chỉ bằng t.uổi con cháu trong nhà. Con bé tên Mây trẻ, khỏe và rất nghe lời. Nhà nó đông anh chị em, phải bỏ học từ sớm đi k.iếm t.iền nuôi các em. Với lại trông nó cũng ngoan ngoãn hiền lành nên tôi cũng ưng.
Video đang HOT
Tôi thầm nghĩ, chồng mình có lăng nhăng vớ vẩn thì chắc cũng kiếm mấy cô mắt xanh mỏ đỏ chân dài ngoài đường chứ với đ.ứa b.é bằng t.uổi con cháu trong nhà thế này thì chắc không phải đề phòng. Vả lại trông nó cũng nhếch nhác ngờ nghệch. Với suy nghĩ đó tôi gần như yên tâm tuyệt đối. Tuy nhiên thật không thể ngờ, người chồng đốn mạt của tôi vẫn chứng nào tật ấy, ngay cả đ.ứa t.rẻ con anh cũng không tha.
Sự việc chỉ bị phát hiện trong một lần buổi trưa tôi bất chợt về vì mua thuốc cho con uống bởi sáng hôm đó con bị ho mà chưa có thuốc.
Về đến nhà, tôi thấy đôi giày của chồng đã xếp ngay ngắn ở ngoài hành lang, tôi giật mình bởi có bao giờ chồng về nhà ăn cơm trưa đâu. Tim tôi lúc đó bắt đầu loạn nhịp, linh tính có chuyện gì đó không ổn. Tôi khẽ khàng mở khóa cửa, bước vào phòng của 2 vợ chồng thì thấy con trai đang ngủ ngon lành. Còn chồng tôi và người giúp việc không thấy đâu. Chợt thấy tiếng rúc rích phát ra từ nhà tắm, tôi khẽ khàng mở cửa và choáng váng khi thấy cảnh chồng mình đang t.rần n.hư n.hộng quấn lấy con bé Mây, cả 2 đều vô tư trêu đùa s.àm s.ỡ nhau một cách thô thiển.
Không thể kìm nén nổi, tôi bật tung cửa ra và hét lên. Con bé Mây sợ xanh mặt lại, còn chồng tôi thì luống cuống mặc quần áo vội. Ngay lập tức, tôi đã đuổi thẳng con bé về quê kèm theo một cái tát như trời giáng.
Những hình ảnh tục tĩu cứ ám ảnh lấy tôi khiến tôi không yên, tôi thấy mình phát bệnh đến nơi rồi.
Lấy hết sức bình tĩnh tôi gọi chồng ra và trình bày rõ mọi việc. Chồng tôi giãi bày: Sự việc cũng chỉ mới diễn ra khoảng… 4.5 lần. Tất cả cũng tại cái cửa nhà tắm bị hỏng khóa. Một lần trong khi con bé đang tắm thì cái cửa tự nhiên nó bật ra đúng lúc đó anh đi ngang qua. Con bé luống cuống loay hoay chốt mãi mà không được. Kể từ lần đó anh bị ám ảnh bởi những gì đã nhìn thấy. Và rồi những lần sau, biết con bé hay tranh thủ tắm vào lúc trưa, khi thằng bé ngủ, anh chủ động mở cửa lẻn vào. Ban đầu con bé hét lên sợ sệt nhưng về sau nó tỏ ra thích thú. Và rồi mọi chuyện cứ thế diễn ra cho tới khi bị bắt gặp.
Anh còn bảo nó không được nói cho ai biết, anh còn cho thêm t.iền, khi thì 50 nghìn khi thì 100 nghìn. Chính vì thế mà nó “phục vụ” anh nhiệt tình.
Nói đến đây tim tôi như bóp nghẹt lại, m.áu trong người cảm giác như sôi sục lên, tôi muốn c.hém anh ra làm trăm mảnh nhưng không đủ sức. Tôi thấy đ.au đ.ớn vô cùng vì đã không nghe lời cha mẹ, cố tình lấy phải một người chồng bệnh hoạn như anh.
Tôi tính ngay đến nước l.y h.ôn nhưng nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ ngon lành tôi lại trào nước mắt, tôi thương nó không có bố, tôi không dám đối mặt với những đấng sinh thành bởi vì đã ngoan cố không nghe lời họ.
Suốt một tuần nay tôi không tài nào chợp mắt nổi cho dù đã uống thuốc vài viên an thần. Hàng ngày, hàng giờ những hình ảnh tục tĩu đó cứ ám ảnh lấy tôi không yên, tôi ghê tởm người chồng của mình nhưng không biết mình nên phải làm gì bây giờ?
Theo VNE
Không cùng ai
Tôi biết em sống một mình cùng với cô con gái nhỏ bốn t.uổi. Ngày em mới vào cơ quan, chẳng ai nghĩ em có một đời sống riêng bất hạnh.
Lúc nào em cũng vui vẻ, sẵn lòng làm giúp mọi người việc này việc nọ. Chỉ có đến hết giờ làm là thôi, em chẳng bao giờ nán lại văn phòng, hay la cà với mấy chị chăm lo tóc tai, váy áo. Ai cũng nghĩ chắc chồng em ghen, nên em phải mau mau về nhà sớm.
Cho đến hôm tôi gặp em ở trường mẫu giáo, khi đến thăm con, tôi ngạc nhiên thấy em. Em đi đón con một mình, hai mẹ con ríu rít, bé con nhõng nhẽo đòi mẹ một món đồ chơi. Tôi đứng khuất sau xe bán giải khát đầu cổng trường, thầm mong em đừng trông thấy tôi. Tôi - một thằng đàn ông 34 t.uổi, l.y h.ôn vợ, mâu thuẫn gay gắt, cứ phải một hai tuần đến trường mẫu giáo lén gặp con, nhìn con một lúc rồi về. Tôi không thể đến thăm con ở nhà vợ cũ, vì cô ấy đã có chồng mới. Lời hứa đưa con về nội cho cha con gặp nhau, từ khi cô ấy có bầu, đã thành hứa hão. Cô ấy cũng thôi đưa đón con đi mẫu giáo, chỉ có chị người làm, tội nghiệp tôi, thường cho con bé quanh quẩn chơi với ba một lúc trước khi chở về nhà...
Một hai lần gặp nữa khiến tôi nhận ra em luôn một mình. Tôi cũng nhận ra cái dấu tích đơn độc trong dáng vẻ của em, mà lâu nay bộ vest đồng phục, nét son phấn, sự bận rộn trong công việc mỗi ngày... đã che đi rất khéo. Một bữa tôi theo em về, rồi lặng nhìn cảnh hai mẹ con em trong căn phòng trọ. Em là vậy sao? Cô nhân viên gọn gàng, năng động của tôi ở cơ quan, và người đàn bà trẻ trong căn phòng vách ván, loay hoay đút cơm cho con một mình. Tôi bỏ đi, rồi quyết định quay trở lại, để nhìn vào khung cửa sổ phòng em vẫn còn ánh đèn đơn độc. Những đêm dài mất ngủ của tôi, lẽ nào cũng giống của em?
Tôi quan tâm đến em nhiều hơn ở cơ quan, và em nhận ngay ra điều đó. Em tránh né tôi, từ chối những giúp đỡ nhỏ nhoi. Khó khăn lắm mới tìm được dịp nói chuyện với em. Trong suy nghĩ của tôi, mẹ con em đáng thương, bé bỏng, đơn độc. Nhưng tôi hoàn toàn bất ngờ khi em hất đầu lên nhìn thẳng vào tôi, bình thản, lạnh lùng: "Dạ, em sống đơn thân, không lập gia đình, cũng không có ý định cùng ai nữa". Như một con nhím xù gai tự vệ, em khiến tôi ngỡ ngàng. Hình như vết thương tình cũ quá đ.au đ.ớn, quá khó lành, nên em đã nguyện với lòng mình sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.
Tôi buồn. Sao ai cũng phải phòng vệ, ai cũng sợ yêu thương? Tôi đã một lần tan vỡ, một lần bị phản bội. Em cũng vậy mà. Sao không để cuộc sống này hàn gắn những vết thương? Sống một mình, đối với đàn ông, đơn giản là một quãng đợi, nhưng đối với đàn bà, là một sự hy sinh. Chẳng lẽ mối tình nào kia trong quá khứ đủ khiến em hy sinh cả t.uổi xuân, cả nhan sắc, cả hạnh phúc của mình? Yêu thương quá nhiều cũng đ.au đ.ớn như hận thù quá lớn, em không biết rằng tình yêu cũng có thể là một liều thuốc độc g.iết n.gười ư? Cách duy nhất để giải độc, là hãy mở cửa trái tim mình, hãy đón nhận một tình yêu mới, có thể pha loãng, có thể trung hòa liều độc dược cũ...
Mỗi người đều có một quá khứ riêng. Tôi cũng như em, chúng ta sẽ gói lại quá khứ và cất vào một ngăn tủ nào nó. Cuộc sống đơn thân có những tự do quý giá, nhưng tự do lớn nhất, quý nhất, đó là tự do tìm kiếm hạnh phúc và tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Tôi sẽ kiên nhẫn đợi em từ bỏ ý nghĩ "sẽ không cùng ai nữa", được không em?
Theo VNE
Gửi em tình yêu và nỗi nhớ Anh không biết đâu em à, em vẫn là em của ngày xưa, là tình yêu bé bỏng của anh. Em đừng suy nghĩ như vậy, không có ai, không có bất cứ kẻ nào có cái quyền kiểm soát mọi thứ như em nói, kiểm soát cả cái suy nghĩ của em, tất cả, tất cả là do bản thân mình. Với...