Bắt quả tang chồng đi ngoại tình
Tôi không nói được lời nào, cũng không thể nói lên những lời chua ngoa, cay nghiệt như những người phụ nữ thường đi đánh ghen.
Khi đọc những tâm sự ngoại tình hay những câu chuyện oái oăm trong cuộc sống, tôi thật sự thông cảm và chia sẻ với những nỗi đau, nỗi bất hạnh đó của mọi người. Và hôm nay, sau bao ngày suy nghĩ, tôi mới có đủ bản lĩnh để tâm sự chuyện riêng tư của mình với độc giả của chuyên mục. Tôi mong rằng mọi người sẽ chia sẻ, tư vấn giúp tôi để tôi có thể vượt qua thời gian khó khăn này!
Tôi lấy chồng đã được 7 năm. Chúng tôi cũng như bao bạn trẻ khác, quen biết, yêu nhau rồi mới đi đến hôn nhân gia đình. Thời gian đầu mới cưới, tôi và anh ấy cùng đi làm nhưng hơn một năm sau, tôi có thai, rồi sinh em bé nên tôi không còn đi làm nữa mà ở nhà chăm sóc con cái và gia đình. Từ đấy, mọi chi tiêu sinh hoạt trong gia đình đều một mình chồng lo lắng. Nhiều khi thấy anh vất vả, tôi không đành lòng nên tôi quyết định gửi em bé để đi làm, phụ giúp anh ấy nuôi mái ấm gia đình này. Tôi đi làm được vài tháng thì anh ấy không cho tôi đi làm nữa với lý do, “ Anh không muốn em vất vả nhiều. Em hãy ở nhà chăm sóc gia đình mình, anh chỉ cần thế thôi!”.
Tôi không dám tự nhận mình là một người phụ nữ chu toàn nhưng chưa bao giờ tôi làm cho anh ấy buồn, kể cả gia đình bên chồng cũng chưa bao giờ phiền lòng về tôi vì ai cũng khen tôi là con dâu ngoan hiền, đảm đang.
Sau một thời gian vất vả thì gia đình tôi cũng dần ổn định. Kinh tế khá hơn thì cũng đồng nghĩa với việc anh bận rộn hơn, về nhà muộn hơn. Buổi sáng, anh ra khỏi nhà từ rất sớm, còn buổi tối thì sớm nhất khi nào cũng hơn 10 giờ đêm anh mới về nhà và lúc nào cũng trong tình trạng ngà ngà say. Thấy chồng như vậy, tôi cũng không dám phàn nàn gì, chỉ nghĩ do anh mải mê kiếm tiền nuôi gia đình nên mới phải vất vả như vậy!
Sau 3 năm đi sớm về muộn, anh cũng đã dần ổn định mọi thứ, từ sự nghiệp, cho đến kinh tế gia đình. Cũng kể từ đó, mọi thứ chi tiêu trong gia đình, mua sắm đồ đạc, nuôi nấng con cái đều một mình tôi lo toan, chăm sóc. Tôi sẵn sàng làm tất cả mọi việc, không một chút phàn nàn nào, miễn sao anh anh cảm thấy hài lòng về tôi, về mái gia đình nhỏ này.
Thế nhưng, càng ngày tôi càng thấy anh ấy có sự thay đổi rất lớn về cách cư xử với vợ, cũng như cách ăn mặc, chải chuốt. Rồi một hôm, tôi đang cho con ăn thì bỗng thấy anh về, đây là lần đầu tiên sau 3 năm anh về trước 8 giờ tối. Tôi cảm thấy rât vui nên đã làm rất nhiều món ăn ngon để được ngồi cùng ăn với chồng vì lâu lắm rồi, hai vợ chồng chúng tôi chưa có được một bữa ăn chung nào.
Khi anh đi tắm thì tôi vẫn đang tất bật với những món xào, nấu thơm phức. Bỗng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông… tôi vốn không thích xen vào chuyện riêng tư của chồng nhưng thấy chuông điện thoại của chồng cứ đổ hoài nên tôi quyết định nghe máy. Khi tôi “ a lô” thì đầu dây bên kia không nói gì nên tôi đành tắt máy. Vừa đặt điện thoại xuống bàn thì tin nhắn đến… và sự nhạy cảm của một người vợ thôi thúc mình phải đọc tin nhắn đó. Khi vừa mở hộp tin nhắn thì tôi đã choáng váng trước những lời lẽ ngọt ngào của người phụ nữ khác “ OX iu về đến nhà rồi à? Lâu lâu về sớm với gia đình một bữa cho vui! Sáng mai qua em sớm rồi chúng mình cùng ăn sáng nhé! Em chờ OX…”.
Video đang HOT
Tôi đã làm tất cả cho gia đình mình…. vậy mà cuối cùng, chồng tôi vẫn phản bội!(Ảnh minh họa)
Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, anh ấy sẽ phản bội mình… nên khi đọc được tin nhắn này, chân tay tôi bủn rủn và không đứng vững được nữa. Nhưng rồi, tôi lại tự trấn tĩnh bản thân, “ Chắc có ai nhắn nhầm hay chọc phá gì đó” nên tôi lại tiếp tục với công việc bếp núc.
Khi anh tắm xong, chúng tôi cùng nhau ngồi ăn tối rất vui vẻ và tôi cũng giả vờ như không biết chuyện gì. Lúc đó, tôi cũng hỏi những câu vu vơ và nói những câu chuyện rắc rối ngoài xã hội để xem thái độ của chồng ra sao nhưng anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Sau đó, hai vợ chồng chúng tôi cùng ngồi xem phim và trước khi đi ngủ, anh hứa trưa mai sẽ về ăn cơm với gia đình.
7 giờ sáng mai anh dậy rồi vội vã đi làm. Tôi cũng sắp xếp gửi con và lên kế hoạch theo dõi “lịch làm việc” của chồng. 11 giờ trưa, tôi tìm đến quán nước đối diện cơ quan anh để tiện cho việc theo dõi.
15 phút sau, anh bắt đầu ra khỏi công ty… và cứ thế, tôi đi theo anh như bị ma xui quỷ khiến. Rồi tôi thấy anh rẽ vô một con hẻm và tôi cũng đi theo…
Anh dừng xe tại một ngôi nhà nhỏ. Đứng ở ngoài nhìn vào, tôi cũng đủ thấy bên trong nhà trang trí như thế nào (vì ngôi nhà đó không đóng cửa). Rồi một cô gái bước ra đon đả đón anh vào. Lúc này đây, tôi thật sự không tin vào mắt mình nữa… nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh để tìm cách giải quyết thế nào cho hợp lý.
Tôi không muốn gây ồn ào với mọi người xung quanh vì chuyện bắt gặp chồng ngoại tình cũng chẳng hay ho gì. Và tôi quyết định bấm điện thoại gọi cho chồng xem anh ấy nói gì khi đã hứa “ Trưa nay sẽ về ăn cơm với gia đình”… Sau hai tiếng chuông thì anh đã trả lời, “ H ôm nay anh phải tiếp khách nên không về ăn cơm được. Em và con ăn cơm trước đi, tối anh về nghen!“. Tôi nghẹn lời không nói được gì nữa nên vội vàng tắt máy.
10 phút sau, tôi bấm chuông ngôi nhà đó và cô ấy bước ra mở cửa. Cô ta hỏi tôi, “ Chị tìm ai?” và tôi nói, “ Tôi tìm chủ nhân của chiếc xe kia“. Lúc đó, cô ta bắt đầu tỏ vẻ lo lắng và định làm điều gì đó… nhưng tôi nói thẳng, “Cô hãy cho tôi vào nhà nếu không muốn cho thiên hạ biết cô là kẻ đi dựt chồng người khác”. Vẻ mặt cô ấy đã thật sự biến sắc khi nghe được những lời đe dọa đó, còn tôi bước thẳng vào nhà…
Khi tôi vừa vào đến nơi thì chồng tôi nghĩ tôi là cô ấy nên lên tiếng hỏi:
- Ai đến tìm vậy em?
- Chắc anh không hoan nghênh người khách này đúng không? – Tôi vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Ngỡ ngàng khi thấy tôi bước vào, anh vội vàng mặc lại quần áo chỉnh tề. Tôi không nói gì, chỉ ngồi đó và nhìn xung quanh ngôi nhà. Cả không gian như chìm vào im lặng… Tôi không nói được lời nào, cũng không thể nói lên những lời chua ngoa, cay nghiệt như những người phụ nữ thường đi đánh ghen. Tôi thật sự không hiểu vì sao mình lại như thế nữa?
Sau một lúc, tôi đứng lên và nói với anh ấy, “Em đến đây để xem anh sống thế nào? Nếu anh sống tốt hơn khi chung sống với em thì em không còn gì để níu kéo anh cả”. Nói xong, tôi bỏ mặc hai con người ấy lại và ra về.
Thấy tôi bỏ về, anh cũng theo tôi về đến nhà mà không nói bất cứ một điều gì. Thấy vậy, tôi quay sang hỏi anh, “T ôi có điểm nào không tốt với anh? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh thấy tôi tồi tệ ở chỗ nào?”… Tôi nghẹn giọng mà không thể bật lên tiếng khóc.
“Em là một người phụ nữ quá hoàn hảo! Anh không xứng đáng với em”… rồi anh nhẹ nhàng nói , “Anh là người có lỗi và mong em tha thứ! Để chuộc lỗi và giải thoát cho em, anh xin em hãy ly hôn. Em quá hoàn hảo và chu toàn nên anh không thể sống với em nữa… vì nếu có tiếp tục sống với em và con thì anh càng thấy có lỗi với gia đình mình”. “Em có biết câu nói của em “em tin anh là người chồng tốt và người cha tuyệt vời của con” thì anh cảm thấy có lỗi và khó chịu như thế nào không?” - Anh đã nói hết những suy nghĩ của mình.
Bạn trẻ cuộc sống ơi! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Chẳng nhẽ một người phụ nữ hoàn hảo cũng là cái tội ư? Tôi đã cố gắng làm tất cả cho chồng và con mình… vậy mà cuối cùng, tôi vẫn không giữ được mái ấm gia đình này sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mẹ chồng cay nghiệt
Vừa đánh, bà vừa chửi bới ầm ỏm cả khu phố: "Cô ăn gan hùm phải không? Cô tưởng đây là nhà trọ, ăn nhờ ở đậu, thích làm gì thì làm, nói gì thì nói à? Hôm nay tôi phải dạy cho ngữ mất dạy như cô một bài học.
Đồ mất dạy này..., mất nết này...". Mải né tránh đòn roi của bà Thoa, Phượng luống cuống vấp phải cái ghế, cô ngã nhào, đầu va phải cạnh bàn, máu bắt đầu rỉ ra thành dòng đỏ chảy xuống ngang nơi khóe mắt đang ướt đầm, miệng run rẩy, Phượng van xin: "Con xin mẹ, ý con không phải vậy, con không cố ý. Con xin mẹ!".
Những lời van xin của Phượng dường như không lọt vào tai mẹ chồng. Cú ngã mạnh khiến Phượng bị thương cũng không khiến bà mảy may thương xót, vẫn không nương tay, bà lẳng chiếc chổi ra xa rồi hầm hầm bước tới, túm lấy mái tóc được cột gọn ghẽ của Phượng rồi lôi ra giữa phòng khách. Phượng đau đớn, sóng sượt người, nhoài theo sự kéo lê của mẹ chồng. Bà Thoa buông tay, dúi mạnh đầu cô con dâu xuống, bà gằn lên từng tiếng: "Cô tưởng vài đồng bạc mọn của cô đóng góp vào chi phí sinh hoạt là cô to lắm rồi à? Cô mở mắt ra mà nhìn ngoài kia kìa, con dâu nhà người ta, cành vàng lá ngọc, kiếm ra hàng chục triệu mỗi tháng về mà có bao giờ vênh mặt như cô đâu. Cô đừng tưởng cô bước vào cái nhà này rồi là cô có thể cắm rễ được ở đó! Tôi có thể tống cổ cô ra khỏi nhà bất cứ lúc nào! Đồ không có người dạy...".
Nghe mẹ chồng sỉ vả từng lời cay nghiệt, Phượng cúi gằm mặt xuống đất, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chã, nấc nghẹn. Nào phải Phượng là đứa con dâu hỗn hào gì cho cam, đằng này từ ngày về làm dâu, biết tính mẹ chồng khó khăn, Phượng nhất mực im lặng, nhẫn nhịn chịu đựng. Không phải Phượng ngu dốt không biết đối đáp hoặc phản kháng lại sự ngược đãi bất công của mẹ chồng, cũng không phải chồng Phượng hờ hững hùa vào cùng mẹ gây khó khăn cho cô... mà với bản tính hiền lành hơn nữa lại là giáo viên nên Phượng luôn "một điều nhịn" để "chín điều được lành". Mẹ chồng nói gì cô cũng một dạ, hai vâng. Quá rõ bản tính cay nghiệt của mẹ, bởi từ nhỏ cho tới lớn rồi đến tận bây giờ khi đã lấy vợ và có hai con, Dũng không ngày nào là không thoát được thói hà khắc quá đà của mẹ. Đôi lúc, thấy vợ oan uổng, Dũng định nói chuyện lý lẽ với mẹ để giành lại chút công bằng cho vợ thì hoặc là Phượng can ngăn, hoặc là cảm giác không thể thay đổi được gì khiến Dũng cũng chịu thua, bất lực.
Cả hai vợ chồng Phượng đều biết rằng một khi chỉ cần có một lời vùng vằng phản kháng, bà sẽ chì chiết, đay nghiến, mắng mỏ không tiếc lời bất kể người đó là ai. Phận con cái, không muốn mang tiếng bất hiếu lại càng không muốn chồng vừa phải gồng mình vì công việc lại phải đau đầu nghĩ ngợi chuyện nhà nên Phượng tặc lưỡi: "Thôi thì khôn nhất vẫn là nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn người nhà mình đi đâu mà thiệt". Lắm lúc, động viên vợ, Dũng chỉ còn biết thở dài: "Anh thật khâm phục em. Bà là mẹ anh mà anh không thể chịu nổi, vậy mà em...". Nghe câu nói bỏ lửng của Dũng, Phượng biết đằng sau đó là cả một nỗi khổ tâm của chồng.
Cả hai vợ chồng Phượng đều biết rằng một khi chỉ cần có một lời vùng vằng phản kháng, bà sẽ chì chiết, đay nghiến, mắng mỏ không tiếc lời bất kể người đó là ai... (Ảnh minh họa)
Sống với mẹ hơn ba mươi năm có lẻ, Dũng chứng kiến cảnh bố mình ngồi im lặng nghe bà quát tháo, chửi rủa. Sự nhẫn nhịn và sức chịu đựng của ông cho đến tận những ngày cuối đời cũng phần nào tác động đến Dũng. Anh nhận thấy, mẹ mình không giống như những người vợ, người mẹ khác mà bà độc đoán, chuyên quyền, miệng chao chát, chua ngoa và lắm luận điệu buộc tất cả mọi người trong gia đình phải nhất nhất nghe theo. Là con trưởng, Dũng không thể như cậu em trai, lập gia đình, muốn yên thân, dọn ra ngoài ở. Hơn thế, dù Dũng có muốn thì không đời nào bà cho phép. Cứ thế từ tuổi ấu thơ, đến lúc trưởng thành, Dũng quen với nếp sống "quá 10 giờ đêm là không được có tiếng động, không có ánh đèn".
Còn nhớ ngày Phượng mới về làm dâu, vẫn quen với nếp sinh hoạt thức khuya soạn giáo án. Nhìn thấy bóng đèn hắt ra từ phòng của hai vợ chồng, bà lập tức lên phòng, đập cửa uỳnh uỳnh: "Nhà anh chị đâu sản xuất được ra điện. Bố mẹ anh chị cũng đâu phải hái được ra tiền...". Có hôm, nhà có giỗ, cả ngày chỉ lo cỗ bàn, không kịp chuẩn bị chương trình dạy cho ngày mai, hai vợ chồng vờ ngủ, im thim thíp chờ tới khuya mới dám bật đèn, vậy mà vẫn không thoát khỏi ánh mắt dò xét của bà, lần đó, hai vợ chồng khốn khổ ngồi cả đêm nghe bà "lên lớp".
Là giáo viên, ngày lễ, ngày Tết, học trò quý cô đến đầy nhà, cười đùa vui vẻ, Phượng liếc nhìn vẻ mặt khó đăm đăm của mẹ chồng, nén lo sợ vào lòng, hồ hởi tiếp đón học sinh để rồi khi đám học sinh ra về, Phượng lại phải hứng chịu một màn ca cẩm quá đáng: "Nhà này đâu phải cái chốn không người để ra ra vào và la hét, cười đùa. Cô nhìn lại cái bản mặt mình đi, giáo mác gì mà tơn tớn như thế...". Suốt bảy năm về làm dâu, sinh cho bà hai đứa cháu kháu khỉnh, nhưng Phượng luôn nơm nớp một nỗi sợ hãi rằng cứ với kiểu đối đãi, cấm cản con cháu cười đùa, chạy nhảy, vui chơi thì hai đứa con của Phượng có ngày cũng phải nhập viện vì chứng tự kỉ....
Cũng như hôm nay, nhà có khách nước trong phích lại hết mà chưa kịp đun, Phượng nhanh nhảu sang nhà hàng xóm mượn cái ấm điện về đun nước cho nhanh. Vậy là khi khách vừa về, bà Thoa bắt đầu lên giọng mắng mỏ Phượng: "Đồ phụ nữ chảy thây, hàng ngày có mỗi việc dùng bếp than đun nước cũng làm không nên hồn, nhà cô vương giải lắm phải không...". Muốn làm dịu cơn bực tức của mẹ chồng, Phượng nhẹ nhàng: "Con lỡ quên, cũng chỉ có một ấm nước thôi mà mẹ". Lời nói thiện chí bỗng chốc biến thành sự đối đầu, bà Thoa bắt đầu như phát điên...
Đánh đập, chửi rủa chán chê, bà bỏ mặc Phượng ngồi đau đớn, ê chề. Phượng đưa tay sở lên vết thương trên đầu khiến cô đau buốt tới tận óc, cô mệt mỏi đứng dậy, nghĩ đến nỗi cơ cực, tủi nhục của mình, nước mắt cô cứ thế lăn dài trên má...
Hôn nhân tuổi mới lớn - Tôi nói cho cô biết, tôi quyết tâm cưới cô về chẳng qua muốn trả thù bố mẹ cô. Chứ tôi chẳng còn tình cảm gì với cô nữa. Tôi sẽ cho họ chứng kiến cảnh con gái cưng khổ sở như thế nào. Những lời nói của Vinh như lưỡi dao cứa nát gan ruột Lan. Sau trận đòn tơi tả...