Bắt ở rể, tôi quyết tâm chia tay
Nói về chuyện này với bạn bè, họ bảo tôi không nên ở rể. Nhà người ta giàu, tôi sống ở đó sẽ cảm thấy bức bối, khó chịu, cảm giác ăn bám, bám váy vợ, thấy hèn.
Ngày về ra mắt gia đình em, tôi không ngờ em lại là con nhà giàu có như vậy. Trước đây tôi luôn nghĩ, sự giản dị của em đã cho thấy, em chỉ là con cái của một gia đình bình thường. Em ít kể về bố mẹ, công việc của bố mẹ em cũng khá là bình thường. Em cũng không hay khoe khoang gì cả, phương tiện xe cộ cũng rất chi là giản dị, chẳng thấy sang trọng giống những người giàu có. Nên ngày về, tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ cơ ngơi đồ sộ, nhìn đến là mê, giống như biệt thự vườn. Bố mẹ em còn trẻ, nhìn sang trọng, ăn nói dễ chịu, nhẹ nhàng, vồn vã mời tôi vào nhà.
Bữa cơm hôm đó, tôi hơi căng thẳng. Tôi nghĩ đến việc mình giống như chàng nghèo, đang yêu một cô tiểu thư con nhà giàu. Nhìn cách bố mẹ em đối đãi với con cái, tôi thật sự ngạc nhiên. Bố mẹ em làm gì, tôi cũng không dám hỏi tỉ mỉ nhưng nghe nói, các anh chị của em thành đạt lắm, họ ra ngoài, đi làm, người ở nước ngoài, người làm giám đốc nên gia đình em khá là giàu có.
Em, một cô gái trong sáng, hiền dịu, nhìn rất thông minh. Ngày đầu gặp em, tôi đã ấn tượng vô cùng. Em không quá xinh cũng không phải là người con gái sành điệu nhưng cái gu của tôi là vậy, tôi thích những cô gái trong sáng như em, thích những cô gái bình dị như thế. Nên chính tôi là người chủ động xin số điện thoại, tiếp xúc với em, nói chuyện với em.
Em vốn là người sống rất nội tâm nên chỉ một việc nhỏ cũng làm cho em khóc. Tôi càng thương em nhiều hơn. (ảnh minh họa)
Thời gian đầu được gặp và nói chuyện, tôi cảm thấy vui vô cùng. Tôi tin là tôi rất hợp với em, ngay từ cách nói năng và cách pha trò. Em khiến tôi có cảm giác an tâm vô cùng. Chúng tôi trở thành đôi bạn tri kỉ, ngày ngày đi chơi với nhau, quan tâm nhau, lo lắng cho nhau. Tình bạn ấy lâu dần thành tình yêu lúc nào không hay.
Em vốn là người sống rất nội tâm nên chỉ một việc nhỏ cũng làm cho em khóc. Tôi càng thương em nhiều hơn. Tôi tỏ tình với em trong một buổi tối rất lãng mạn, đầy nến và hoa. Tôi muốn em được hạnh phúc vì có được tình yêu của tôi, tôi muốn em tự hào về tôi.
Chúng tôi trở thành một cặp đôi như vậy. Tình yêu trong sáng của chúng tôi cứ trôi đi như thế, chỉ là những ngày tháng quan tâm, lo lắng cho nhau. Tôi và em ít tìm hiểu về gia đình, thi thoảng có hỏi han chút ít chứ không tìm hiểu sâu, sợ lại dò la tin tức, hoàn cảnh của nhau nên tôi không thích.
Yêu nhau gần 2 năm, tôi và em chưa về ra mắt gia đình dù tình cảm của chúng tôi đã rất thắm thiết. Chúng tôi hiểu nhau, chia sẻ với nhau mọi ngọt bùi, còn gì để không thể gắn bó nữa. Những ngày đó, khi công việc của hai đứa đã ổn, tôi và em quyết định chuyện trọng đại, tiến tới hôn nhân. Tình yêu của hai đứa đã chín muồi, đã đủ để kết hôn. Cả tôi và em đều háo hức cho ngày đầu ra mắt.
Video đang HOT
Tôi buồn vì quyết định đó, em cũng mong muốn như vậy nhưng trước giờ em chưa từng nói với tôi. (ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi luôn nhắc, yêu con cái nhà người ta thì phải tìm hiểu rõ ràng gia cảnh này kia. Bố mẹ nhắc tôi phải biết rõ hoàn cảnh nhà em, bố mẹ em làm gì, công việc có ổn không, rồi gia đình em ra sao, những người trong gia đình tình cảm thế nào. Nghe mẹ nói, tôi cũng có chút băn khoăn vì đúng là trước giờ, tôi chẳng mấy khi hỏi về gia đình em.
Hôm đó, tôi đã choáng váng trước dinh cơ nhà em, thật đẹp và sang trọng. Một chàng trai vốn rất tự tin như tôi đã cảm thấy lép vế trước gia đình em, thấy mình bé nhỏ, thấp kém so với em. Em giàu có, em có một gia đình bề thế, bố mẹ thì quý phái, vậy mà tôi cứ ngỡ, nhà tôi hơn em nhiều. Có lúc tôi còn ích kỉ, em yêu được tôi là quá may mắn vì gia đình tôi có điều kiện, biết đâu bố mẹ tôi sẽ góp tiền cho chúng tôi mua được nhà ở thành phố.
Bây giờ thì mọi thứ đã khác. Mẹ em bảo tôi nếu cưới con gái mẹ, hãy về đó ở rể, gia đình giờ không có ai, chỉ có bố mẹ em thôi. Tôi muốn làm công việc gì, về tỉnh, bố mẹ em đều lo cho được nhưng bố mẹ không muốn con gái tha hương, không muốn con gái có nhà rộng lại không ở, đi ở nơi chật chội. Bố mẹ em nhất định muốn tôi ở rể là vậy…
Tôi buồn vì quyết định đó, em cũng mong muốn như vậy nhưng trước giờ em chưa từng nói với tôi. Bây giờ thì em khuyên tôi, động viên và năn nỉ tôi, xin tôi ở rể nhà em. Em bảo, em không muốn xa bố mẹ, muốn ở gần bố mẹ, phụng dưỡng các cụ khi tuổi già. Em bảo, nhà tôi có mấy anh em trai nên em nghĩ tôi không cần quá lo lắng. Trách nhiệm với gia đình tôi, em vẫn sẽ chu toàn.
Tôi không đồng ý, em cũng không đồng ý lên thành phố sống. Tình yêu mấy năm bỗng thay đổi, tan như mây khói. Tôi bảo, nếu không thì sẽ chia tay tôi nhất định không ở rể. (ảnh minh họa)
Nói về chuyện này với bạn bè, họ bảo tôi không nên ở rể. Nhà người ta giàu, tôi sống ở đó sẽ cảm thấy bức bối, khó chịu, cảm giác ăn bám, bám váy vợ, thấy hèn. Tôi nghĩ cũng đúng. Nam tử hán, chưa ra ngoài làm sao biết mình không thể làm được việc lớn. Tôi vốn muốn tụ tập ở thành phố, bây giờ lại về quê sống, xin việc ở quê vợ thì khác gì tù…
Tôi không đồng ý, em cũng không đồng ý lên thành phố sống. Tình yêu mấy năm bỗng thay đổi, tan như mây khói. Tôi bảo, nếu không thì sẽ chia tay, tôi nhất định không ở rể.
Bây giờ, tôi còn tự ti vì nhà em quá giàu, tôi ở đó càng bị hàng xóm dị nghị là bám vào nhà vợ, sĩ diện đàn ông không cho phép tôi làm điều đó. Tôi thật sự quá đau khổ vì suy nghĩ sẽ chia tay em. Tôi phải làm sao đây? Sao lại cứ bắt tôi ở rể, tôi là đàn ông cơ mà!
Theo Ngoisao
Chồng ăn bám, muốn có con cùng tình nhân?
Em muốn có con với người tình để cứu vãn cuộc hôn nhân bên người chồng ăn bám.
Tôi năm nay 34 tuổi. Vợ chồng tôi là bạn học với nhau từ thời phổ thông. 5 năm trước chúng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc sau 9 năm yêu nhau. Thời gian yêu nhau chúng tôi đã nhiều lần đi quá giới hạn và do không giữ gìn được tôi đã phải 3 lần đến bệnh viện đề bỏ đi giọt máu của mình. Vì thế đã 5 năm cưới nhau mà chúng tôi vẫn chưa 1 lần mang thai lại mặc dù chúng tôi không dùng biện pháp kế hoạch nào. Vợ chồng tôi đã chạy chữa nhiều nơi bằng đông ty, tây y nhưng vẫn chưa có kết quả. Vợ chồng tôi cũng đã làm các xét nghiệm cần thiết và bác sĩ kết luận vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường.
3 năm trở lại đây chồng tôi kinh doanh buôn ban bị thua lỗ liên tiếp, vì thế anh quyết định nghỉ hẳn ở nhà lo cơm nước và sắc thuốc uống cho 2 vợ chồng để tôi toàn tâm toàn ý với công việc của mình. Lúc đầu tôi nghe avuotnh nói thế tôi cũng nhất trí muốn anh nghỉ ngơi một thời gian cho lại sức vì sau khi làm ăn thua lỗ vợ chồng tôi cũng suy sụp và sức khỏe giảm sút nhiều. 3 năm anh ở nhà là 3 năm tôi phải gồng mình lên để lo toan cho cuộc sống gia đình. Với đồng lương công chức Nhà nước một mình tôi phải lo đảm bảo cuộc sống tối thiểu của 2 vợ chồng son, lo tiền thuốc thang chạy chữa, lo đối nội đối ngoại, lo gom góp trả món nợ khổng lồ gần 1 tỷ đồng mà chúng tôi đã vay của gia đình nội ngoại 2 bên và của bạn bè đồng nghiệp. Mặc dù đã cố gắng chi tiêu thật tiết kiệm nhưng tôi cũng chưa gom góp trả nợ được bao nhiêu.
Còn anh, hằng ngày vẫn chỉ quanh quẩn ở nhà phụ vụ cơm nước và đợi tôi tan sở về. Đã nhiều lần tôi nhỏ to tâm sự cùng anh và mong anh tìm một công việc nào đó để đi làm cho khuây khỏa cũng vừa là để phụ giúp tôi lo cho cuộc sống và trả bớt nợ nần nhưng tôi gợi ý làm bất cứ việc gì anh cũng chê thu nhập thấp nên không làm. Mặc dù anh làm ăn thua lỗ và nợ nần nhiều nhưng chưa khi nào tôi than phiền hay trách mắng gì anh. Tôi luôn động viên, an ủi và chia sẻ với anh với mong muốn vợ chồng cùng chung sức để làm lại từ đầu.
Chồng tôi không chịu làm ăn gì, chỉ ở nhà và ăn bám vợ (Ảnh minh họa)
Thời gian này tôi thấy căng thẳng và mệt mỏi vô cùng vì vừa lo thuốc thang cho 2 vợ chồng lại vừa lo kiếm tiền trang trải cuộc sống và trả nợ. Nhiều lúc tôi không hiểu chồng mình nghĩ gì khi thấy tôi lo nghĩ nhiều và sút cân trầm trọng. Tôi buông xuôi và sinh ra chán nản. Tôi muốn đi thụ tinh ống nghiệm nhưng kinh tế vợ chồng tôi không cho phép tôi làm việc đó lúc này. Và chính sự thờ ơ, bỏ mặc tôi tự loay hoay với cơm áo gạo tiền của chồng đã đẩy tôi đến việc ngoại tình mặc dù tôi vẫn rất yêu chồng.
Người ấy là bạn của tôi. Chúng tôi quen nhau cách đây 6 năm khi anh đến cơ quan tôi công tác. Tôi là người phụ nữ không xinh đẹp nhưng theo bạn bè đồng nghiệp đánh giá là người có bản lĩnh, tự tin và rất có duyên. Vì vậy anh cũng không là ngoại lệ khi bị tôi thu hút. Anh cũng đã nhiều lần nhắn tin, gọi điện thổ lộ điều đó với tôi nhưng tôi vẫn giữ mối quan hệ ở mức bạn bè.
Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm nhau và chia sẻ với nhau về công việc. 1 năm trở lại đây chúng tôi có nhiều cơ hội gặp nhau hơn và cách đây không lâu do không kìm chế được cảm xúc chúng tôi đã "vượt rào". Cả tôi và anh đều nhận thấy chúng tôi có lỗi với chồng tôi và vợ con anh, song do quá chán nản, mệt mỏi với cuộc sống nên tôi luôn khát khao có người để tâm sự, động viên chia sẻ với tôi mọi vui buồn. Anh luôn sẵn sàng đến với tôi bất cứ khi nào tôi cần sự chia sẻ. Tôi ngoại tình nhưng không có ý định bỏ chồng. Thời gian gần đây tôi luôn có suy nghĩ sẽ giấu mọi người để có một đứa con với người ấy sau đó tôi sẽ chủ động chấm dứt chuyện này để tôi và anh trở lại với gia đình. Mặc dù biết như thế là tội lỗi nhưng tôi hy vọng khi có con rồi cuộc sống vợ chồng tôi sẽ thay đổi. Tôi không biết mình có nên làm thế hay không? Mong chuyên mục cho tôi một lời khuyên. Cảm ơn chị nhiều lắm! (Bạn đọc)
Trả lời:
Chị thân mến! Cảm ơn chị đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư tôi hiểu rằng chị là một người vợ yêu thương chồng nhưng vì hôn nhân không hạnh phúc cả hai lại chưa thể có con nên đã đẩy chị vào một mối quan hệ ngoài luồng dù cho bản thân chị biết đó là sai trái. Chị không muốn bỏ chồng và muốn có một đứa con với người đàn ông khác với hi vọng có thể cải thiện đời sống hôn nhân của mình.
Tôi ngoại tình vì cảm thấy mệt mỏi với hôn nhân nhưng lại không muốn bỏ chồng (Ảnh minh họa)
Tôi hiểu cho tâm trạng của chị lúc này, những mệt mỏi vì công việc, áp lực cuộc sống và gánh nặng kinh tế đổ dồn lên vai người phụ nữ như chị quả thực là mệt mỏi. Đáng buồn hơn nữa là chồng chị lại không cùng chị san sẻ những sự vất vả đó. Anh ấy sống thụ động và bằng lòng về việc ở nhà cơm nước và để mình bạn lo toan mọi việc. Đó cũng là lí do cho việc chị ngã vào vòng tay người khác dù cho lương tâm chị biết là không nên có.
Có thể nói chị đã phạm sai lầm khi bước chân vào một mối quan hệ sai trái với người đàn ông có gia đình. Nhưng âu đó cũng là điều khó tránh được khi người ta đang yếu lòng. Thật may là chị nhận thức được vấn đề sẽ không bỏ chồng để bị cuốn vào mối quan hệ đó. Tuy nhiên, chị cần phải cân nhắc thật kĩ chuyện có con với người tình. Đó không phải là một hướng giải quyết để hàn gắn tình cảm vợ chồng mà chỉ làm tăng thêm những bi kịch phía sau mà thôi.
Lúc này, cách tốt để cứu vãn cuộc hôn nhân của chị là chị nên dừng hẳn mối quan hệ đó lại và toàn tâm toàn ý quay trở về với gia đình. Chị cần phải nỏi rõ ràng những suy nghĩ, mong muốn của chị với chồng để anh ấy nhận thức được vấn đề. Những ấm ức, những vất vả mà chị đã và đang phải trải qua hãy san sẻ để chồng chị biết. Chị phân tích cho anh ấy thấy rằng, chồng là người trụ cột gia đình vì vậy anh ấy cần phải kiếm một công việc (dù lương cao hay thấp) để hỗ trợ và lo lắng cùng chị chứ không phải bằng lòng với việc sống ở nhà như vậy. Nếu như anh ấy sẵn sàng thay đổi là một hi vọng cho hôn nhân của chị.
Chị cần động viên, khích lệ anh ấy nhưng cũng cần thể hiện sự kiên quyết đòi hỏi trách nhiệm một người chồng ở anh ấy. Khi anh ấy thay đổi, chắc chắn hôn nhân sẽ được cải thiện. Khi tâm lí được thoải mái, ổn định, tình cảm vợ chồng tốt lên biết đâu đó chuyện con cái cũng có những kết quả tốt đẹp. Tình cảm vợ chồng một ngày nên nghĩa, hơn nữa anh chị đã có một thời gian yêu đẹp tới như vậy hãy cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân không hạnh phúc bằng cách chia sẻ chân thành chứ không phải xoa dịu nỗi đau bên một người đàn ông khác.
Chúc chị bình tâm, mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Ngán ngẩm khi chồng quen ăn bám Tôi không thể chịu đựng nổi khi chồng ăn bám, ỷ lại vào vợ đủ mọi thứ. Tôi phải làm gì lúc này, liệu có nên ly hôn với người chồng ăn bám vợ hay không? Tôi gặp anh trong buổi văn nghệ giao lưu giữa các trường đại học và cao đẳng tại TPHCM. Anh là sinh viên Bách khoa, tôi là...