Bất ngờ vì chồng tìm mọi cách cho vợ ra ở riêng
Em thường nói với anh, sau này cưới nhau, mong anh sớm cho em ra ngoài ở. Em ưa cuộc sống tự do tự tại, không muốn phụ thuộc vào ai.
Ngày bước chân về nhà chồng, em sợ đến phát điên. &’Mẹ chồng gì mà ăn chơi thế, tóc tai nhuộm vàng, móng tay thì để dài còn sơn đỏ, ăn diện thì hơn cả giới trẻ’, em thầm nghĩ như vậy. Em sợ phải sống cảnh con dâu mẹ chồng, sợ phải đối diện với những khó khăn về cách ứng xử. Em lo lắng vì trước giờ, em chưa từng ở chung với nhiều người như vậy. Gia đình em chỉ có bố mẹ và em. Được bố mẹ nuông chiều, em vụng về, em sợ hãi khi bị mẹ yêu cầu nấu nướng.
Em thường nói với anh, sau này cưới nhau, mong anh sớm cho em ra ngoài ở. Em ưa cuộc sống tự do tự tại, không muốn phụ thuộc vào ai. Em thích được sống chỉ có hai vợ chồng mình khi đã có gia đình. Vì chúng mình đã lớn, cần có không gian riêng. Anh gật đầu đồng ý…
Nhưng, cuộc đời không như ý muốn. Về nhà chồng, em vẫn phải sống chung với bố mẹ anh. Em sợ… Vì chưa có tiền mua nhà nên buộc phải phụ thuộc vào bố mẹ chồng.
Em mệt mỏi, chán nản, cảm thấy mình không được thoát ra khỏi bốn bức tường vì ngày nào cũng lo về sớm. (Ảnh minh họa)
Em thường thủ thỉ với anh &’ở chung thì sinh mâu thuẫn, dù bố mẹ có tốt như thế nào đi chăng nữa. Nếu ở riêng, thi thoảng, đôi ba bữa về thăm nhà một lần, tình cảm mẹ chồng con dâu cũng tốt, ít ra chúng ta không bao giờ mâu thuẫn và khó xử với bố mẹ. Anh yêu em, nghĩ cho em thì cho em ra riêng, em sẽ chu toàn với gia đình chồng. Ở chung, em sợ cá tính của mình sẽ khiến mẹ phật lòng’.
Anh ậm ừ gật đầu rồi cũng quên… Vài ba tháng em lại nhắc anh một lần nhưng khi đó chúng mình chưa có tiền nhiều để mua nhà. Em kêu anh tích cóp, chăm chỉ kiếm tiền và nhờ bố mẹ em, vay thêm bạn bè họ hàng, thậm chí vay ngân hàng để có thể mua nhà trả góp. Anh đồng ý.
Video đang HOT
Em mừng rơi nước mắt vì cuối cùng anh cũng nghe em. Anh bảo với em thế này &’anh thích cuộc sống riêng tư. Vợ chồng phải ở riêng mới có nhiều cơ hội thể hiện tình cảm. Ở nhà với bố mẹ thì vui, nhưng có bố mẹ, chúng mình không nhỏ to được, anh muốn giúp em cái gì, cũng ngại ông bà. Mẹ anh thì hay bênh con trai nên anh cũng khó xử. Tốt nhất, chúng mình ra riêng, cơm không thích ăn thì ra hàng, thay vì ngày nào cũng phải về nhà nấu nướng ăn mãi vài món quen’.
Anh nói vậy, em vui lắm lắm. Em vay mượn chạy vạy khắp nơi để có tiền mua căn hộ nhỏ.
Em và mẹ dù không mâu thuẫn nhưng mọi thứ trong nhà, em không có quyền quyết định, cuộc sống vẫn như đi ở nhờ vậy. Em mệt mỏi, chán nản, cảm thấy mình không được thoát ra khỏi bốn bức tường vì ngày nào cũng lo về sớm.
Ra riêng không phải là không yêu mến gia đình chồng, không phải vì ích kỉ mà vì, ai cũng cần có cuộc sống tự lập, quyền riêng tư khi đã trưởng thành. (Ảnh minh họa)
Căn hộ đã mua xong, anh thưa với bố mẹ chuyện mình ra riêng. Mẹ khóc lóc, ốm cả tuần. Em tận tụy chăm sóc mẹ nhưng mẹ có vẻ không ưng, chắc mẹ nghĩ tại em xúi anh. Anh ân cần động viên mẹ, mỗi ngày anh đều nói để mẹ hiểu, anh là đàn ông, cần có trách nhiệm với gia đình, vợ con và cần hơn hết một cơ ngơi riêng. Anh không thể phụ thuộc vào bố mẹ mãi, người khác nhìn vào cũng thấy anh kém cạnh bạn bè.
Em cười vì em thấy anh nói rất đúng. Chúng mình ra riêng, không có nghĩa là từ bỏ trách nhiệm với bố mẹ. Em sợ không dám nói vì em chỉ là phận làm dâu. Mẹ cuối cùng cũng phải đồng ý và chấp nhận. Hai tuần một lần, chúng mình lại về nhà thăm bố mẹ, ăn cơm với bố mẹ để ông bà vui. Cuộc sống dần dần cũng quen. Thi thoảng, em đón bố mẹ lên chơi nhà mình năm bữa nửa tháng. Cuộc sống tự do vui vẻ ấy, thật sự khiến em thấy thoải mái vô cùng.
Ra riêng không phải là không yêu mến gia đình chồng, không phải vì ích kỉ mà vì, ai cũng cần có cuộc sống tự lập, quyền riêng tư khi đã trưởng thành. Em cảm ơn chồng đã cho em dũng khí ấy, đã ủng hộ em. Bây giờ, chẳng có mâu thuẫn gì, em cũng không phải nhòm trước ngó sau sợ người khác để ý mình. Ăn mặc thoải mái hơn khi ở nhà chồng, nấu những món mình thích, đi ra hàng mỗi lúc không cần ăn ở nhà. Cuộc sống như vậy mới đúng nghĩa vợ chồng phải không anh?
Em yêu quý bố mẹ chồng, em cũng không bao giờ bắt anh phải thoái thác trách nhiệm, chỉ là, chúng ta đã đủ lớn, đủ trưởng thành và chúng ta cần phải có gia đình riêng, ai cũng vậy thôi. Bố mẹ yêu thương con cái, muốn giữ con cái ở chung nhưng mong bố mẹ hiểu, con cái rất cần một cơ ngơi thực sự là của các con! Vì các con đã lớn hết rồi!
Theo Phununews
Bồ già đến tận nhà tố chồng tôi quỵt... tình
Rồi thường xuyên tôi ngửi được mùi son phấn, mùi nước hoa phụ nữ còn lưu lại trên trang phục của chồng mỗi khuya anh mệt mỏi trở về với mẹ con tôi.
Ảnh minh hoạ: Internet
Chú út tôi rời làng vào Nam kiếm sống từ khi tôi mới lên 9, lên 10. Mãi đến khi tôi thành cô thiếu nữ phổng phao ở cái tuổi 17 chú tôi mới trở về làng, ra đồng thắp hương lạy ông bà nội tôi và ghé thăm người thân là gia đình bác gái tôi và gia đình bố mẹ tôi.
Cùng đi với chú tôi là một người thanh niên cao to, vạm vỡ, có giọng nói là lạ, khó hiểu đối với tôi nên khi bạn thân của chú út tôi cần gì, chú út toàn phải giảng giải lại tôi mới phục vụ được.
Tôi gọi người thanh niên đó là chú Thiết bự, theo cách gọi thân mật của chú út tôi.
Chú Thiết bự 27 tuổi, hơn tôi 10 tuổi nhưng tôi không thấy chú xa cách bởi chú sống rất hoà đồng, vui vẻ chuyện trò cùng tôi mặc dù nhiều câu, nhiều từ chú phải nhờ đến chú út tôi phiên dịch tôi mới hiểu.
Nửa tháng thăm quê của chú út tôi qua vèo nhanh chóng, ngày tiễn chú út và chú Thiết bự vào lại trong Nam tôi không giấu nổi những giọt nước mắt bịn rịn, nhớ thương. Công việc đồng áng, cộng với tuổi trẻ dễ quên, hình bóng của chú Thiết bự trong tôi cũng phai mờ theo năm tháng.
Vậy mà không ngờ đúng 2 năm sau ngày chú út trở về thăm quê, một lần nữa chú út lại cùng bạn thân là chú Thiết bự có mặt ở quê tôi, chú út tôi xin phép bố mẹ tôi để đứng ra làm mối cho tôi với chú Thiết bự. Chú út khẳng định với bố mẹ tôi là trên đời này không có ai tốt hơn chú Thiết bự, chú còn đảm bảo rằng nếu tôi ưng thuận tôi sẽ có cuộc sống an lành, đủ đầy ở thành phố vì chú Thiết bự có nhà riêng, lại là chủ của một cửa hàng ăn đêm đắt khách...
Viễn cảnh đổi đời làm tôi thích lắm, tôi e thẹn gật đầu khi bố mẹ cho tôi tự quyết. Thế là bước vào tuổi 20 tôi tạm biệt bố mẹ, tạm biệt quê hương lên xe hoa cùng chồng vào Nam ổn định cuộc sống. Đúng như chú út tôi cam kết, chồng tôi chẳng để tôi thiếu thứ gì, chỉ mất vài tuần tôi đã quen với guồng quay của thành phố, cửa hàng ăn đêm của chồng tôi đã có người phục vụ, tôi chỉ quán xuyến mấy việc vặt trong nhà và làm tròn bổn phận người vợ trẻ chiều chồng mỗi khi anh trở về nhà.
Làm ở lĩnh vực kinh doanh ăn uống nên quan hệ của chồng tôi rộng lắm, ngày tôi sinh con trai đầu lòng, riêng bạn bè anh đến chúc mừng cũng đứng chật cả phòng khách.
Thế nhưng thời gian sau đó, dù chồng vẫn chiều chuộng, yêu thương vợ con nhưng với nhạy cảm của người phụ nữ có chồng, tôi nhận ra chồng mình có nhiều thay đổi. Từ khi tôi sinh con nhỏ anh vắng nhà nhiều hơn, có tối còn qua đêm ở quán với lí do đông khách, điều mà trước kia tôi chưa bao giờ thấy ở anh.
Rồi thường xuyên tôi ngửi được mùi son phấn, mùi nước hoa phụ nữ còn lưu lại trên trang phục của chồng mỗi khuya anh mệt mỏi trở về với mẹ con tôi. Chưa kịp làm thôi nôi cho con trai thì sáng hôm qua một người phụ nữ trung tuổi, ăn mặc diêm dúa, son phấn bự mặt đến tận nhà lớn tiếng xỉa xói chồng tôi rằng: Chồng tôi là loại người ăn cháo đá bát, bấy lây nay nhận tiền của bà đều đặn để ăn tiêu, để kinh doanh vậy mà bây giờ kiếm được bồ trẻ lại thay lòng đổi dạ không chung thuỷ cùng bà nữa. Bà doạ rằng nếu chồng tôi "quỵt tình", bà sẽ rút vốn làm ăn, sẽ cho chồng tôi vỡ nợ một cách hoàn hảo nhất...
Theo Tienphong
Hãy thương lấy mình đi đàn bà ơi... Chị nhắn nhủ, kể lể vậy để các em biết rằng, đừng để khi chồng ngoại tình, bỏ vợ rồi mới lo chăm sóc cho bản thân mình. Chị thật sự thay đổi, gọn gàng, xinh đẹp hẳn lên sau khi ly dị chồng. Mọi người bắt đầu lời ra tiếng vào: "Lo trước có phải chồng nó không bỏ", "Giờ mới biết...