Bất ngờ trước phản ứng của chồng khi bị mình rán sạch đám cá cảnh
Thú thật lúc đó mình đã sẵn sàng chờ đón một trận đánh của chồng và mình chắc chắn sẽ bật lại. Nhưng anh không đánh mình, anh nhìn chằm chằm đĩa cá trên bàn…
Mình và chồng yêu nhau nửa năm, lấy nhau được 5 năm nay. Chồng mình không thuộc dạng chăm chỉ nhưng vợ bảo cái gì thì làm, không cãi, không ganh với vợ, không cờ bạc rượu chè, không tán tỉnh cô nọ đong đưa cô kia. Tóm lại mình ở với anh khá hợp nhau. Chỉ duy nhất một điều khiến mình không chịu nổi đó là anh mê chơi và chăm sóc cá cảnh còn cẩn thận hơn cả chăm vợ con.
Chồng mình có một bể cá gồm 5 con, anh yêu thích lắm, đặt tên lần lượt là Ronaldo, Messi, Suarez, Neymar và Diego. Chắc nghe tên là mọi người biết chồng mình cũng mê đá bóng nhưng đa phần anh xem ở nhà một mình, hiếm lắm mới ra quán cà phê ngồi bình luận với bạn bè. Vì sở thích lớn nhất của anh là ngồi ngắm cá. Anh có thể ngồi ngắm hàng tiếng đồng hồ. Có những đêm anh còn ngồi trò chuyện với chúng đến 2 giờ sáng mới bịn rịn đi ngủ.
Chồng mình chăm và huấn luyện đàn cá rất quy củ đúng giờ. Và đàn cá của anh cũng có thể bơi 5 con cùng lúc từ đầu này sang đầu kia và quay vòng ngược lại, hoặc xếp thành 1 hàng ở giữa bể khi có hiệu lệnh. Ai đến chơi, anh cũng gõ gõ bể cho đàn cá biểu diễn khiến mọi người đều thích.
Chồng mình chăm và huấn luyện đàn cá rất quy củ đúng giờ. (Ảnh minh họa)
Chăm cá như thế nhưng chồng mình không hề để ý đến con. Mình sinh con trai đầu lòng, họ hàng nội ngoại ai cũng mừng, ai cũng quý thằng bé. Nhưng bố cháu chỉ yêu thương cháu trên miệng thôi, nghĩa là lúc nào cũng gọi con trai yêu của bố, con trai cưng, con vàng con bạc của bố, nhưng chẳng bao giờ bế con quá 1 tiếng, chẳng bao giờ pha được sữa cho con hay cho con ăn cái gì. Mỗi khi bảo anh trông con, anh đều bắt con đứng ngắm cá cảnh cùng mình.
Khi thằng bé đi nhà trẻ, mình giao nhiệm vụ đón con cho anh vì mình đi làm về muộn hơn anh. Thế nhưng, một tuần có đến 3 lần anh đón con muộn. Thằng bé ở lại trường với cô giáo khóc hết nước mắt mà bố vẫn chưa đến đón. Cô giáo gọi cho anh không được nên gọi cho mình, mình nghe xong mà bực bội vô cùng. Tối về nhà, mình hỏi anh thì anh nói anh phải về nhà cho cá ăn trước, con đón muộn một tiếng thì bị phạt 50 ngàn, chứ cá mà ăn muộn một tiếng thì công sức huấn luyện bao lâu của anh đổ sông đổ biển.
Mình giận lắm, anh không xót con nhưng mình thì xót vô cùng. Anh cũng có thể huấn luyện cá ăn muộn 1 tiếng là được chứ sao phải để con bơ vơ ở trường một mình trong khi các bạn đã về hết. Anh có hiểu con tủi thân thế nào không?
Video đang HOT
Giận chồng lại xót con nên mình đã rán hết “5 cầu thủ” đó của anh trong một buổi được nghỉ làm. Thú thật là cá cảnh rất tanh và ít thịt, không thể ăn được. Nhưng mình vẫn bày biện thật đẹp mặt trên chiếc đĩa to chờ chồng mình về nổi trận lôi đình.
Khi chồng mình về, việc đầu tiên của anh là chạy vào xem đàn cá nhưng thấy trống trơn. Anh vào nhà vệ sinh lật từng cái chậu lên vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Sáng nay mình đâu có thay nước bể cá nhỉ”. Mình buồn cười lắm nhưng vẫn vờ không biết gì. Đến khi anh hỏi: “Vợ có thấy bọn cầu thủ của anh đâu không?”. Mình mới hất hất cằm lên bàn ăn, nơi “5 cầu thủ” của anh đang nằm phơi bụng.
Thú thật lúc đó mình đã sẵn sàng chờ đón một trận đánh của chồng và mình chắc chắn sẽ bật lại. Nhưng anh không đánh mình, anh nhìn chằm chằm đĩa cá trên bàn như không tin vào mắt mình. Rồi anh gào lên hỏi mình: “Em có biết em đã làm gì rồi không? Sao em không giết luôn anh đi”.
Đêm đó, mình nghe tiếng khóc tới 2 giờ sáng mời dừng rồi sau đó là tiếng loẹt xoẹt. (Ảnh minh họa)
Mình cũng cáu, cãi lại: “Sao nào, cá hay vợ con quan trọng hơn?”. Thế là chồng mình ngồi bệt xuống đất khóc tu tu như một đứa trẻ. Khóc được một lúc, anh tức tối đứng lên đi tìm cây tuýp sắt đập bể cá. Vừa đập anh vừa khóc. Mình rất sợ trước hành động của anh nhưng cũng thầm khen ngợi tính khí của anh. Bởi trong cơn tức giận như thế mà anh không hề đánh mình, chỉ khóc và đập tan tành bể cả. Song lúc đó mình thấy nước chảy lênh láng ra nhà, mảnh kính vụn tứ tung nên mình bực lắm. Mình mặc kệ anh, ôm con bỏ vào phòng ngủ cho con uống sữa ăn bánh.
Đêm đó, mình nghe tiếng khóc tới 2 giờ sáng mời dừng rồi sau đó là tiếng loẹt xoẹt. Sáng hôm sau mình dậy thì thấy sàn nhà đã sạch sẽ, anh cũng đã đi làm sớm và từ hôm đó vợ chồng mình chiến tranh lạnh. Anh không nói năng gì với cả mình và con, đi đón con về sớm, tắm rửa, ngồi ăn cơm rồi bỏ vào phòng nằm. Đêm vợ chồng mình vẫn ngủ chung giường nhưng anh quay lưng về phía mình.
Có phải mình đã sai rồi không mọi người? Anh từng lên án mình không tôn trọng anh. Thấy chồng như thế mình cũng thương thương. Mình có nên xuống nước xin lỗi anh trước và đồng ý cho anh nuôi lại đàn cá khác không? Nhưng mình cũng khó chịu lắm khi chồng mình ham mê cá quá. Có cách nào vẹn toàn cả đôi không hả mọi người?
Kim Trang / Theo Thời đại
Nỗi đau 'vô hình'
Một ngày cuối tháng 4 hoa mộng, anh đến bên Minh một cách rất bất ngờ và hết sức kì lạ trên mạng xã hội Zalo.
Vốn là một người ít tham gia vào các hoạt động ồn ào và xô bồ trên mạng nên mặc dù là một cô gái ngành Báo chí xinh đẹp , năng động, Minh không hề sử dụng Facebook, Intergram,...., mà chỉ có một tài khoản Zalo để liên lạc với dăm ba bạn bè cho có. Minh cũng ít sử dụng Zalo lắm, đừng nói đến chuyện chat, chit. Minh chỉ lo chuyên tâm học hành và vui sống cùng gia đình, tham gia các hoạt động Đoàn đội hay đi thiện nguyện.
Mọi chuyện lẽ ra vẫn êm đềm và lặng lẽ trôi đi như thế, nếu không có một ngày tháng 4 ấy, vì tò mò, vì rảnh rỗi, Minh bấm vào mục " phòng trò chuyện" của ứng dụng Zalo và vô tình để lại nick của mình trong phòng chat ấy. Anh đã nhắn tin làm quen và xin kết bạn với Minh. Lẽ ra Minh không bao giờ đồng ý làm bạn bè và nói chuyện vu vơ nếu như ảnh đại diện của anh không giống với thần tượng của Minh, cầu thủ Lương Xuân Trường. Vậy là quen nhau, và Minh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình gặp phải nỗi buồn lớn như vậy trong đời từ mối quan hệ này cả.
Từ chỗ nói chuyện vui và hợp nhau, Minh và anh dần liên lạc với nhau nhiều hơn, chia sẻ và quan tâm nhau nhiều hơn. Anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện và những cuộc chuyện trò diễn ra hầu như hằng ngày. Minh thấy anh rất nam tính, ít nói, lại tình cảm và rất biết cách quan tâm đến cuộc sống của Minh. Những khi Minh cho anh biết là Minh nói tôi phải đi nơi này nơi nọ để làm công tác Đoàn, anh thường xuyên và ân cần thăm hỏi Minh. Vốn là một người hiền lành và khép kín,Minh hạnh phúc và cho là mình rất may mắn khi có thể gặp được anh một cách quá tình cờ và thú vị đến như vậy, Minh thoải mái và vô tư chia sẻ mọi chuyện với anh, không hè giấu diếm hay e dè. Cứ như vậy suốt mấy tháng trời, Minh yêu anh lúc nào chẳng biết. Có lẽ cô đơn một mình quá lâu, nay gặp đúng đối tượng và anh lại biết cách tán tỉnh quá nên Minh đã xiêu rất nhanh, tuy rằng chưa một lần gặp anh. Thế giới của Minh từ lúc đó chỉ có anh và Minh luôn nghĩ anh chính là duyên phận của cuộc đời mình và mỗi khi anh nói về chuyện về làm dâu đất Bắc thì Minh lại lâng lâng và mơ màng đến một tươi lai thật đẹp khi năm tới Minh đã tốt nghiệp và đi làm rồi.
Ảnh internet.
Minh nghĩ về anh ngày càng nhiều hơn, luôn mong mỏi được gặp anh, rất mong sẽ có ngày được về nhà anh ra mắt. Thậm chí, Minh đã viết những bài viết về tình yêu của mình dành cho anh, viết cho anh nhiều những lá thư trong một cuốn sổ rất đẹp để tâm sự cùng anh trong những ngày thương nhớ mà chưa được gặp anh. Minh đã định rằng ngày gặp anh đầu tiên sẽ là ngày tặng anh cuốn sổ ấy, anh sẽ rất cảm động và cả hai sẽ rất vui vẻ với nhau. Minh đã mơ mộng và vẽ ra cho mình một viễn cảnh màu hồng tươi đẹp như trong những câu chuyện mà Minh đã được học vậy.
Quen biết và trò chuyện, yêu đương với anh được mấy tháng, Minh quyết định sẽ đi thăm họ hàng ở Hà Nội nhân dịp hè. Lẽ ra Minh cũng không muốn đi, vì thời gian không quá nhiều, mà Minh lại đang cần dồn sức học cho năm cuối và chuyến thực tập sắp tới. Khi chưa biết anh, Minh không bao giờ nghĩ mình sẽ đi Hà Nội làm gì. Từ khi biết anh, Minh như có động lực và quyết tâm hơn để đi Hà Nội, vừa thăm họ hàng, vừa du lịch, và nhất là để thăm anh, người mà Minh luôn coi là bạn trai, là người cô ấy rất yêu thương.
Do mẹ không cho tiền đi Hà Nội vì mẹ thấy chuyến đi không hợp lý lắm, Minh đã làm thêm ngày đêm để có thể có thêm nhiều tiền có thể đi Hà Nội bằng được, để có thể có những ngày vui vẻ tại Hà Nội, nơi Minh chưa một lần được đi đến. Nhìn bàn tay chai sần vì phải làm việc nhiều, nhưng Minh không buồn mà lại còn rất vui, Minh chờ mong ngày đêm, tính từng ngày từng ngày để đến ngày lên tàu đi Hà Nội và gặp anh. Minh còn chọn mua cho mình thêm vài cái áo, mấy cái váy để có thể đi chơi cùng anh, đi xem phim hay đi dạo với anh ở Hà Nội như anh đã nói và vẽ ra cho Minh. Đến mẹ và mọi người cũng rất ngạc nhiên vì sự háo hức, vui mừng đó của Minh, nhưng ai cũng nghĩ vì được đi chơi xa nên Minh mới như vậy, chẳng ai nghi ngờ ngay nghĩ Minh có hẹ với bạn trai ở Hà Nội nên mới đầu tư, chuẩn bị như thế. Qua Zalo và điện thoại, Minh như cũng cảm nhận được sự mong chờ ngày gặp gỡ của anh khi anh liên tục hỏi han Minh về việc huẩn bị hành lý và lịch trình ở Hà Nội của Minh. Anh còn khuyên Minh đừng đem gì nhiều, quà cáp cho anh không có cũng chẳng sao vì với anh, Minh là món quà quý nhất rồi. Anh còn nói anh sẽ làm cho ngày gặp gỡ thật bất ngờ và khó quên. Khỏi phải nói Minh hạnh phúc và ngất ngây thế nào khi nghe anh nói vậy. Minh cứ nghĩ mình quá may mắn va Minh cứ như một công chúa hạnh phúc trong cổ tích vậy.
Anh ra Ga Hà Nội đón Minh trong cơn mưa nặng hạt giữa những ngày tháng 8 vì ngày Minh đi thì cũng là ngày cơn bão số 2 đổ bộ vào miền Trung và miền Bắc .Minh an tâm ngồi sau xe máy của anh, người lần đầu tiên gặp mặt, giữa một thành phố xa lạ mà lần đầu tiên mình đến, không đề phòng, không lo sợ vì anh y như những gì Minh đã hình dung, một chàng trai Hà Nội to cao, phong độ, có vẻ hiền lành. Ngồi yên sau xe anh, trùm chiếc áo mưa lên người, Minh cứ lâng lâng và ngỡ mình là người hạnh phúc nhất khi đi xa lại có bạn trai nhiệt tình đưa đón đến thế. Minh cứ tin anh sẽ đưa Minh đi chơi ở bờ sông Hồng hay đi xem phim, đi hẹn hò ở những nơi lãng mạn, sau đó đưa Minh về nhà ông bà như đã tính trước đây. Nhưng bất ngờ thay, sau khi hai đứa ăn trưa xong, anh nhìn Minh, cười và đưa điện thoại cho Minh đọc dòng chữ anh đang viết:
- Anh yêu em quá, anh muốn gần em một chút. Đi nhà nghỉ với anh nhé.
Khỏi phải nói Minh ngạc nhiên và ngỡ ngàng như thế nào khi đọc những dòng chữ đó, cô như sụp đổ hình tượng, Minh thẫn thờ và không biết nói gì, nhìn trân trân vào anh, như không thể tin được đó là người cô yêu thương mấy tháng qua. Trong khi cô ngơ ngác như thế, anh tiếp tục nói :
- Anh nói sẽ khiến cho chúng ta có kỉ niệm khó quên mà, đi với anh nhé
- Không, không được, sao như vậy được?
- Có gì mà không được? Bình thường thôi
- Em nói không mà
- Sẽ không đau đâu, anh sẽ làm nhẹ nhàng mà
- Đồ biến thái, đồ đê tiện.
Mặc cơn mưa đang trút, Minh cầm lấy balo và chạy ào ra khỏi quán bún chả đó, Minh không quên bỏ lại 50.000 trả tiền cho tô bún mình vừa ăn trước con mắt ngạc nhiên của bà chủ quán. Anh chạy ra đuổi theo nhưng không kịp, Minh đã rẽ vào một ngõ nhỏ gần đó. Dựa lưng vào hàng hiên tránh mưa, cái balo trên lưng như tríu nặng xuống, Minh khóc và chua chát cho mình, bị gạ tình ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Hóa ra, anh đâu yêu Minh như Minh nghĩ, anh chỉ yêu con người Minh theo đúng nghĩa đen thôi, thì ra Minh là món quà vô giá là vậy. Bây giờ Minh mới hiểu ẩn ý trong câu nói của anh. Đau quá, nỗi đau lớn quá. Bao công sức và mong chờ đã bỏ ra, cuối cùng cái mà Minh nhận lại được là thế này ư? Xót xa thay cho tình Zalo.
Khánh An
Chồng chết, vợ ở vậy chăm bố chồng liệt thì 2 năm sau bất ngờ có bầu Sau 2 năm chồng chết, Hiền ở vậy chăm bố chồng liệt không hề quan hệ với bất cứ người nào vậy mà đùng cái cô mang bầu đến kỳ lạ. Và rồi sự thật được sáng tỏ cho đến khi người chị gái Hiền xuất hiện. Sau 2 năm chăm bố chồng liệt thì Hiền bất ngờ có bầu (ảnh minh họa)...