Bất ngờ mang cơm đến cho chồng, tôi rơi nước mắt nghe bác bảo vệ nói về anh
Tôi vốn chẳng quan tâm chuyện bếp núc nhưng vì ngày nghỉ chồng vẫn đi làm nên tôi cũng dở dói làm cơm mang tới cho anh.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ tôi đều có công việc ổn định nên từ nhỏ tôi chẳng cần vất vả lo toan như những bạn bè cùng trang lứa.
Ngày tôi học đại học, trong khi bạn bè vất vả đi làm thêm để đóng học phí thì mỗi tháng ngoài tiền học phí, tiền sinh hoạt thì bố mẹ còn cho tôi thêm 1 triệu đồng tiêu vặt nữa.
Lúc tốt nghiệp ra trường khi bạn bè chạy đôn đáo khắp nơi để xin việc thì bố tôi đã nhờ xin cho tôi một công việc ổn định với mức lương khá. Vậy nên ai cũng nói tôi sướng từ trong trứng.
Cứ nghĩ với những may mắn đó thì tôi sẽ chọn một chàng trai giàu có để lấy làm chồng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại phải lòng chàng trai gia cảnh bình thường và nhất quyết về làm vợ anh.
Ảnh minh họa
Chồng tôi tên Quang, hơn tôi 3 tuổi là con nhà nông nên từ nhỏ anh đã vất vả. Hơn nữa, anh còn là anh cả trong gia đình ba anh em, bố mẹ nghèo khó nên anh cũng phải phụ giúp bố mẹ lo cho các em học hành.
Cưới nhau về, bố mẹ tôi cho tiền chúng tôi mua một căn chung cư nhỏ ở ngoại thành. Không phải lo lắng kinh tế gì nên tôi vẫn giữ khư khư cái thói tiểu thư chỉ biết hưởng thụ mà không cần nghĩ đến người khác.
Video đang HOT
Cũng may, Quang yêu và rất chiều chuộng tôi, có những ngày anh mệt mỏi ở công trường cả ngày nhưng 10 giờ tối tôi muốn ăn ốc anh cũng sẵn sàng chạy đi mua cho vợ.
Thậm chí, đi làm về tôi mệt nên nằm dài ra sofa nghỉ ngơi còn người nấu bữa tối sẽ là chồng. Ngay cả việc phơi quần áo và dọn dẹp nhà cửa cũng là chồng tôi làm.
Thỉnh thoảng tôi đi ăn uống, tụ tập với lũ bạn mặc kệ chồng ở nhà ăn gì thì ăn. Tuy nhiên, Quang muốn đi đâu thì cũng phải nấu xong bữa tối cho tôi, nếu không về nhà tôi sẽ bày đủ trò để nũng nịu anh.
Tôi cứ sống thế cho đến một ngày…
Hôm ấy ngày nghỉ, chồng tôi kêu mệt nhưng bảo có việc đột xuất ở công trường nên vẫn phải đến. Mùa dịch bệnh hàng quán cũng chưa bán đồ ăn nhiều nên tôi dở chứng nấu nấu nướng nướng rồi mang cơm đến công trường cho anh.
Đến cổng gọi mãi chồng không nghe máy nên tôi đành gửi cơm chỗ bác bảo vệ. Thấy tôi, bác bảo vệ công trường nói tôi nên khuyên chồng làm ít giữ sức khỏe chứ ngày nào hết giờ làm anh cũng xin ở lại làm thêm tăng ca để có thêm thu nhập. Có những ngày làm từ sáng đến tối nhưng chồng tôi còn xin ở lại làm ca tối đến 22h mới nghỉ.
Thì ra, những hôm anh gọi cho tôi nói đi nhậu với bạn bè chỉ là nói dối, thực chất anh đi làm thêm ở công trường.
Tôi hỏi sao anh phải làm thế thì anh nói muốn tôi sống sung sướng hơn, anh muốn là chỗ dựa vững chắc cho vợ con. Rồi anh nói anh sẽ tiết kiệm để sau này mua căn nhà rộng hơn, ban công rộng hơn và trồng thật nhiều hoa hồng để tôi tha hồ sống ảo…
Nghe anh nói đến đây tôi rưng rưng vì xúc động, lâu nay tôi chỉ biết sống cho bản thân mà chưa từng quan tâm anh thích gì, mơ ước điều gì. Sự việc này thực sự khiến tôi chấn động tâm lý, tôi quyết định phải thay đổi lối sống của bản thân, không thể phụ lòng chồng mình được.
Sau khi mẹ chồng cầm hồ sơ bệnh án của con trai, bà đưa cho tôi 200 triệu rồi buông lời phũ phàng
Liệu tôi có nên nghe theo lời yêu cầu của mẹ chồng hay không?
Có một người mẹ chồng rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối quả thực cực kỳ áp lực, ngột ngạt. Gia cảnh nhà tôi từ vài năm trước rất khó khăn, tới nỗi chỉ cần nghe đến hai chữ "nợ nần" là tôi đủ ám ảnh. Nhưng tôi may mắn được cho học hết cấp 3 rồi tự thân lên Hà Nội học Đại học bươn chải. Phải rất cố gắng tôi mới trang trải hết học phí, tiền sinh hoạt... và tốt nghiệp với tấm bằng giỏi.
Khi bắt đầu đi làm, vì giữ mối quan hệ tốt với một giảng viên trong trường mà tôi được cô ấy đề xuất, giới thiệu làm ở công ty khá xịn sò. Nhờ việc chăm chỉ làm lụng, tăng ca, tôi vừa được thăng tiến nhanh mà vừa có rất nhiều tiền gửi về quê. Dần dần, cuộc sống của gia đình tôi cũng bớt khổ.
Tôi quen chồng vì anh ấy làm ở một bộ phận khác của công ty, khác cả tầng luôn. Dù nhiều lần gặp nhau trong thang máy nhưng thậm chí chúng tôi còn không biết người kia làm cùng cơ quan. Mãi cho tới một lần tham gia tiệc cuối năm của công ty, tôi ăn diện rất đẹp nên mới lọt vào "mắt xanh" của chồng. Sau hôm ấy, chúng tôi kết bạn trên Facebook với nhau, đồng thời làm quen người kia luôn.
Ảnh minh hoạ.
Suốt những năm đi học, tôi chẳng dám yêu ai vì hoàn cảnh của bản thân rất nghèo. Chồng chính là mối tình đầu của tôi. Cả tuổi thanh xuân tươi đẹp này tôi đều dành cho anh. Song mối quan hệ của hai người bị mẹ anh phản đối dữ dội. Tôi còn từng nhìn thấy đoạn tin nhắn mẹ chồng gửi cho con trai là "Mày đừng yêu con bé đó, nhà nó nghèo sau mày phải cưu mang cả bố mẹ nó đấy!"
Vượt lên trên sự phản đối, tôi vẫn một lòng muốn chung sống với anh dưới tư cách của người vợ. Tôi biết anh cũng yêu tôi và sẵn sàng làm trái mong muốn của mẹ. Đã từng có một quãng thời gian hai người cực kỳ khủng hoảng, mệt mỏi vì cứ phải nghe những lời nói nhẹ nhàng nhưng thâm sâu của mẹ chồng hòng phản đối hai đứa.
Song, sau tất cả, tôi với chồng vẫn về chung một nhà, chúng tôi mau chóng dọn ra ở riêng để không phải gặp những chuyện mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu. Nhưng biến cố tiếp tục ập đến. Tính đến nay tôi lấy chồng mới được khoảng 1 năm rưỡi.
Sau một thời gian mãi chưa thấy có con, vợ chồng tôi cũng sốt ruột. Bởi việc sinh hoạt "ân ái" vẫn diễn ra rất bình thường, tôi cũng áp dụng nhiều cách thức mà các bà mẹ bỉm sữa hay gợi ý song vẫn chẳng có kết quả khả quan. Mãi tới lúc đi bệnh viện khám sức khỏe sinh sản của cả hai mới phát hiện ra chồng tôi bị vô sinh...
Hôm cầm kết quả trên tay, tôi như khóc òa vì thực sự buồn. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra tình huống xấu ấy lại xảy đến với chính gia đình mình. Tôi nói chuyện qua điện thoại với bố mẹ ở quê, ông bà bảo đừng vì vậy mà bỏ chồng, như thế sẽ rất tội. Thôi thì nếu không có con thì nhận con nuôi chẳng sao cả. Bố mẹ tôi tuy nghèo, sống dưới quê nhưng tình cảm lắm, chẳng gay gắt gì mấy chuyện này.
Ảnh minh hoạ.
Chúng tôi tiếp tục thưa chuyện với mẹ chồng. Bà ấy cũng bất ngờ, cầm hồ sơ bệnh án đi vào trong phòng một lúc lâu. Chồng tôi là con thứ trong nhà, trên anh còn có anh trai cả nên cũng không phải đắn đo chuyện sinh con nối dõi. Ấy thế nhưng hành động sau đó của mẹ chồng khiến tôi sốc óc, bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Bà ấy hẹn gặp riêng tôi rồi đưa tôi 200 triệu đồng cùng yêu cầu:
"Mẹ biết nói thế này thì con sẽ buồn, nhưng con cũng biết đấy, chồng con bị vô sinh. Nếu con gắn bó với nó thì chẳng có tương lai đâu. Con hãy nhận 200 triệu này rồi tìm một cái cớ để ly dị đi. Sau đó con ở vậy hay lấy chồng mới thì tuỳ. Còn trẻ mà, tội gì phải gắn bó cùng một người đàn ông vô sinh? Hãy giải thoát cho nhau thì hơn".
Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi lập tức trả lại bà ấy tiền rồi từ chối và đi về nhà. Tôi thực sự không hiểu, tưởng rằng đáng nhẽ lúc này bà nên vun vén cho tình cảm của hai con chứ? Tại sao lại đòi chia rẽ tôi với chồng? Hay bà ấy chỉ tìm cớ để đuổi tôi ra khỏi nhà này thôi? Từ hôm ấy đến nay, vì dịch bệnh giãn cách nên vợ chồng tôi cũng chưa gặp bà ấy để nói chuyện. Thi thoảng mẹ chồng cũng hay nhắn tin giục giã suy nghĩ. Tôi thật tình rất khó xử và mệt mỏi...
Về làm dâu được một tháng, chị dâu bất ngờ đề nghị tôi nghỉ việc ở nhà chăm hai cháu với mức lương 15 triệu đồng Cách đây 3 ngày, các con của chị dâu nghỉ học, không có ai trông coi nên chị ấy rất lo lắng. Mẹ chồng không muốn gửi các cháu về ngoại vì nhớ bọn chúng. Cả nhà đang đau đầu vì 2 đứa trẻ thì bất ngờ chị dâu đề nghị tôi nghỉ việc ở nhà chơi với các cháu. Tôi là cô...