Bất ngờ khi thấy mẹ ruột đang quét dọn trong nhà sếp
Tôi đến nhà sếp lấy tài liệu thì bất ngờ khi thấy mẹ ruột đang ở đây.
Ảnh minh họa
Tôi sống ở thành phố, cuối tháng mới về thăm nhà một lần. Bố mẹ tôi đều còn khỏe, sống dựa vào mảnh vườn và mấy đám ruộng. Khi nào về, tôi đều mua thức ăn, quần áo mới hoặc cho tiền ông bà nhưng ông bà ít khi lấy.
Mới đây, tôi phát hiện ra bí mật của mẹ mình. Hôm đó, tôi lái xe, chở sếp về nhà lấy tập tài liệu để đi ký hợp đồng. Trong lúc đợi sếp, tôi đi loanh quanh trong sân thì thấy mẹ mình đang cầm chổi quét dọn.
Video đang HOT
Thấy tôi, mẹ cũng kinh ngạc không kém. Tôi lắp bắp hỏi tại sao mẹ lại đến nhà sếp tôi để quét dọn. Bà nói có người giới thiệu việc làm nên bà đến đây. Việc cũng nhẹ, chỉ là quét dọn, nấu nướng thôi nhưng lương cũng được 7 triệu/tháng. 2 ngày cuối tháng sẽ được nghỉ. Bà mới làm được 2 tháng thôi.
Tôi bảo mẹ xin nghỉ đi, hàng tháng tôi sẽ gửi tiền về nhưng bà không chịu. Mẹ tôi nói sếp rất hiền, dễ chịu và thương người. Bà làm ở đây cũng nhẹ nhàng, thoải mái lắm. Tháng nào chủ nhà cũng cho thêm tiền thưởng. Bà còn khỏe thì cứ làm để kiếm thêm tiền dành dụm, sau này còn có tiền dưỡng già mà không làm gánh nặng cho con.
Tôi đang nói chuyện với mẹ thì sếp hối thúc đi gấp để kịp giờ. Trên đường đi, tôi băn khoăn mãi rồi kể chuyện mẹ mình đang làm giúp việc cho nhà sếp. Sếp nghe xong thì bật cười, bảo chị ấy đã biết chuyện rồi.
Mẹ tôi thường khoe con gái, còn đưa ảnh cho sếp xem. Khi nhận ra tôi, sếp từng muốn cho mẹ tôi nghỉ việc nhưng thấy bà thật thà, chăm chỉ lại mong muốn tiếp tục làm việc nên sếp thương và giấu chuyện tôi đang là nhân viên của chị ấy đi.
Sếp nói nếu như mẹ tôi muốn làm thì tôi nên tôn trọng bà. Chị ấy nửa đùa nửa thật nói: “Chị có khó tính với mẹ em đâu mà em lo nhỉ?”. Tôi hiểu tính sếp nhưng tôi sợ mẹ khổ cực, tôi không muốn mẹ làm giúp việc cho người khác, dù là sếp của mình. Thấy mẹ khổ, tôi xót xa lắm. Tôi có nên tiếp tục khuyên mẹ nghỉ việc không?
Câu nói của con trai trước khi rời nhà ông nội khiến tôi trăn trở
Con trai buồn bã, vừa khóc vừa nói một câu thấm thía. Vợ chồng tôi chỉ biết thở dài, nhìn nhau trong bất lực.
Ảnh minh họa
Vì công việc nên vợ chồng tôi phải sống ở thành phố. Bố mẹ chồng ở quê, hiu quạnh chỉ có hai ông bà. Mấy năm trước, khi sức khỏe ông bà còn tốt, vợ chồng tôi thường đón hai người đến nhà mình chơi, ở lại vài hôm. Nhưng dạo gần đây, bố chồng tôi thường đau xương khớp, không ngồi xe lâu được nên cũng không thể đến nhà con trai con dâu nữa.
Bù lại, cứ 2-3 tháng, tôi lại đưa hai con về thăm ông bà. Lần nào được về quê, hai đứa cũng thích lắm, cứ chạy nhảy khắp nơi. Lần này về, chúng tôi biết được bố chồng đang bệnh, đã nằm liệt một chỗ từ mấy ngày nay.
Chồng tôi đưa bố đến phòng khám. Sau khi thăm khám, tiêm thuốc xong, bố được cho về nhà nghỉ ngơi, theo dõi. Cũng vì tình hình sức khỏe của bố mà chúng tôi buộc phải ở lại quê 5 ngày liền. Bao nhiêu công việc cũng vì thế mà ùn ứ lại.
Khi thấy sức khỏe của bố đã khá hơn, tôi bàn với chồng chuyện về lại thành phố. Anh đồng ý. Nhưng lúc thu xếp đồ đạc, thấy bố mẹ buồn bã, tôi cũng chạnh lòng.
Buổi chiều, cả nhà tôi bịn rịn từ biệt bố mẹ chồng. Nào ngờ, con trai tôi bật khóc và không chịu về. Thằng bé hét lên trong nước mắt: "Con muốn ở lại để chăm ông nội. Ông nội còn bệnh mà. Bố mẹ không thương ông bà nội sao?".
Vợ chồng tôi bất ngờ nhìn con trai. Cảm giác day dứt, bất lực trào dâng làm tôi rất khó chịu. Thật không ngờ, con trai tôi lại có thể thốt ra một câu hỏi khó khăn với bố mẹ nó như thế?
Bố mẹ chồng tôi phải dỗ dành mãi, con mới chịu lên xe rời đi. Nhưng thằng bé vẫn hứa hẹn với ông nội là "chỉ đi một chút thôi, tí lại về nấu cháo cho ông nội ăn". Bố mẹ chồng rưng rưng nước mắt trước sự ngây thơ của cháu trai; còn vợ chồng tôi lại áy náy lương tâm vì bản thân chưa làm tròn chữ hiếu.
Suốt mấy ngày nay, ngày nào con trai cũng hỏi khi nào về thăm ông bà nội. Mặc dù tôi nói nhiều lần là phải rất lâu nữa mới có thể về được vì tôi còn phải giải quyết rất nhiều việc ở công ty. Mặc dù vậy, câu nói của con vẫn vang vọng và ám ảnh, làm tôi trăn trở nhiều. Tôi biết chồng cũng lo lắng cho bố mẹ và muốn về quê. Hay chúng tôi từ bỏ hết cuộc sống xô bồ ở thành phố, về quê khởi nghiệp lại từ đầu để được sống gần, báo hiếu bố mẹ chồng?
Ngày trả con về với mẹ ruột, tôi khóc như đứt ruột gan Ngày chia tay, con khóc nức nở mà vợ chồng tôi cũng khóc theo. Khi em gái có thai, vợ chồng tôi đã khuyên mãi em ấy mới giữ con lại. Bởi lúc đó, em ấy chưa có chồng nên rất sợ lời đàm tiếu của thiên hạ. Cuối cùng, em tôi sinh, tôi đã nhận nuôi đứa bé và thương yêu chẳng...