Bất lực với “căn bệnh khó chữa” của vợ
Không ngờ vợ tôi và chị chủ cửa hàng đang vừa chửi vừa đánh nhau. Khi tôi vào can ngăn, chị chủ cửa hàng hỏi: “Chú là chồng cô này à?…”
Tôi là nhân viên IT của công ty tin học, còn vợ là nhân viên văn phòng của một công ty tư nhân. Thu nhập của tôi không cao nhưng tương đối ổn định, nên đủ sức lo co vợ con cuộc sống thoải mái. Hơn nữa, sau khi chúng tôi cưới nhau, bố mẹ hai bên đã góp tiền mua cho chúng tôi một căn hộ chung cư, nên vợ chồng chúng tôi cũng đỡ phần gánh nặng.
Mỗi tháng tôi đưa cho vợ 10 triệu đồng, cộng với lương của cô ấy để chi tiêu cho gia đình, còn mình tự nhận phần mua sắm vật dụng, tiết kiệm cho những dự án lớn hơn. Tôi nghĩ, với gia đình hai vợ chồng và chưa có con, thì số tiền đó không phải là quá hạn hẹp.Vậy mà, lúc nào vợ tôi cũng làm như khổ sở, thiếu thốn lắm. Nhiều khi khiến tôi cũng phát mệt, thậm chí xấu hổ với mọi người.
Nói về vợ tôi, cô ấy khá xinh đẹp, đảm đang, tháo vát và rất mực yêu thương chồng. Còn thoải mái, hòa đồng với mọi người nữa. Tuy nhiên, vợ tôi lại mắc “bệnh khó chữa” đó là mua bất cứ thứ gì vợ tôi cũng muốn mặc cả đi mặc cả lại, thêm bớt từng chút khiến tôi đứng chờ lắm khi phát ngượng và phát cáu.
Một lần về quê, cô ruột tôi khen, “cái T (vợ tôi) là gái thành phố mà mua bán khéo ghê. Nó đi chợ mua có khi còn được giá rẻ hơn cô nữa ấy”. Khi ấy, tôi tự hào về vợ nhiều lắm, vì cô ấy khéo léo, biết lo toan. Rồi về thành phố, tôi nằng nặc đòi chở vợ đi chợ, thứ nhất để thể hiện sự quan tâm, thứ hai để tìm hiểu xem, vợ tôi đi chợ “khéo” đến mức nào mà cô tôi khen đến vậy.
Quả thực, tôi đi chợ, người bán nói bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Còn vợ tôi, người bán nói 10 nghìn, cô ấy chỉ trả 5 nghìn. Rồi đôi bên, kì kèo, “kẻ hạ xuống, người nâng lên” chán chê mới ngã ngũ. Ban đầu, khi mua món thứ nhất, tôi thấy cũng hay hay, đúng là vợ tôi đáng nể thật. Đến món thứ hai, tôi mất dần sự kiên nhẫn, đến món thứ ba thực sự tôi chỉ muốn bỏ đi trước. Vợ tôi giành nửa buổi sáng để lựa chọn 3 món nấu cho bữa cơm của hai vợ chồng.
Video đang HOT
Lần đầu tiên tôi góp ý vợ chuyện hay trả giá, và trả giá quá đáng là lần nhà có khách. Tôi chở cô ấy đi cho nhanh để về còn cơm nước.
Mua thịt, cá vợ tôi cò kè đã đành, đến mức mua một bó rau cũng nhiệt tình trả giá. Bó rau có 5 nghìn đồng, của một bà cụ gần 70 tuổi, nhìn đáng thương vô cùng. Vậy mà, vợ tôi vẫn nâng lên, đặt xuống, rồi trả 2 nghìn đồng, rồi cò kè, 3 nghìn, 4 nghìn.
Mất 10 phút để mua bó rau rẻ hơn được 1 nghìn đồng. Mặc cả xong, trong túi vợ tôi không còn tiền lẻ nên quay sang hỏi tôi. Vì nhìn bà cụ thương quá nên tôi rút ví đưa cụ 10 nghìn và bảo: “Cụ không phải trả lại, con biếu cụ”. Vậy mà vợ tôi nhảy dựng lên, đòi cho bằng được 6 nghìn.
Tôi xấu hổ vô cùng. Chồng đã nói biếu, vợ còn đòi lại. Ấy vậy mà lên xe về, cô ấy còn trách móc tôi hoang phí. Phương châm của vợ tôi luôn là: “Bớt được đồng nào hay đồng ấy”. Sau lần ấy, tôi nhủ lòng, không bao giờ đi chợ cùng vợ nữa.
Cách đây 2 hôm, có đám cưới bạn nên vợ tôi đi làm sớm hơn thường lệ để mua bộ cánh mới cho kịp buổi trưa đi dự lễ. Tôi thấy điều đó là bình thường và cũng không để ý lắm. khoảng 30 phút sau, khi tôi vừa ra khỏi khu nhà chừng 500 mét, thấy hai người phụ nữ đang cãi vã lùm xum. Thấy có xe máy của vợ nên tôi dừng lại xem chuyện gì xảy ra.
Không ngờ vợ tôi và chị chủ cửa hàng đang vừa chửi vừa đánh nhau. Khi tôi vào can ngăn, chị chủ cửa hàng hỏi: “Chú là chồng cô này à? Chú xem, mới sáng ra vào hàng nhà tôi, thử nửa tiếng đồng hồ cả chục chiếc mới chọn được cái váy mà trả bằng 1/3 giá niêm yết. Tôi không bán, cô ấy còn nói tôi ăn dày, hốt của thiên hạ”. Nghe thế tôi liền hiểu, cũng chỉ vì cái “bệnh khó chữa” của vợ nên mới ra cơ sự vậy. Tôi xin lỗi thay vợ rồi trả tiền chiếc váy, sau đó kéo vợ đi.
Buổi tối về, cô ấy cố thanh minh nhưng tôi chẳng buồn đáp lại. Tôi hiểu, vợ tôi muốn thu vén, lo toan gia đình, nhưng đâu cần cái gì cũng phài cò kè và trả giá triệt để như vậy. Tôi không muốn trường hợp tương tự xảy ra nữa. Tôi phải làm gì để vợ khỏi căn bệnh khó chữa này đây?
Thu Hiền
Đứng tim khi biết lý do sau những chuyến du lịch cố định mùng 2 hàng tháng của vợ
Vợ tôi có một thói quen rất lạ là thích đi du lịch một mình mà không có chồng. Càng không hiểu lý do làm sao mà vợ nhất định chỉ đi du lịch vào đúng mùng 2 hàng tháng nên tôi quyết định theo dõi vợ và phát hiện ra sự thật...
Tôi là chàng trai cũng được gọi là đẹp trai, hào hoa phong nhã, có công việc và thu nhập ổn định nên tán gái tương đối dễ, tính tôi thích những cô nàng nóng bỏng, quyến rũ vì chỉ nhìn thôi đã đủ thấy no con mắt rồi. Nhưng tôi vừa cưới một người vợ phải nói là em được xét vào hàng gái hiếm, kín cổng cao tường ở mức cao nhất người ta có thể đạt.
Vợ tôi làm kế toán cho công ty xuất nhập khẩu nên thu nhập cũng cao. Ngày cưới nhau, nói thật tôi chẳng thiết tha gì cô vợ này. Đâu thì cũng chỉ là một lần trót say rồi quá lỡ chén nên lên giường với nhau. Tôi ngần ấy năm chinh chiến nhưng chưa lần nào ngủ với gái trinh cả. Đa phần những cô nàng tôi chọn đều nóng bỏng, không đến nỗi nát, nhưng cũng không còn gì nữa.
Lần đó, dấu vết trinh nguyên của Thủy bên cạnh. Tôi hốt hoảng chỉ muốn bỏ trốn, vì vài lần làm việc với cô gái này, thì cái độ cứng nhắc của cô ấy đã đủ khiến tôi ngán ngẩm chứ chưa nói gì đến chuyện phải sống cả đời với cô ấy. Nhưng dẫu sao là thằng đàn ông tôi cũng có trách nhiệm, cũng không khốn nạn lắm. Tôi hỏi cô có muốn yêu tôi không, Thủy gật đầu rồi yêu. Chưa đầy hai tháng sau, cô đã báo tôi là có thai. Cái lần ấy đủ để có bầu, vậy là đám cưới diễn ra nhanh chóng, gói gọn có nửa tháng sau đó trước khi bụng của Thủy có thể to lên.
Đám cưới diễn ra. Vì vợ bầu bí nên chúng tôi phải kiêng chuyện giường chiếu, cực chẳng đã tôi đành kiếm một em rau sạch. Tôi ngoại tình với cô gái làm trong công ty, quan hệ với nhau rất cẩn thận vậy mà cuối cùng vẫn dính bầu.
Lắng nghe đứa bé đang trong bụng của nhân tình khiến tôi thật sự hạnh phúc với đứa con thứ hai của mình sắp chào đời.(Ảnh minh họa)
Không còn thiết tha cô vợ chưa già mà tự làm mình già như Thủy nhưng tôi cũng không muốn gia đình tan vỡ. Tôi hẹn cô nhân tình ra đưa tiền rồi bảo nhẹ nhàng em đi giải quyết nó. Cô bồ lúc này không nói gì, nhưng vẫn cầm tiền của tôi, rồi sau đó biến mất. Tôi nghĩ số tiền 20 triệu đấy quá thừa cho việc cô nàng phá bỏ cái thai rồi, không liên lạc gì nữa cũng tốt, đỡ phiền cho tôi. Tôi trở về bên vợ con như trước.
Nhưng được khoảng nửa năm, sau khi cặp bồ, vợ tôi cứ mỗi tháng lại đi du lịch, cứ đi vào mùng 2 hàng tháng và đưa con đi cùng. Tôi nói cả nhà đi du lịch thì vợ không vui, nói muốn đi 1 mình với con. Lời từ chối đó khiến tôi tức lắm. Chỉ nghĩ chắc vợ hẹn bồ, mà sao không khôn ngoan tý nào, mỗi tháng đều hẹn vào ngày đấy chả nhẽ tôi lại không nghi ngờ, tôi đâu có phải thằng ngu, đúng không? Cuối cùng tôi quyết định lén đi theo, đến địa điểm vợ đến một căn nhà nhỏ nơi ngoại ô. Nhìn thì tôi hiểu rõ chẳng ai đi du lịch ở cái khu này, nhưng vợ bước vào căn nhà, người phụ nữ ra đón vợ con tôi với cái bụng bầu vượt mặt lại chính là Hạnh, cô nhân tình ngày nào tôi bỏ rơi với cái thai.
Đứng đó tôi chết lặng trước hình ảnh đó, nhìn thấy tôi trước cổng, người tình cũ đứng im, còn vợ quay lại đưa tôi vào nhà. Vợ nói:
- Là vợ khuyên cô ấy giữ lại đứa bé, vợ không muốn đứa bé mất đi, vì nó là con của anh và cũng là em của con chúng ta.
Tôi không nói được gì, ở lại thăm người tình với vợ thật sự là điều chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến, lắng nghe đứa bé đang trong bụng của nhân tình khiến tôi thật sự hạnh phúc với đứa con thứ hai của mình sắp chào đời. Cách giải quyết của vợ khiến tôi khâm phục và thật sự hạnh phúc. Tôi thầm biết ơn em, một người vợ chu toàn và hiền lành như em.
Theo Một thế giới
Trớ trêu nguồn gốc bụng bầu của vợ Mặt Phong cắt không còn giọt máu, anh bỗng hoa mắt, và choáng váng trước những gì vừa thấy. ảnh minh họa Đêm đó Phong thức trắng còn vợ anh thì chẳng biết trời đất là gì, cô ta đã quá say để nghe anh hỏi chuyện. Sau ngày cưới, vợ chồng Phong dọn ra ở riêng trong căn hộ nhỏ do cha...