Bất lực vì con không nghe lời
Tôi cảm thấy bất lực khi đứa con trai đang học lớp 12 vướng vào chuyện tình cảm với một cô bé lớp 10, chơi bời, lêu lổng. Tôi đã nhiều lần khuyên bảo nhưng cháu cãi lại: “Con chỉ yêu chơi thôi, chứ có phải lấy đâu mà phải phân biệt, chọn lựa”.
Từ khi quen cô bé này, cháu luôn vòi tiền bố mẹ để đi “bao” bạn gái. Khi bố mẹ tức giận không cho thì cháu vay bạn bè, khiến nhiều lần tôi phải trả nợ thay. Mới đây, tôi phát hiện cháu lấy trộm tiền rồi cùng người yêu thuê nhà nghỉ qua đêm. Sau lần đó, tôi quản lý cháu chặt hơn, nhưng cháu lại bỏ học và tiếp tục tìm cách đi chơi với cô bé hư kia. Tôi cảm thấy rất buồn. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Hoàng Hồng Hạnh (Huyện Lập Thạch, tỉnh Vĩnh Phúc)
Tôi chia sẻ và thông cảm với những lo lắng mà bạn đang gặp phải. Với lứa tuổi đang muốn khám phá những điều mới mẻ thì việc quen với một cô bé ham chơi sẽ khiến con trai bạn cảm thấy thoải mái vì không bao giờ phải nhắc đến chuyện học hành hay nghĩ ngợi những chuyện khác. Có thể đây cũng là lý do mà nhiều thanh niên mới lớn thích yêu những cô gái hư hỏng hơn là những “bà già khó tính” suốt ngày chỉ biết học.
Video đang HOT
Trường hợp của con bạn chỉ có thể từ từ khuyên bảo, không nên dùng những biện pháp cấm đoán mạnh. Như vậy rất dễ khiến con bạn bỏ nhà ra đi, bỏ học, thậm chí dẫn đến tiêu cực. Bạn cần phải có sự tế nhị trong việc quan tâm tới tâm tư, tình cảm của con trẻ ở độ tuổi này. Phải có những hành động và phân tích rõ ràng, mạch lạc, và dứt khoát khiến con bạn nhìn rõ cái đúng, cái sai. Bên cạnh đó, cần hướng con bạn đến những hoạt động, sinh hoạt lành mạnh, có tính định hướng. Chỉ có như vậy, dần dần tự bản thân chúng mới có sự thay đổi tích cực. Chúc bạn luôn hạnh phúc.
Theo ANTĐ
Anh đã sai khi quyết định cưới em
Tròn 3 tháng sau ngày cưới, anh bảo tôi rằng: "Chỉ vì nghe lời bố mẹ nên anh mới cưới em. Đó là quyết định sai lầm". Tôi lặng người không nói nên lời. "Cưới tôi là quyết định sai lầm ư? Đứa trẻ đang lớn dần trong tôi là kết quả của sự sai lầm đó sao?"
Tôi thực sự không biết phải làm sao (Ảnh minh họa)
"Con mọt sách", đó là cái biệt danh mà bạn bè thường gọi tôi thay cho cái tên, bởi suốt 4 năm học đại học tôi chỉ biết đến sách và sách để theo đuổi ước mơ làm cô giáo của mình. Cũng chính vì chỉ biết đến học mà trong lúc bạn bè xung quanh kẻ đón người đưa, tôi vẫn chỉ có một mình. Điều đó cũng khiến cho bố mẹ không khỏi lo lắng. Và rồi tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ, chẳng phải tình cờ cũng không qua sự giới thiệu của bạn bè mà là sự sắp đặt của bố tôi.
Bố tôi và bố anh là 2 người bạn khá thân, nhưng lại ở 2 tỉnh thành khác nhau, bởi vậy mà chúng tôi chưa một lần gặp mặt. Một lần xuống thăm tôi, bố gặp lại người bạn đó. Quanh đi quẩn lại, bố tôi bắt đầu than ngắn thở dài chuyện tôi "sắp trở thành cô giáo mà vẫn chưa có đứa nào dòm ngó". Còn bạn bố (bố chồng tôi bây giờ) cũng đau đầu vì cậu con trai đã 30 tuổi mà vẫn mải chơi, chưa chịu "yên bề gia thất". Bố chồng tôi lúc đó vui miệng nói "hay chúng ta kết thông gia nhỉ". "Được lời như cởi tấm lòng", bố tôi gật đầu đồng ý. Sau này bố bảo tôi "con về làm dâu nhà bác ý bố rất yên tâm". Và tôi đã đồng ý gặp anh.
Cái ngày mà tôi nhận tấm bằng cử nhân trên tay cũng là ngày tôi quyết định về làm vợ anh. Đám cưới được tổ chức sau đó chỉ hơn một tháng. Nhưng rồi, ngay trong cái ngày trọng đại đó, tôi thấy anh không có vẻ hạnh phúc như những chú rể khác, ở trong anh có cái gì đó khiến anh không vui. Điều đó ngay cả những người tham dự ngày hôm đó cũng có thể thấy được. Anh cũng để mặc tôi đón khách một mình mà đứng chuyện trò cùng đám bạn. Thỉnh thoảng anh mới chạy đến cùng tôi tiếp khách. Một cảm giác tủi hờn ùa về trong tôi. Tôi cố gắng gượng cười nhưng rồi, một người bạn đã khiến nước mắt tôi trực trào rơi. Cô ấy bảo "Chú rể đâu mà lại để cô dâu một mình tiếp khách thế này"! Tôi đành phải trả lời bạn tôi rằng anh ấy vừa bị đám bạn lôi vào uống rượu.
Và cho đến sau ngày cưới tôi mới biết rằng, nơi mà chồng tôi hay quanh quẩn trong ngày cưới có người yêu cũ của anh ngồi ở đó. Trước khi gặp anh, tôi chưa từng có tình cảm với người con trai nào khác, nhưng tôi biết rằng, ai cũng có quá khứ. Quá khứ là những điều đã qua, hiện tại mới là điều mà chúng ta biết tới. Bởi vậy tôi cũng đã cố gắng không để tâm tới những việc đã qua.
Chúng tôi đã có những ngày gọi là hạnh phúc và cho đến ngày hôm đó, tôi vui mừng khi biết mình có thai, đó sẽ là sợi dây gắn kết tình cảm của chúng tôi, khiến cho chúng tôi thêm gắn bó. Tôi chắc rằng, biết tin tôi có thai anh sẽ rất vui, tôi hồi hộp chờ anh đi làm về để báo tin vui. Trái với mong đợi của tôi, biết tin đó, anh chẳng những không vui mà tỏ ra khá trầm ngâm. Khuya hôm đó, anh nói có chuyện muốn nói, tôi ngồi dậy và không khỏi hoang mang.
Anh bảo rằng: "Chỉ vì nghe lời bố mẹ nên anh mới cưới em. Đó là quyết định sai lầm". Tôi lặng người không nói nên lời. "Cưới tôi là quyết định sai lầm ư? Đứa trẻ đang lớn dần trong tôi là kết quả của sự sai lầm đó sao?"
Những ngày qua tôi sống như người mất hồn, tôi không thể và cũng chẳng dám kể cho những người thân biết. Bố mẹ chồng tôi thì ngỡ tôi bị mệt vì mang thai. Còn chồng tôi thì đi sớm về khuya, tôi có cảm giác như anh đang tránh tôi.
Vừa bước ra đời tôi đã bị vấp ngã, nhưng cú vấp ngã này thực quá sức tưởng tượng của tôi và là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi rất đau khổ. Tôi không muốn bố mẹ tôi phải buồn, càng không muốn con tôi ra đời mà không có bố. Tôi biết phải làm sao đây?
Theo ANTĐ
Đau đớn nghe con gái sếp kể chuyện "mẹ con và chồng cô không mặc đồ" Gia đình tôi thuộc vào dạng những gia đình hạnh phúc của khu vậy mà chồng tôi vẫn ngoại tình đó thôi. Đau đớn nhất là khi chính tai tôi nghe được con gái sếp mình kể chuyện "mẹ con và chồng cô không mặc đồ". Trẻ con không biết nói dối, điều này chắc hẳn ai cũng biết. Chồng tôi ngoại tình...