Bất lực trước âm mưu hại chồng của chị dâu
Chị dâu cười mỉa mai rồi khóc lóc vu oan rằng em ghét nên đổ tội cho chị. Rồi chị còn thông báo là đang mang thai.
Chị dâu cười mỉa mai rồi khóc lóc vu oan rằng em ghét nên đổ tội cho chị. Rồi chị còn thông báo là đang mang thai. Chị nói định báo tin vui này cho chồng nhưng nay anh đã không tin tưởng thì chị sẵn sàng phá thai.
Đọc tâm sự của anh Nam Hải làm em rất sợ. Em sợ những điều em nghi ngờ bấy lâu nay về chị dâu trở nên có cơ sở. Em cũng là một người em rất thương anh trai mình nên khi chứng kiến những điều không hay về chị dâu, em vừa căm ghét vừa sợ hãi.
Anh trai hơn em 12 tuổi. Anh lên Sài Gòn học và lập nghiệp ở đây đã lâu, còn em chỉ mới lên đây gần 2 năm mà thôi. Anh trai em rất giỏi, biết kinh doanh từ lúc còn là sinh viên. Tính đến giờ anh đã có 3 shop áo quần lớn và buôn bán rất được.
Anh mới lấy vợ được hơn hai năm và chưa có con. Hiện tại em đang ở với vợ chồng anh chị. Căn nhà này của anh chị tuy không lớn nhưng anh em vất vả lắm mới mua được.
Chị dâu em là người Bắc, chị rất nghiêm, tính toán giỏi và thường xuyên la mắng anh trai em nên em cũng rất sợ chị. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do chị phân công.
Anh em đi làm ở công ty bất động sản nên việc kinh doanh 3 shop quần áo kia giao hết cho vợ. Nghe nói trước đây chị chỉ tốt nghiệp trung cấp, đổi qua nhiều nghề rất vất vả trước khi gặp được anh em. Như vậy là chị quá may mắn vì từ khi lấy chồng bỗng trở thành bà chủ của một lúc 3 shop áo quần lớn.
Một tối muộn đi học thêm về ngang shop, em giật mình thấy chị dâu và anh quản lý của anh chị đang hôn nhau say đắm.
Nhưng rồi 2-3 năm nay, bất động sản dạo này đóng băng không mua bán được gì nên anh em buồn và vắng nhà liên miên. Chị dâu cũng báo cáo shop hàng của chị cũng ế ẩm, thất thoát nhiều khiến anh em đau đầu nghĩ ngợi.
Nhưng buồn nhất là chị đổ nguyên nhân là do em. Chị nói từ khi em xuất hiện trong căn nhà này thì mọi chuyện làm ăn của anh chị đều đổ bể đi xuống. Em thương anh chị nên rất buồn bởi cũng thấy đó là sự thật. Em còn đang muốn xin ba mẹ cho em ra ngoài ở trọ với mấy đứa bạn gái cùng lớp đại học. Song ba mẹ chưa yên tâm cho em ra ngoài ở nên bảo cứ ở tạm nhà anh chị rồi sẽ suy tính thêm khi em đã bước vào năm cuối.
Em cứ phải ở nhà anh chị trong tình trạng bất khả kháng như thế vì em giờ mới đang học giữa năm thứ 2. Nhưng ở với anh chị hơn 1 năm nay, em thấy có rất nhiều chuyện lạ.
Lúc em mới lên Sài Gòn thì cũng là lúc chị dâu bỗng dưng thay toàn bộ nhân viên cũ ở các cửa hàng bằng nhân viên mới. Họ đều nói giọng Bắc. Hỏi anh mới biết đó toàn là anh chị em họ của chị dâu.
Em biết mình còn nhỏ, không được phép can thiệp vào chuyện kinh doanh của vợ chồng anh chị nên không bao giờ dám góp ý kiến. Nhưng em thấy thế thật tốn kém, vì ngoài trả tiền lương, chị dâu vẫn chu cấp thêm tiền nhà, tiền ăn cho tất cả người nhà nhà chị. Đó là chưa kể họ thi thoảng còn lấy áo quần trong shop ra chưng diện và lén gởi về quê.
Video đang HOT
Đã mấy lần em bắt gặp họ lén lút gởi từng kiện lớn áo quần ra bến xe không biết chuyển đi đâu. Ban đầu em cứ nghĩ họ được lệnh của chị dâu gởi đi bán sỉ. Nhưng sau này lân la tự tìm hiểu, em mới biết là hàng đó được gởi về quê để một người em khác của chị dâu bán. Nhưng kỳ lạ là, số hàng này lại được chính chị dâu liệt kê vào số hàng hóa mất do bị nhân viên lấy cắp hoặc bị quản lý thị trường tịch thu trên đường vận chuyển.
Thời gian này, chị dâu thường tỏ ý khó chịu khi em đến shop chơi, muốn mặc gì thì chị nói để chị mang về. Nhưng vì do chị dâu liên tục báo với anh em là mua bán ế ẩm nên em rất sốt ruột và thường lén ghé để xem tình hình.
Lạ là lúc nào em đến shop cũng thấy tấp nập người ra vào, người đi ra khỏi shop đều mua hàng túi to túi nhỏ. Điều đó chứng tỏ chị dâu em nói dối vì cửa hàng vẫn hoạt động bình thường.
Nhưng em không bao giờ dám nói với anh, vì em chưa hiểu hết kinh doanh của anh chị. Anh lại hay về nhà muộn và trong trạng thái say xỉn vì đi nhậu với khách hàng hoặc trong bộ dạng mệt mỏi.
Tháng nào chị dâu cũng báo doanh thu bán hàng lỗ, cộng với áp lực công việc khiến anh em mệt mỏi, sức khỏe giảm sút thấy rõ. Chị còn liên tục giục anh bán vàng và rút tiền ngân hàng để chị trả nợ cho các chủ hàng. Ngay cả số tiền anh dành dụm để xây nhà dưới quê cho ba mẹ em cũng bị chị dụ dỗ đem ra bù lỗ cho cửa hàng trong thời buổi kinh tế khó khăn.
Nhưng vì để ý đến việc kinh doanh của chị nên em không tin chị mang số tiền anh trai em đưa cho để đi trả nợ. Bởi cũng đã có lần chính mắt em vô tình thấy sổ tiết kiệm của chị. Đó là một con số khổng lồ mà em không nghĩ ra làm sao chị có được. Lúc đầu em ngây thơ nghĩ đó là tiền chung của vợ chồng anh chị. Nhưng vài lần thấy chị nhắc đến tiền trước mặt chồng mà không thấy nói đến quyển sổ tiết kiệm này thì em đoán chắc đó là tiền riêng của chị.
Chả thế mà trước mặt anh trai em, lúc nào chị dâu cũng buồn và than vãn, tỏ ý chán chường vì chuyện làm ăn và kinh tế gia đình ngày càng sa sút với chồng. Nhưng với anh chị em họ thì chị dâu luôn tươi như hoa. Em biết họ còn thường kéo nhau đi nhà hàng hoặc tổ chức ăn uống rất linh đình tại nhà trọ của họ. Trong khi đó chị mặc kệ cho 2 anh em ăn uống ra sao thì ăn.
Em thấy sợ chị và cũng sợ mình non nớt không hiểu chuyện nên dù nghi ngờ vẫn không dám tin vào những ngờ vực đó. Em không nghĩ là lại có người vợ nào lại muốn bòn rút tiền của chồng làm của riêng.
Thêm chuyện nữa, ban đầu em nghĩ tất cả những nhân viên trông coi các shop đều là anh chị em họ với chị dâu. Nhưng thật sự thì không phải.
Một tối muộn đi học thêm về ngang shop, em giật mình thấy chị dâu và anh quản lý của anh chị đang hôn nhau say đắm. Lúc đó shop đang chuẩn bị đóng cửa nên đã được tắt bớt đèn và không có ai khác. Em thật sự sửng sốt và càng muốn nhìn cho thật rõ. Em sợ mình hoa mắt rồi hiểu lầm nhưng em không thể nhầm được.
Sau lần đó em đã tin tưởng hơn vào những nghi ngờ của mình. Em lờ mờ hiểu ra chị dâu em đang làm điều gì mờ ám và lên kế hoạch vạch mặt chị dâu khi thuận lợi.
Em theo dõi chị dâu và anh quản lý cửa hàng từ đó. Và em đã 2 lần bắt gặp hai người ấy đi vào nhà nghỉ. Em chính là người đi bắt quả tang nhưng thật sự lúc đó vì em rất run và sợ nên không theo sát lên phòng họ cũng như không quay lại được bằng chứng nào.
Nhưng chứng kiến toàn bộ sự việc 2 lần như thế, em tin mình không lầm nữa. Một ngày, em tức tốc hẹn anh trai bên ngoài để kể cho anh nghe. Nhìn thấy gương mặt anh rúm ró đỏ gay vì bất ngờ khi hay tin sốc, em chỉ muốn khóc. Tối hôm ấy em về nhà cùng anh trong tâm trạng một người thắng trận. Thực lòng em chỉ mong anh trai vạch trần bộ mặt xấu xa của vợ.
Nhưng thật không may là tình thế hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của em. Khi nghe anh trai em truy hỏi, sau một thoáng tái mặt chị dâu giữ ngay được thái độ bình tĩnh.
Chị cười mỉa mai rồi khóc lóc vu oan rằng em ghét nên đổ tội cho chị. Rằng đó thật sự là anh họ của chị và họ vào nhà nghỉ chỉ để tìm chỗ trọ cho một người thân sắp vào Sài Gòn. Rằng anh em cứ về quê chị mà tìm hiểu. Rồi chị khóc lóc thảm thiết vì chồng có một đứa em ngu ngốc hỗn xược và chồng thì không tin tưởng vợ.
Rồi chị dâu còn thông báo là đang mang thai. Chị nói định báo tin vui này cho chồng nhưng nay anh đã không tin tưởng thì chị sẵn sàng phá thai đi.
Nhưng em biết chị nói dối. Em ở bên chị ấy nhiều hơn nên em biết chị vẫn đang uống thuốc tránh thai hàng ngày. Bất chợt em nhớ về một bộ phim đã xem, có khi nào sau này chị sẽ đổ cho em làm chị hư thai của chị không?
Anh trai em ngoài làm ăn chăm chỉ thì rất thật thà. Từ vị trí của một người tra hỏi, anh nhanh chóng trở thành kẻ có tội, bối rối và khổ sở vì đã hiểu lầm người vợ đáng thương.
Nhưng em biết chị nói dối. Em ở bên chị ấy nhiều hơn nên em biết chị vẫn đang uống thuốc tránh thai hàng ngày. Bất chợt em nhớ về một bộ phim đã xem, có khi nào sau này chị sẽ đổ cho em làm chị hư thai của chị không?
Từ hôm đó tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. Anh trai em có ý trách em vì làm sứt mẻ tình cảm vợ chồng anh. Chị dâu vì vậy càng được đà ghét bỏ em. Đặc biệt là chị trở nên thận trọng, làm bất cứ điều gì cũng rất bí mật và canh chừng em. Em biết mình thất thế nhưng lại tin tưởng vào những nghi ngờ và chứng cứ đã trông thấy. Em biết chị dâu chỉ lấy anh em để moi tiền hoặc đang có âm mưu gì đó móc nối với nhân tình để làm anh trai em bị phá sản.
Nhưng em rất buồn vì thấy mình bất lực và vô dụng. Thật sự quá đau lòng khi đã biết lòng dạ chị dâu và tình cảnh ngày càng sa sút của anh trai nhưng không làm gì được. Xin mọi người hãy giúp em. Hãy nói cho em cách gì đó để mọi chuyện bớt tồi tệ hơn và sáng tỏ dần.
Theo VNE
Bàng hoàng vợ trở về sau 5 năm mất tích
Phương không có quyền phá hoại hạnh phúc của tôi nhưng cô lại có quyền lấy đi con gái - một phần quan trọng trong hạnh phúc của tôi. Tôi quả thật không biết phải làm sao. Tôi bất lực trong chính cuộc đời của mình.
Khi tôi tưởng hạnh phúc đã yên lành trở về bên mình thì Phương xuất hiện đột ngột, giống hệt như khi cô rời bỏ tôi 5 năm trước. Tất cả đều xáo trộn khi cô đi và cả khi cô trở về. Tôi không biết phải làm gì để sắp xếp lại cuộc đời của mình khi Phương cứ một mực muốn làm cho nó trở nên bung bét...
Tôi có hai người vợ, Phương là vợ cũ của tôi và Lan là người vợ hiện tại. Trong câu chuyện của mình, tôi sẽ nói nhiều về Phương vì chính cô là người gây ra mọi chuyện rắc rối và phức tạp trong cuộc đời tôi và khiến tôi mất thăng bằng trong chính cuộc đời của mình. Tôi và Phương yêu nhau từ khi cả hai mới học cấp ba. Ba Phương và ba tôi hùn vốn mở chung một công ty. Nhà chúng tôi cạnh nhau và chúng tôi chơi với nhau từ khi còn rất bé. Cảm giác gắn bó bé thơ khi lớn lên trở thành tình yêu và tất nhiên, tình yêu của chúng tôi được hai nhà ủng hộ và vun đắp.
Má tôi coi Phương như con gái mình nên khi biết tôi và Phương yêu nhau, má mừng lắm. Ngày nào má cũng vẽ ra cảnh đám cưới của hai chúng tôi rằng Phương sẽ đẹp như thế nào trong dáng vẻ là một cô dâu rồi chúng tôi sẽ chụp ảnh cưới ở đâu, tiệc cưới sẽ mời những ai và Phương sẽ sinh cho mẹ bao nhiêu đứa cháu. Má tôi tính hoài chuyện đám cưới từ khi tôi 17 tuổi. Nhưng đến khi tôi 27 tuổi, đám cưới đó mới thực sự diễn ra. Vì đã quen hết tính nết của nhau và thời gian ở bên nhau đã lâu nên cuộc hôn nhân của tôi với Phương diễn ra khá êm đềm.
Phương là cô gái dịu dàng, nhẫn nại và rất biết cách chiều tôi. Cô ít khi làm nũng, không mình mẩy và rất ít khóc. Cô ít nói, hay cười và dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm tôi gây ra dù lỗi đó nhỏ hay lớn. Má nói Phương phải như vậy thì gia đình tôi mới có thể bền vững. Bởi theo bà, trong nhà phải có một người nhún nhường người còn lại nếu cả hai đều không ai chịu ai thì dăm bữa nửa tháng là nhà tan. Còn tôi thì thấy, gia đình tôi yên ổn thật nhưng sự yên ổn quá mức đôi khi gây ra những khó chịu.
Thi thoảng, tôi muốn gây sự để cãi nhau với Phương cho vợ chồng có cớ để giận đỗi nhau nhưng Phương luôn chỉ cười cầu hòa rồi xí xóa cho tôi mọi chuyện. Hai năm sau cưới, vợ tôi sinh một bé gái. Đến lúc đó, khi tôi đã trưởng thành hơn khi mới cưới đôi chút, tôi nhận ra mình thật may mắn vì lấy được Phương làm vợ. Sự nhẫn nại của cô với những cãi vã trẻ con của tôi đã khiến cho cuộc hôn nhân này bền vững và cô cho tôi cảm giác thoải mái khi được về nhà.
Sự ra đời của con gái nhỏ mang về nhiều tiếng cười cho gia đình của tôi. Tôi và Phương đưa con về ở với má để má tiện trong việc chăm sóc Phương và cháu ngoại hơn. Vì hai nhà gần nhau nên hai gia đình qua lại rất tiện. Khoảng thời gian đó, tôi thậm chí không muốn rời khỏi nhà mà lúc nào cũng chỉ muốn được ở bên cạnh con gái. Mọi thứ đang diễn ra êm đềm như vậy thì Phương đột ngột biến mất. Cô biến mất sau một đêm và chỉ để lại duy nhất một lá thư với lời xin lỗi cùng lời nhắn rằng chúng tôi đừng tìm cô. Có lẽ Phương đã chuẩn bị cho sự ra đi này từ trước đó rất lâu vì khi đi, cô mang theo tất cả quần áo và vật dụng cá nhân của mình. Phương không để lại bất cứ một thứ gì dù chỉ là bàn chải đánh răng hay một chiếc dây chun cột tóc.
Hôm đó, tôi đi làm, hai má đi chùa. Phương đã dọn đồ sẵn và chuyển đi từ trước vì khi má tôi về, Phương vẫn ở nhà. Cô nói với má đi gặp bạn một chút rồi chỉ xách theo chiếc ví nhỏ và đi lên taxi. Đó là hình ảnh cuối cùng về Phương mà má tôi được nhìn thấy. Mới đầu, tồi ngỡ đó là một trò đùa hoặc rằng Phương cảm thấy căng thẳng khi lần đầu làm mẹ nên cô muốn đi đâu đó nghỉ ngơi. Nhưng khi không thể liên lạc với Phương và mọi tìm kiếm về cô đều trở nên vô vọng thì tôi buộc phải tin rằng, Phương đã bỏ nhà, bỏ tôi và bỏ cả con gái bé nhỏ để đi.
Tôi không biết nguyên nhân là gì. Vì thế, việc Phương bỏ đi cứ day dứt mãi trong lòng tôi. Không lúc nào tôi từ bỏ được những suy nghĩ về việc vì sao Phương lại đột ngột biến mất, chúng tôi đâu có chuyện gì bất hòa... Ba má Phương không biết con gái mình đi đâu. Bạn bè cô cũng không biết. Phương biến mất như thể chưa từng tồn tại. Gia đình tôi không báo công an. Ba Phương cáu giận. Ông nói Phương đã không cần gia đình thì gia đình cũng sẽ không cần cô. Má Phương khóc nhiều, bà gầy sọp đi. Con gái bé nhỏ trở thành nguồn động viên tinh thần duy nhất của cả hai gia đình.
Tôi dùng công việc để quên đi những muộn phiền và cố gắng để mình không nghĩ tới chuyện bị vợ phản bội. Tôi sợ phải nghĩ rằng vợ đã vội vã bỏ đi vì một tình nhân nào đó, một tình nhân ngoài cuộc hôn nhân này và tôi là gã đàn ông bị cắm sừng. Ý nghĩ đó mới đau đớn và tồi tệ làm sao.
Phải hơn 4 năm tôi mới quên đi được chuyện này và mở lòng ra để đón nhận một tình yêu khác. Tôi làm thủ tục li hôn Phương và tôi nhận nuôi con gái. Lan là một đồng nghiệp cùng công ty với tôi. Cô bắt đầu qua lại nhà tôi chơi với con gái tôi và giúp đỡ má tôi việc nhà sau khi Phương bỏ đi một năm. Tôi không để ý đến chuyện này. Lúc đó tâm trí tôi còn mải mê với những kí ức về Phương và nỗi đau mà cô bất ngờ gây ra cho tôi. Má nói, Lan là một cô gái tốt và tôi nên suy nghĩ đến chuyện tái hôn. Lan năng qua nhà tôi, chăm sóc cho con gái tôi, con bé quấn Lan hơn cả bà nội nhưng cô tuyệt đối chưa bao giờ nói chuyện tình cảm với tôi.
Tôi chỉ để ý có vậy còn lại cũng không quan tâm vì sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân thứ nhất khiến tôi sợ việc có gia đình. Lan rất kiên trì nhưng vì cô không nói nên tôi lại nghĩ rằng cô đơn giản vì quý mến tôi nên mới quan tâm tới con gái tôi và má tôi. Thành ra, tôi coi cô như em gái. Theo thời gian, tôi cởi mở với cô hơn và chuyện gì cũng tâm sự cùng Lan. Hai anh em thân thiết, có thể bá vai bá cổ nhau đi uống rượu giải sầu và chẳng ngại ngần chuyện bị đồng nghiệp xì xào hay thiên hạ bàn tán. Lan nói yêu tôi khi Phương bỏ đi được 4 năm rưỡi. Cô nói cô tin rằng tôi đã hoàn toàn quên chuyện cũ và đã sẵn sàng cho một câu chuyện mới.
Tôi ngỡ ngàng trước lời tỏ tình của cô gái này. Suy nghĩ lại những gì đã xảy ra, tôi thấy Lan lúc nào cũng ở cạnh tôi, chia sẻ mọi chuyện. Ba má tôi hết sức ủng hộ, con gái nhỏ yêu quý Lan như thể mẹ đẻ của con. Ba tháng sau chúng tôi làm đám cưới. Tôi tin là mình yêu Lan và trải qua vấp ngã đầu tiên, tôi cũng tự tin hơn rằng, tôi sẽ là một người chồng tốt hơn, tôi sẽ mang hạnh phúc lại cho những người tôi yêu quý.
Sau cưới, vợ chồng tôi cùng con gái dọn ra ở riêng. Mọi thứ diễn ra trôi chảy. Khi Lan mang thai được một tháng thì đột nhiên, Phương trở về. Cô vẫn như vậy, thậm chí có phần đẹp hơn. Vẫn nụ cười hiền, vẫn giọng nói nhẹ nhàng, Phương hẹn gặp tôi nói chuyện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi bị sốc còn cô thì bình thản. Phương đòi được trở về vị trí làm vợ. Cô mang con gái đi và nói chỉ trở về khi nào tôi đồng ý với yêu cầu của cô. Lan đang mang thai đứa con của tôi còn người vợ cũ thì mang con gái của tôi đi và bắt tôi phải chấp nhận cô trở về làm vợ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cuộc đời mình. Tôi không còn tình cảm với Phương, tôi không muốn làm Lan khổ nhưng tôi cũng không muốn mất con gái của mình.
Ba má Phương vào hùa giúp con gái mình dù trước đó ba cô đã nói từ mặt cô. Tôi chưa nói chuyện này cho Lan biết, tôi không muốn vợ mình phải suy nghĩ nhưng tôi chắc chắn rằng, nếu tôi không quyết định nhanh, Phương sẽ đích thân đến gặp Lan và nói mọi chuyện. Phương không có quyền phá hoại hạnh phúc của tôi nhưng cô lại có quyền lấy đi con gái - một phần quan trọng trong hạnh phúc của tôi. Tôi quả thật không biết phải làm sao. Tôi bất lực trong chính cuộc đời của mình.
Theo ANTD
Lời thú tội thật thà của kẻ giết người... thương anh trai Mình sẽ nói thật thôi chứ mình không giấu giếm gì đâu. Mình vào Trại tạm giam Gia Lai vì tội giết người. Mình giết để trả thù cho anh trai mình bởi có như thế anh trai mình nhắm mắt mới yên lòng được... Mình sẽ nói thật thôi chứ mình không giấu giếm gì đâu. Mình vào Trại tạm giam Gia...