Bất lực nhìn con trai đau khổ vì bị cắm sừng
Tối hôm ấy, cả nhà tôi mất ngủ. Con trai tôi vứt hết áo quần rồi đuổi con dâu ra khỏi nhà. Có lẽ, niềm tin vào vợ bao lâu nay trong nó đã bị dập tắt bằng sự phản bội trắng trợn ấy.
Tôi không phải là một bà mẹ chồng khó tính thích bắt nạt nàng dâu. Cả đời tôi, một mình nuôi con khôn lớn cũng mong cho nó tìm được một người vợ hiền biết chăm lo cho gia đình.
Nhưng ngày con trai dẫn bạn gái về ra mắt, tôi đã e dè không ưa gì nó cả. Nhìn cái kiểu con gái tiểu thư mới lần đầu tiên đến nhà bạn trai mà cứ đỏng đảnh, đi tới đi lui chỉnh váy áo rồi liên tục cầm gương trang điểm… Tôi rất lo lắng vì sợ con trai lấy nó về sẽ khổ.
Tôi ra sức ngăn cản và khuyên nhủ con trai nên suy nghĩ cho kỹ. Vì lương tâm cùng lý trí của một người mẹ, tôi thực sự thấy bất an cho con mình.
Con trai tôi không nghe lời, nó cười xòa và giải thích với tôi: “Đó là mẹ mới gặp một lần nên không hiểu, chứ thật ra cô ấy hiền lành mà biết quan tâm đến người khác lắm ạ”. Gạt đi tất cả những lời khuyên của tôi, con trai tôi đã quyết định làm đám cưới linh đình để đón con bé về làm vợ.
Những ngày đầu về làm dâu, tôi thực sự choáng váng vì cái kiểu tiểu thư của con dâu. Thời gian con dâu đứng trước gương trang điểm còn nhiều hơn thời gian chăm lo cho gia đình. Tôi cố nén tất cả rồi tự mình chấp nhận rằng bản thân đã thuộc thế hệ cổ hủ nên chưa quen với bọn trẻ hiện đại. Mình từ từ bảo ban thì nó sẽ hiểu và làm được.
Đã thế, khi tôi góp ý thì nó lại cứ muốn cãi tay đôi. (Ảnh minh họa)
Nhưng càng ngày, sự điệu đà và vụng về của con dâu càng khiến tôi không thể chấp nhận nổi. Tôi nhận ra con dâu của mình đã vụng lại còn lười nhưng luôn muốn hưởng thụ, thích ăn ngon mặc đẹp. Đã thế, khi tôi góp ý thì nó lại cứ muốn cãi tay đôi.
Mỗi lần tôi than thở với con trai thì nó lại bảo vệ vợ rằng cô ấy là công chúa nhà giàu, có vụng về cũng là chuyện bình thường. Huống chi con gái đẹp bây giờ ai chẳng thích soi gương trang điểm.
Video đang HOT
Nghe con trai bênh vợ ra mặt, tôi thấy buồn vô cùng nên cũng không than vản thêm nữa. Tôi chỉ trách sao con trai mình lại khờ khạo đến thế.
Có hôm, đang ăn cơm thì con dâu õng ẹo chê tôi nấu mặn. Tôi thấy bực vô cùng vì từ ngày về làm dâu, nó chưa từng xuống bếp. Tất cả những bữa cơm đều một tay tôi làm. Tôi tưởng con trai ngồi bên sẽ nhắc nhở vợ, ai dè nó hùa theo bênh vợ chằm chặp.
Nó bảo tôi đúng là mặn thật, rồi quay sang hí hửng khoe: “Mẹ thấy chưa, vợ con là cao thủ nếm món ăn đó. Mẹ phải rút kinh nghiệm nhé!…”. Tôi không ngờ con trai mình có thể nói ra những lời đó. Hóa ra cả hai vợ chồng chỉ coi tôi là đầu bếp, nấu ngon thì tụi nó ăn, không ngon thì phải rút kinh nghiệm??
Có lần nhà bác cả ở dưới quê lên chơi, tôi thì loay hoay trong bếp tất bật chuẩn bị nấu nướng nhưng con dâu lại cứ bật nhạc inh ỏi trên lầu để tập thể dục giữ dáng. Tôi gọi con trai lên bảo vợ xuống phụ mẹ thì nó lại đưa đẩy rằng sao mẹ bảo vợ con vụng giờ lại kêu cô ấy vào bếp? Cô ấy tiểu thư thế lỡ không làm vừa ý mẹ thì mẹ lại mắng khiến cô ấy tủi thân.
Câu đáp trả ngớ ngẩn của con trai khiến tôi méo mặt vì độ bênh vợ chằm chặp của nó. Con dâu vụng thì tôi mới bảo nó vào bếp để vừa phụ giúp vừa học cách nấu nướng cho quen, chứ chẳng lẽ tôi sẽ sống mãi mà nấu cho tụi nó ăn? Giải thích một hồi mà con trai vẫn không chịu lên gọi vợ, tôi đành cặm cụi làm một mình trong bực tức.
Cho đến một thời gian sau, tôi thấy lạ khi con dâu cứ đi đêm về hôm mà lần nào nó cũng trang điểm đậm rồi ăn mặc rất sang trọng. Tôi thắc mắc với con trai coi chừng vợ thì nó lại cười hô hố bảo tôi lo thừa. Vì vợ nó dạo này làm thêm bên tư vấn bảo hiểm của nước ngoài. Cô ấy tranh thủ đi tư vấn cho mọi người vào buổi tối, mà làm cho công ty nước ngoài thì mình phải ăn mặc tươm tất chứ!
Hôm thứ bảy tuần trước, tôi bảo vợ chồng con trai về nhà bác cả ăn đám giỗ. Con dâu tôi bảo bận đi tư vấn nên không đi được. Vì giỗ mẹ ruột tôi, tức bà ngoại của con trai nên tôi nhắc nhở con dâu là sang một lúc rồi đi đâu làm gì thì đi. Nhưng con dâu nhất quyết nói không là không. Thấy tôi nằn nì mãi, con trai lại lên tiếng bênh vực. Nó bảo tôi vợ nó có việc quan trọng nên mới không đi ăn giỗ được chứ không phải vợ nó cố ý trái lời tôi.
Thấy con trai kiên quyết, tôi cũng chẳng đòi hỏi nữa. Tôi sửa soạn chuẩn bị đi thì thấy con dâu trang điểm ăn mặc đẹp lên xe đi thẳng. Con trai tôi còn chạy ra gọi với theo dặn vợ chạy xe cẩn thận, tôi trông mà phát bực.
30 phút sau, tôi và con trai cũng lên xe đi đám giỗ. Dọc đường gặp vụ tai nạn, vì tắc đường nên con trai tôi quay xe đi đường vòng. Nào ngờ tới một ngã tư dừng đèn đỏ, tôi nhìn thấy con dâu mình bước ra từ một chiếc ô tô và khoác tay tình cảm với một người đàn ông lớn tuổi đi vào nhà hàng sang trọng. Ông kia còn quay sang choàng tay lên vai con dâu.
Nhìn con trai dày vò trong đau đớn, một người mẹ như tôi cũng thấy đau theo. (Ảnh minh họa)
Tôi quay sang thì thấy con trai nhìn đăm đăm vào nhà hàng đó. Đến khi đèn xanh, con trai tôi vẫn không lái xe đi được, nó run lẩy bẩy, người phía sau thì liên tục bấm còi giục. Thấy vậy, tôi bảo nó dắt xe lên vỉa hè. Không ngờ con trai tôi vứt luôn xe dưới lòng đường sau đó chạy băng qua đường, bất chấp xe cộ. Ngã tư thì rộng lớn, tôi vừa sợ mất xe, vừa sợ con trai gặp chuyện, nên rút chìa khóa rồi chạy theo.
Khi tôi đuổi kịp vào nhà hàng thì thấy con trai tôi đã bị bảo vệ bẻ tay ra sau và bị giữ chặt. Vợ nó mồm miệng gào lên, tóc tai rối tung, còn gã đàn ông kia cũng quần áo xộc xệch.
Tối hôm ấy, cả nhà tôi mất ngủ. Con trai tôi vứt hết áo quần rồi đuổi con dâu ra khỏi nhà. Có lẽ, niềm tin vào vợ bao lâu nay trong nó đã bị dập tắt bằng sự phản bội trắng trợn ấy.
Nhìn con trai dày vò trong đau đớn, một người mẹ như tôi cũng thấy đau theo. Đã mấy ngày trôi qua, tôi thấy nó chỉ nhốt mình trong phòng rồi khóc như một đứa trẻ bị ai đánh đập. Bao nhiêu lần tôi gõ cửa định an ủi nó nhưng lại không thể đủ can đảm. Tôi biết phải làm gì để con trai mạnh mẽ và không đau khổ bây giờ?
Theo 2sao
Nhờ chuyến du lịch "bão táp" mới biết khả năng lợi hại của cô vợ cục mịch nhà tôi
Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc. May mà cô vợ cục mịch của tôi đã phòng trừ hết mọi trường hợp nên cuối cùng chúng tôi cũng đến được khách sạn.
Trong mắt tôi, vợ tôi là một người cục mịch chính hiệu. Cô ấy không giỏi ăn nói, cũng chẳng biết ăn mặc. Ngồi ăn cơm cùng nhau, trong khi tôi bàn luận đủ chuyện trên trời dưới biển thì cô ấy cứ im im ăn sạch thức ăn. Tôi mà có hỏi gì liên quan đến chuyện ngoài xã hội thì vợ tôi cũng trả lời: "Em không biết".
Thế là trong nhà, tôi luôn là người độc thoại. Vợ chồng tôi chưa có con, lại là nhân viên làm việc trong ngành ngân hàng, đáng ra với vị trí công việc như thế, vợ tôi phải là người năng động, hiểu biết mới đúng, đằng này, vợ tôi lại như người trên trời rơi xuống, không nói không rằng. Cuộc vui nào vợ tôi cũng ngồi im thin thít rồi ăn uống "tẹt ga". Cảm giác như vợ tôi chỉ biết có ăn, còn lại mọi chuyện khác cô ấy chẳng thèm để tâm.
(Ảnh minh họa)
Sau khoảng thời gian miệt mài với công việc, tôi quyết định sẽ đi du lịch nước ngoài cùng vợ để xả hơi. Sau khi đặt vé xong xuôi, tôi tự tay chuẩn bị đồ đạc vì cảm giác không tin tưởng ở vợ, trong khi tôi tất bật thì vợ tôi cứ đủng đỉnh. Ngày khởi hành, vợ tôi cũng chẳng tỏ ra háo hức hay vui vẻ gì. Cô ấy cứ bình thản như thường. Trong khi người khác đi nước ngoài thì khoe khắp thì vợ tôi lại chẳng nói câu gì, cô ấy vẫn mặc quần jeans, áo pull rồi khoác áo phao to sụ.
Lên máy bay, tôi mới nhớ ra là mình đã để quên cuốn sổ ghi chép về khách sạn nơi chúng tôi sẽ đến nghỉ ở Pháp. Cả tên khách sạn và số điện thoại ghi trong đó tôi cũng không tài nào nhớ nổi. Đang bấn loạn kể cho vợ nghe thì cô vợ cục mịch của tôi lại nhắm mắt đọc vanh vách tên khách sạn rồi bình thản lôi điện thoại ra cho tôi xem những hình ảnh cô ấy đã chụp lại từ cuốn sổ tay của tôi.
Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc. May mà cô vợ cục mịch của tôi đã phòng trừ hết mọi trường hợp nên cuối cùng chúng tôi cũng đến được khách sạn. Giờ phải tự lo liệu hết mới thấy mình dại vì không đặt tour. Đến nơi, đi thưởng ngoạn chưa đầy một ngày thì tôi lại lăn ra ốm, tiếng Anh của tôi cũng chỉ đủ dùng, tiếng Pháp thì hầu như chỉ biết mỗi câu: "Xin chào". Tôi đang lo lắng tột độ thì thấy vợ quay sang nhân viên khách sạn nói chuyện bằng tiếng Pháp vèo vèo. Một lúc sau, tôi được đưa đến phòng khám.
Tôi thấy vợ mình nói chuyện với bác sỹ rất lâu. Từ khi yêu đến khi cưới, tôi không hề biết vợ mình sành tiếng Pháp, chỉ đến khi được mục sở thị khả năng đó của nàng với người nước ngoài, tôi mới thầm cảm phục. Tối đó, khi tôi đang nằm ở phòng thì anh phục vụ đưa đồ ăn vào, tôi hỏi anh ta vài câu xã giao bằng tiếng Anh thì nghe anh ta nói rằng, hầu hết nhân viên khách sạn đều khen tôi tốt số vì có một cô vợ xinh và giỏi giang như vậy.
(Ảnh minh họa)
Tôi nghe anh phục vụ khen mà thấy mát ruột vô cùng. Tôi lò dò đi xuống sảnh gọi vợ lên ăn tối thì thấy nàng đang đứng nói chuyện với một người đàn ông cực điển trai, mặc complet sang trọng. Gã đó sau vài câu nói còn đưa tay ra nắm tay vợ tôi, không những thế, gã ta còn hôn tay vợ tôi nữa chứ. Máu ghen nổi lên, tôi chạy xuống nói với anh ta bằng tiếng Anh một câu ngụ ý muốn anh ta bỏ tay ra khỏi người vợ tôi. Lúc đó, gã đàn ông này mới nói câu xin lỗi rất lịch sự rồi khen vợ tôi xinh, thông minh.
Chuyến du lịch của tôi không hề thuận lợi, đến khi ra sân bay về nước, tôi cũng bị nhân viên an ninh chặn lại hoạnh họe. Những tưởng ra nước ngoài để hưởng thụ, nghỉ ngơi, nào ngờ tôi chỉ toàn chuốc bực vào người. Khi đó, vợ tôi mới xuất hiện với nụ cười tươi rói rồi từ tốn trình bày bằng tiếng Pháp. Một lúc sau, nhân viên an ninh đã lịch sự mời tôi qua cổng.
Sau chuyến du lịch "bão táp" ấy, tôi đã nhìn vợ bằng con mắt khác. Trong mắt tôi, vợ tôi đã không còn là cô vợ cục mịch nữa mà là cô vợ thông minh và tự tin. Tôi cũng hiểu rằng, vợ tôi ít nói và không muốn phô trương kiến thức chứ không phải là cô ấy không biết gì. Cũng từ đó, tôi bớt hẳn cái thói thích chứng tỏ trước mặt vợ.
Theo Blogtamsu
Chiêu giữ chồng lợi hại của tôi là làm đẹp và hưởng thụ Vậy là thay vì Hồng cố gắng giữ chồng ở nhà thì đến giờ Hải lại bắt đầu phải lo giữ vợ. Trước bạn gọi là anh đi ngay giờ thì anh tắt máy chẳng buồn nghe ai gọi cả... ảnh minh họa Hồng gặp chồng trong một bữa tiệc liên hoan cuối năm cùng mấy người bạn. Có thể nói họ đã...