Bất lực khi chị và em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 27 t.uổi, đã lập gia đình và có một b.é t.rai 2 tháng t.uổi. Chồng tôi hơn tôi hai t.uổi, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh t.iền tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số t.iền để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở t.iền bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Video đang HOT
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con… vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi l.y h.ôn thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Tôi phải về đâu hỡi em?
Yêu nhưng mình hãy sống xa nhau như trước đây sẽ tốt hơn em nhé! Hà Nội những ngày này trời đã vào đông, bước đi giữa cái lạnh lẽo của màn đêm, dưới những con đường phủ đầy bóng cây và thi thoảng từng cơn gió hiu hắt thổi làm những chiếc lá vàng lác đác rơi, gió như luồn qua từng kẽ tóc cho tôi cảm nhận nhiều hơn cái lạnh của xứ Kinh Bắc sau 10 năm xa cách.
Tôi bâng khuâng và như càng da diết hơn nhớ về một người con gái, gần 2 năm yêu nhau có lẽ chưa phải là một thời gian dài, thế nhưng chừng đó cũng đủ để tôi và em chia sẻ với nhau tất cả những vui buồn của cuộc sống. Tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc vì mình đã vượt qua được cái khoảng cách Bắc - Nam để đến với nhau thật chân thành. Chưa một lần gặp mặt, lại ở khoảng cách rất xa nhưng sao trong từng hơi thở và nhịp đ.ập trái tim mình luôn có nhau ở bên. Những dòng tin nhắn, những lần nói chuyện bằng điện thoại hay online đều chất chứa đầy ắp yêu thương, sự quan tâm mà tôi và em dành cho nhau. Và thế rồi cái ngày mình mong chờ nhất cũng đã đến, tôi đã vượt hơn một ngàn cây số để ra thăm em. Chính sau cái ngày đó chúng tôi như xích lại gần nhau hơn, tôi và em đều nhận ra rằng từ đây mình không thể sống thiếu nhau trong những bước đường đời.
Lẽ nào em không thể cùng tôi vượt qua những khó khăn ban đầu ấy? (Ảnh minh họa)
Vì rất yêu em tôi đã quyết định bỏ mọi thứ từ công việc, học tập và cả cuộc sống tại Sài Gòn để chuyển ra Hà Nội mong sao mình được gần nhau. Từ đây tình yêu như bước sang một trang mới với biết bao dự định và ước mơ về một tương lai tươi đẹp, nhưng như người ta vẫn thường nói cuộc sống đâu chỉ có màu hồng. Công việc mới, đồng lương ít ỏi đã khiến cho tình cảm của tôi và em không còn được như trước, tôi cảm nhận được trong lòng em là rất nhiều suy nghĩ và cả sự so sánh giữa tôi với những người bạn, đồng nghiệp của em. Đã lâu rồi, tôi không nhớ từ khi nào em không nói câu "em yêu anh", nụ cười trên môi em cũng ít đi, nhiều lúc vô cớ em cũng cáu gắt với tôi và vì t.iền đã bao lần em vô tình làm trái tim tôi tổn thương, tôi đã khóc như một thằng con trai yếu đuối. Tôi không trách em vì điều đó, nhưng em có biết rằng câu nói "yêu nhưng mình hãy sống xa nhau như trước đây sẽ tốt hơn" đã làm trái tim tôi quặn lại. Có lẽ nào quyết định ra đây của tôi đó là sai lầm? Lẽ nào em không thể cùng tôi vượt qua những khó khăn ban đầu ấy? Tôi vẫn hiểu "người ta không thể sống chỉ bằng tình yêu" như em từng nói nhưng tình yêu nó còn thiêng liêng và quan trọng hơn t.iền bạc biết nhường nào, tình yêu giúp con người có thể vượt qua được tất cả. Còn t.iền ư? Liệu có thể mua được tình yêu chân thành?
Hà Nội đêm về khuya, dòng người qua lại cũng thưa thớt dần. Tôi vẫn bước đi vô thức trong lạnh lẽo và cô đơn, con đường hun hút dường như dài hơn, từng bước chân trĩu nặng. Tôi phải về đâu hỡi em?
Theo VNE
Trời ơi, tôi muốn ngoại tình! Đôi khi nhưng ngươi vơ muôn n.goại t.ình không phai vi hêt yêu chông, vi chan gia đinh ma vi ho muôn danh cho ban thân nhưng đăc ân đươc yêu thương, nâng niu. Vi tôi qua yêu chông 5 năm chung sông, co vơi nhau 2 măt con nhưng nhưng gi ma chi Thanh Mai nhân đươc tư chông la môt tư:...