Bất lực để giữ lửa
Tình trạng sống chung như đôi bạn cùng phái ấy có nhiều không? Hay đấy chính là sản phẩm của một xã hội bận rộn mưu sinh, nhiều thứ phải lo toan, và gợi cảm hay tình yêu dần chỉ là thứ yếu.
Người ta phải làm gì khi lửa yêu đương ngày càng lụi tàn, dù chẳng ai lầm lỗi hay làm gì sai trái cả? Chẳng hề có chuyện say nắng hay phản bội, ngoại tình lại càng không, vậy mà cuộc hôn nhân cứ nhạt dần, nhạt dần. Mà nói cụ thể hơn, là người ta cảm thấy ơ hờ đến độ chẳng còn muốn “đụng” vào nhau nữa. Nếu một trong hai người đột nhiên muốn “giao lưu”, thì cuộc ái ân cũng nhuốm màu miễn cưỡng. Tựa hồ như cánh đồng khô hạn gặp phải tay thợ cày vụng về thô ráp hoặc yếu đuối vậy…
Trước khi thật sự buông vũ khí, lắm khi hoặc anh hoặc ả cũng đã cố chèo chống dữ lắm. Một bàn tay vỗ chẳng nên kêu, huống gì có đôi chẳng ai buồn làm gì cả, cứ mặc kệ mọi thứ nhàn nhạt trôi qua trong lặng lẽ. Thậm chí, để lên tiếng thừa nhận hay kết luận, rằng chuyện giường chiếu lẫn cuộc tình của cả hai đã tới đoạn chung kết, cũng không ai muốn mình là kẻ mở lời. Đại loại như, cái tiếng bạc bẽo kiệt quệ kia, cũng muốn lần lữa đổ lỗi cho nhau trong âm thầm, không thích mình là người phải gánh lấy. Hoặc ngại phiền phức khi thay đổi, đạp đổ liệu có luôn tốt hơn…
Đôi khi người ta thờ ơ với nhau mà chẳng cần lý do. Ảnh minh họa
Tình trạng sống chung như đôi bạn cùng phái ấy có nhiều không? Hay đấy chính là sản phẩm của một xã hội bận rộn mưu sinh, nhiều thứ phải lo toan, và quan hệ hay tình yêu dần chỉ là thứ yếu. Có cũng được, không cũng chẳng sao. Qua rồi những nồng nhiệt ban đầu, thì khi nào… rảnh rỗi tính tiếp, chứ bây giờ đang túi bụi đủ thứ bon chen bên ngoài. Đâu nhất thiết phải làm nhức đầu nhau thêm bởi những câu hỏi ngớ ngẩn, kiểu như “Anh/em giờ sao lạnh nhạt thế?”.
Hãy để ngày ấy lụi tàn. Hãy rời xa nhau, giải thoát? Hãy mạnh dạn… đề xuất rồi dứt áo ra đi để giữ hình ảnh đẹp và chút cảm xúc tiếc nuối cuối cùng trong nhau? Tàn tro vương chút hơi ấm, liệu có đủ để khơi lại một đám lửa nồng nàn? Giá như còn đủ lưu luyến hay lãng mạn chú ý để mà diễn được đoạn này, thì lứa đôi đã chẳng cảm thấy nguội ngắt bên nhau đến mức ấy, nhỉ!
Một cặp đôi đang sống thử, chỉ là tình nhân thôi, thì dễ dàng hơn chút. Không tới mức quá đắn đo dằn vặt cân nhắc khi chưa có sự ràng buộc pháp lý, con cái, tài sản. Nhưng tim đau, nỗi tổn thương thì rất thật. Và năm tháng thanh xuân thì chẳng hề quay trở lại một lần nữa bao giờ…
Video đang HOT
Đôi khi xa cách tạm thời cũng là một giải pháp. Ảnh minh họa
Một khoảng lặng. Ly thân. Ly hôn. Xa cách về địa lý hoặc về cảm xúc cũng là một điều có thể. Dẫu chẳng ai muốn. Không ai cố tình đưa mình vào hoàn cảnh khó ấy để rồi phải lựa chọn con đường đó. Nhưng một khi thực tế đã tới khúc quanh bế tắc, càng cố chịu đựng thì càng thêm lợt lạt khó ở…
Có khi, đấy là một giải pháp khôn ngoan và thông minh, dù đòi hỏi người ta phải bản lĩnh và tin vào nhau. Tin vào chính mình. Rằng chỉ cần một khoảng thời gian tạm thời thôi, rồi châu sẽ về hợp phố, gương vỡ lại lành, ta có thể cùng nhau làm lại từ đầu…
Liệu có thể không? Còn tùy vào chữ duyên và tấm lòng của người trong cuộc nữa. Ai đó khẳng khái bảo, mình không phải là… trâu bò, nên chẳng có thói quen “nhai lại”. Bước qua là qua hẳn, là dứt dạt, là xong xuôi, là không một lần ngoái lại. Sợ lắm rồi. Ảm đạm lắm. Ngán ngẩm mỏi mệt xì-trét lắm…
Nhưng cá nhân tôi từng biết một đôi trên dưới bốn mươi mới cùng nắm tay nhau đi tiếp hành trình đôi lứa, sau hơn bảy năm xa cách. Dù họ vẫn ở chung thành phố, nhưng mọi liên lạc từng giống như cách đứt. Đã ngỡ là, mọi thứ liên quan đến nhau ở kiếp này đã hết hẳn, thế rồi bỗng dưng gặp gỡ tình cờ. Họ ngỡ ngàng nhận ra, thâm tâm chưa từng một lần lãng quên. Đoạn phía sau hạnh phúc ngập ngời. Như thể tân hôn. Mới mẻ, đắm đuối.
Tôi chẳng biết tương lai của họ sẽ thế nào, cuộc sống vốn khó nói trước. Nhưng sau khi đã từng trải qua giai đoạn say mê rồi lụi tàn, dường như người ta đều biết cư xử trân trọng hơn. Họ chia sẻ rằng, nếu như không có cái khoảng chia lìa khá dài, chắc họ cũng khó có thể tiếp tục, càng chưa bao giờ dám hình dung ra đoạn đường ấm áp đang đồng hành cùng nhau lúc này.
Nên khi đành phải buông cho lửa tắt, cũng đừng quá đau hay mừng. Mọi sự tùy duyên, bạn có tin không?
Theo phunuonline.com.vn
Tôi từng nghĩ phụ nữ giỏi việc nhà sẽ giữ được hạnh phúc gia đình, cho đến khi...
Tôi và chồng cưới nhau đến nay đã được hơn 4 năm. Và đã có lần chồng tôi đề nghị ly hôn chỉ vì... tôi quá bận rộn với công việc nhà.
Tôi từng nghĩ là phụ nữ, nếu đảm đang việc nội trợ, giỏi việc bếp núc thì sẽ được chồng thương yêu, chiều chuộng. Tuy nhiên, suy nghĩ ấy chỉ đúng trong những năm đầu chung sống...
Hai năm đầu chúng tôi khá hạnh phúc, rất ít khi cãi nhau vì tôi luôn cố gắng lo toan mọi công việc nhà, không để anh phải động tay vào bất cứ việc gì. Kể cả những lúc công việc ở cơ quan khiến tôi mệt mỏi hay thậm chí là có bệnh ốm tôi cũng cố dậy nấu bữa cơm chu đáo cho chồng, ủi quần áo phẳng phiu để anh ra đường. Tôi quyết tâm trở thành người vợ lý tưởng với phương châm "giỏi việc nước, đảm việc nhà".
Chồng tôi là con một, thuộc tuýp đàn ông giỏi ngoại giao, anh không có nhiều thời gian ở nhà và cũng không biết làm việc nhà. Nhưng bù lại, anh thường về nhà đúng giờ để cùng ăn cơm với vợ con. Với tôi, thế là đủ.
Nhưng... kể từ khi đứa con thứ 2 ra đời thì anh dần thay đổi. Anh bắt đầu đi sớm về trễ. Lúc đầu tôi nghĩ rằng do anh bận rộn công việc, tăng ca nên dù bực mình cũng chỉ cằn nhằn vài tiếng. Nhưng sau này, thời gian về của anh ngày càng trễ, lại nồng nặc mùi bia khiến tôi nghi ngờ chồng có quan hệ ngoài luồng. Vì thế, tôi ngày càng cau có, khó chịu, mặt nặng mày nhẹ. Anh lại càng có cớ đi suốt, chẳng phụ giúp tôi việc gì. Nếu tôi có nhắc, anh sẽ gắt gỏng "tôi bận", "có chút chuyện cũng nhờ vả", "chỉ giỏi cằn nhằn"... khiến tôi thật sự bị stress.
"Một nách hai con" khiến tôi không có thời gian chăm sóc bản thân mình chứ đừng nói đến quan tâm xem chồng đang nghĩ gì.
Một hôm, mãi tận 2 giờ sáng anh mới về, mùi bia nồng nặc trên người khiến tôi điên tiết. Thế là, chúng tôi cãi nhau một trận nảy lửa. Tôi chì chiết chồng vô tâm, không lo lắng cho vợ con. Chồng chì chiết tôi điêu ngoa, lắm điều, không suy nghĩ. Anh phán: "Cô tự nhìn lại mình đi, lôi thôi lếch thếch chẳng ra sao. Tôi đã chán ngấy rồi, ly hôn đi". Tôi bàng hoàng, sững sờ, không tin vào tai của mình. Không ngờ, những năm tháng tôi hết lòng hết dạ vì chồng con, đổi lại là câu nói vô tình như vậy.
Câu nói ly hôn là "món quà" anh đền đáp cho những năm tháng thanh xuân của tôi.
Biết chuyện, mọi người rất cảm thông nhưng cũng có người nói thẳng "đàn ông yêu bằng mắt, mày cứ cắm đầu làm chả để ý gì đến bản thân thì đến tao cũng chán chứ nói gì chồng mày". Dù ấm ức nhưng tôi thấy không phải không có lý. Tôi quyết định thay đổi, không chỉ vì muốn níu kéo chồng mà cũng muốn cho bản thân mình được "sống" thật sự.
Tự nhìn lại bản thân trong thời gian vừa qua, có lẽ trên mặt tôi lúc nào cũng hiện diện sự cáu gắt chứ không còn căng tràn sức sống như thời mới cưới. Và tôi chợt nhận ra, cũng đã từ lâu rồi tôi không còn hứng thú chuyện gối chăn nữa. Cộng với việc nhan sắc "xuống cấp" thì đây có lẽ đây là một trong những mấu chốt quan trọng khiến chồng không còn yêu tôi như trước.
Suy đi tính lại, để có thời gian chăm sóc bản thân, tôi định thuê người giúp việc nhưng lại sợ không tìm được giúp việc tốt trong khi chi phí lại cao. Sau nhiều đắn đo và khuyên bảo từ những đứa bạn "chí cốt", tôi quyết định sắm sửa cho gia đình những vật dụng hỗ trợ công việc nhà để đỡ vất vả cũng như tiết kiệm thời gian. Đầu tiên tôi thay chiếc máy giặt cũ kỹ bằng model mới, vừa giặt vừa sấy khô luôn, rất phù hợp với nhà chung cư như tôi, giặt xong là gấp cất luôn, không cần phơi hay ủi đồ. Một chiếc tủ lạnh mới nhiều chức năng, một cái lò vi sóng kiêm lò nướng, nồi áp suất... Với những món đồ này, tôi tiết kiệm khối thời gian nấu nướng. Tôi có thể tranh thủ sơ chế đồ ăn trong ngày chủ nhật, sắp xếp vào các ngăn đông, ngăn mát. Đi làm về, tôi chỉ cần bỏ vào lò vi sóng quay vài phút là có một món ngon lành, đầy đủ dinh dưỡng cho cả gia đình
Hình ảnh minh họa
Kể từ khi có các thiết bị này, tôi thảnh thơi hơn nhiều. Tôi dành thời gian đi spa mỗi tuần để dưỡng da, làm nail, học yoga... Nhờ vậy tâm trạng cũng dần thoải mái, da dẻ cũng trở nên mịn màng hơn trước, tính tình nhẹ nhàng hẳn. Mỗi tối chồng đi làm về, tôi cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ chứ không đón anh bằng gương mặt khó chịu như trước. Vợ chồng tôi cũng quyết định ngồi nói chuyện thẳng thắn. Chồng xin lỗi tôi vì thời gian qua đã vô tâm chứ anh hoàn toàn không có người khác như tôi tưởng tượng. Tôi cũng tự nhận thấy một phần lỗi do mình quá ôm đồm việc khiến không còn thời gian chăm sóc cho bản thân cũng như quan tâm đến chồng như trước. Điều này góp phần khiến gia đình tôi lao đao.
Sau cuộc trò chuyện, chúng tôi cùng cố gắng hơn. Anh về sớm hơn, quan tâm đến tôi hơn. Thỉnh thoảng còn phụ tôi vài việc lặt vặt. Tôi cũng không giành việc như trước mà còn khuyến khích anh đỡ đần công việc nhà, dạy dỗ con cái.
Nói thật, trước đây tôi cứ nghĩ phải tiết kiệm nên cứ cố sức ôm việc nhà. Nhưng giờ đây, tôi mới vỡ lẽ, là phụ nữ hiện đại, khi gặp vấn đề trong cuộc sống hôn nhân thì hãy tìm những giải pháp phù hợp cho bản thân để vun đắp hạnh phúc gia đình, không nhất thiết phải ôm đồm mọi việc cực nhọc vào người rồi lãng quên chăm sóc chính mình.
Theo giadinh.net.vn
Khi trái tim em đã chết, tại sao anh mới chịu quay đầu? Anh đã không còn là anh trong năm tháng thanh xuân của em. Như thứ tình yêu đã chết, vốn đâu thể sống lại lần nữa... Đời em chắc chưa bao giờ quên tháng ngày điệu con trước ngực mà chạy theo anh và nhân tình để bắt tại trận. Để rồi rất lâu sau này, em vẫn không hiểu sao lúc ấy...