Bật khóc vì sự thật phía sau chiếc túi hàng hiệu chồng mua tặng
Chị ấy nói xong, tôi đi về mà nước mắt cứ chảy tràn ra mặt.
Ngày cưới tôi chỉ mời họ hàng và những người bạn bè thân thiết nhất. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi không giàu, làm viên chức văn phòng chỉ ráo mồ hôi là hết tiền. Đã thế mẹ chồng tôi hay đau ốm cần thuốc men đều đặn hàng tháng. Con trai hơn 1 tuổi vẫn phải tốn bạc triệu tiền sữa, quần áo. Chưa kể các khoản hiếu hỉ, cưới hỏi… nên cứ cuối tháng là vợ chồng tôi thường rơi vào cảnh ăn tạm dưa mắm qua ngày.
Chồng tôi hay nhận thêm việc về nhà làm đêm. Có đêm anh thức tới hơn 1 giờ chỉ vì đến hạn nộp, việc vẫn chưa xong. Anh hay tự trách mình đã làm khổ tôi. Thật ra khi đó chúng tôi chưa định cưới vì tôi mới ra trường chưa có việc làm. Chồng tôi thì công việc chưa ổn định, lương tháng bấp bênh. Thế mà tôi lại có bầu ngay trong giai đoạn khó khăn nhất.
Lúc đó, tôi bàn với anh sẽ bỏ đứa bé vì sợ không kham nổi gánh nặng con nhỏ. Anh nhất quyết không cho, còn đòi cưới nhanh vì sợ tôi bị dị nghị. Ngày cưới, chúng tôi chỉ làm bữa tiệc nhỏ báo ông bà và mời những bạn bè thân thiết.
Về nhà chồng, dù cuộc sống còn thiếu thốn nhưng tinh thần tôi rất tốt. Mẹ chồng tôi thương con dâu như con ruột. Biết tôi bầu trước nhưng chưa một lần mẹ lấy đó làm lí do để chì chiết, nhiếc móc tôi. Ngược lại, mẹ luôn quan tâm tôi từng chút một. Chỉ cần thấy tôi đi nhanh hay giơ tay lên cao, mẹ đều nhắc nhở.
Chồng tôi thì dành hầu hết thời gian cho công việc. Để có lương ổn định hàng tháng, anh chấp nhận đi làm trái nghề. Đi làm ở công ty về xong, anh chỉ kịp ăn cơm rồi lại đi làm bảo vệ ca đêm tới hơn 10 giờ mới về. Về ôm tôi, nói chuyện một chút lại lao vào đánh máy kiếm tiền. Nhiều lúc thấy anh lăn lộn khổ sở vậy, tôi cũng xót lòng. Nhưng chỉ cần tôi mở miệng đòi đi làm, anh đã mắng. Anh nhất quyết bắt tôi nghỉ ngơi để sinh con cho tốt.
Sinh con được 4 tháng, tôi nhất định đi làm để kiếm tiền vì lương anh không đủ chi tiêu cho 3 miệng ăn ở nhà. Bí thế quá, chồng tôi đành đồng ý và để con cho bà nội trông. Tôi xin làm kế toán trong một công ty nhỏ với mức lương chỉ đủ bỉm, sữa và tiêu dùng cá nhân.
Video đang HOT
Dù túng thiếu nhưng chồng tôi vẫn đưa vợ con đi siêu thị vào tối thứ 7 hàng tuần. Một lần nọ, tôi thấy một cái túi xách tay rất đẹp. Thấy tôi cầm lên đặt xuống mãi cái túi, chồng tôi lật giá xem. Giá cái túi bằng cả tháng lương của chồng tôi. Cuối cùng, chính tôi kéo tay anh đi dù rất tiếc và thích.
Không ngờ anh lại nhịn ăn trưa cả tháng trời để dành tiền mua túi xách cho tôi. (Ảnh minh họa)
Vậy mà tuần trước, tôi lại nhận được cái túi ấy trong ngày sinh nhật mình. Chồng tôi từ chiều đã gọi rủ tôi đi ăn tối, uống cà phê. Tôi hỏi con trai thì sao, anh cười nói đã gửi cho bà nội rồi nên đêm nay hai đứa sẽ được tự do.
Tới quán, anh đã gọi sẵn những món tôi thích rồi kéo ghế cho tôi ngồi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi riêng sau hơn 1 năm cưới. Ăn uống xong anh mới bảo tôi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, tôi thấy cái túi nằm trên bàn và anh thì cười tươi nói chúc mừng tôi tròn 25 tuổi. Tôi cầm cái túi, coi đi coi lại vẫn không thể tin được đây là cái túi tôi rất thích. Tôi hỏi anh lấy tiền đâu để mua, anh nói bí mật. Suốt mấy ngày sau, tôi vẫn lâng lâng hạnh phúc khi nhìn cái túi. Đó là món quà tình yêu của chồng tôi – người thương yêu tôi nhất.
Nhưng khi biết bí mật phía sau món quà giá trị ấy, tôi càng xót xa, càng thương chồng mình hơn. Tình cờ đi chợ, tôi gặp một chị trong công ty anh. Chị ấy hớn hở vỗ vai khen tôi may mắn. “Chú ấy chấp nhận ăn mì tôm, không cà phê cả tháng trời để dành tiền mua túi xách cho cô đấy nhé. Nghe đâu chú ấy còn nhận việc dọn phòng công nhân để kiếm thêm cho đủ tiền thì phải? Có chồng thế hạnh phúc nhất còn gì”.
Thì ra, để mua túi cho tôi, anh đã không ăn trưa ở công ty cả tháng ròng. Từ chợ chạy xe về, chốc lát tôi lại phải chùi nước mắt. Hèn chi anh ốm đi thấy rõ. Hèn chi anh không cho tôi biết tiền ở đâu ra. Một người quản lí phải nhận dọn vệ sinh phòng công nhân cũng đủ thấy anh thương tôi thế nào rồi. Tối nay, tôi sẽ nói với anh mình yêu anh, cần anh và mong anh đừng tự hành hạ bản thân chỉ vì muốn tôi vui nữa. Tôi không cần túi, tôi không cần váy áo đẹp, tôi chỉ cần anh thôi!
Theo Afamily
Khi con trai cất tiếng khóc chào đời, chồng tôi cũng đã bật khóc trước mặt bác sĩ và y tá
Anh đã lo sợ thằng bé giống anh, không thể nói được. Nghe thấy con khóc, anh vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa vui mừng tột độ.
Chúng tôi nói chuyện thông qua cuốn sổ nhỏ anh luôn đem theo bên mình. (Ảnh minh họa)
Tôi được mọi người nhận xét là xinh xắn, đặc biệt khen tôi có giọng nói ngọt ngào, cuốn hút. Tốt nghiệp đại học, tôi vào làm trong ngân hàng gần nhà. Cuộc sống của tôi rất bình yên cho đến khi tôi gặp anh.
Lần đầu tiên gặp nhau là khi chúng tôi vô tình va vào nhau ở một ngã tư. Khi ấy, tôi là người đi sai nhưng vì đau nên quay ra trách anh đi ẩu. Anh không nói gì chỉ vội vã chạy đến dìu tôi vào lề đường và dựng xe tôi lên. Rồi anh ra hiệu cho tôi nhìn lên đèn xanh đèn đỏ. Lúc này đèn vẫn còn đỏ ở những giây cuối cùng. Rồi ngay tức thì anh chạy qua quán tạp hóa gần đó, lát sau đã thấy chạy lại cùng chai nước mát và mấy cái băng keo cá nhân. Anh còn tỉ mỉ rửa vết trầy xước rồi băng keo lại giúp tôi. Suốt cả quá trình, anh chẳng nói gì cả.
Xong xuôi rồi anh mới lấy cuốn sổ tay nhỏ ra, ghi số điện thoại của anh vào tờ giấy cùng lời xin lỗi (dù tôi đi sai) và đưa cho tôi. Lúc này tôi mới biết anh bị câm. Thú thật nhìn bề ngoài chẳng ai biết được anh bị khiếm khuyết nặng thế này. Bởi nhìn anh trắng trẻo, thư sinh, đàng hoàng.
Lần thứ hai gặp lại là khi anh vào ngân hàng làm thủ tục vay tiền. Thấy tôi anh rất mừng. Tôi cũng đứng ra giúp anh hoàn tất thủ tục vì anh không thể nói được như mọi người. Tôi và anh giao tiếp với nhau thông qua cuốn sổ anh vẫn luôn đem theo bên người.
Tôi rất thích cách nói chuyện lịch sự, nhẹ nhàng của anh. Trước khi ra về, anh còn cúi đầu lịch sự chào tôi. Mấy ngày sau tôi cứ mãi nghĩ về anh. Rồi chính tôi chủ động nhắn vào số điện thoại anh đưa cho trước đó hẹn anh đi cà phê.
Vào quán anh kéo ghế cho tôi ngồi đưa menu cho tôi chọn. Đa phần thời gian chúng tôi ngồi im nghe nhạc, chỉ thi thoảng mới nói chuyện qua tin nhắn. Cũng trong cuộc hẹn đó, tôi mới biết anh vay tiền để lập một công ty đông lạnh chuyên dành cho người khuyết tật. Anh nói muốn giúp đỡ những người cùng cảnh ngộ như mình. Một người như anh còn có lý tưởng cao đẹp như thế, hỏi sao tôi không thương cho được?
Quen nhau gần 1 năm tôi vẫn không dám giới thiệu anh với gia đình tôi. Chính anh cũng hay tự ti và không dưới một lần đòi chia tay tôi. Nhưng tôi biết anh sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi nên nhất định không chịu.
Khi biết chuyện, mẹ tôi đã rất bàng hoàng. Mẹ không nói gì suốt ngày buồn rười rượi. Hàng xóm thì đàm tiếu này nọ. Nói chung không ai ngờ một đứa con gái như tôi lại chọn yêu và đòi cưới một anh chàng như vậy.
Ngày cưới bố mẹ anh cười rạng rỡ còn bố mẹ tôi thì lúng túng ngượng ngùng thấy tội. những người thân với tôi còn lo lắng tôi sẽ khổ nếu lấy anh. Nhưng tôi bất chấp. Giây phút được đeo nhẫn vào tay anh là giấy phút tôi thấy hạnh phúc nhất.
Bất chấp tất cả, tôi đã được hạnh phúc bên người chồng câm của mình. (Ảnh minh họa)
Quả nhiên, anh đã chứng minh cho mọi người thấy tôi không lấy chồng nhầm người. Dù không nói được nhưng anh quan tâm tôi từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Sáng anh gọi tôi dậy sớm đi tập thể dục cùng để tăng cường sức khỏe. Sống với nhau đã hơn 5 năm, tôi chưa một lần tự lái xe đi đâu nữa. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắc lại lần đầu gặp gỡ và nhắn tin nói sẽ không bao giờ để tôi tự đi, vì anh sợ mất tôi. Dù nắng dù mưa, hàng ngày anh đưa tôi đến phòng giao dịch, chiều lại đến đón về. Công việc ở công ty ngày càng nhiều và phát triển nhưng anh vẫn không để tôi tự đi xe.
Ngày tôi sinh con, khi chính mắt nhìn thấy thằng bé khóc toáng lên, anh đã khóc ngay trước mặt các bác sĩ y tá. Anh đã lo sợ thằng bé giống anh, không thể nói được. Nghe thấy con khóc, anh vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa vui mừng tột độ. Nhìn anh ôm con khóc mà ai cũng thương.
Giờ thì đến bố mẹ tôi cũng khen tôi tốt số, may mắn khi gặp được người đàn ông như anh. Với anh, vợ con là báu vật trên đời không thể thay thế. Thế mới nói, lấy chồng quan trọng nhất vẫn là tấm chân tình dành cho nhau. Tiền bạc, lời nói hoa mỹ cũng chẳng thể bền lâu nếu không có tình cảm thật sự.
Theo Afamily
"Chị sẽ cõng em đi hết cuộc đời này" Tháng 9, một mùa giông bão, tàu đánh cá của cha bị lật giữa biển, ông bỏ mẹ con tôi khi chị Hai mới lên 5, trong bụng mẹ là một bé trai được 6 tháng tuổi. Từ ngày đó mẹ đau buồn và suy sụp vô cùng. Vào ngày sinh tôi, tôi là bào thai non nớt mới tròn 35 tuần, mẹ...