Bật khóc vì câu nói của mẹ chồng trong ngày đầu tiên tôi về làm dâu
Khi đám cưới kết thúc, khách khứa đã về hết. Mẹ chồng tiến lại gần tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, nói với tôi một câu đến giờ nghĩ lại tôi còn lạnh sống lưng.
Tôi 26 tuổi có công việc thu nhập ổn định ở một công ty xuất nhập khẩu. Anh là giám đốc một công ty tư nhân, đối tác của công ty tôi. Chúng tôi gặp nhau trong buổi ký kết hợp đồng và nhanh chóng trở thành một đôi. Anh là thiếu gia con nhà giàu, trong khi tôi thì chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, vì vậy, đôi lúc tôi cũng tự ti, sợ không giữ được bạn trai. Nhưng anh luôn chứng minh tình cảm của mình rất chân thành và động viên tôi dũng cảm.
Tôi và anh yêu nhau được hơn 1 năm, anh quyết định dẫn tôi về ra mắt bố mẹ anh để xin phép làm đám cưới. Hôm về nhà anh, mẹ anh không thèm để ý đến sự có mặt của tôi. Trước mặt bố anh và anh, bà không tỏ thái độ gì nhưng khi không có anh, bà nói thẳng là không ưng tôi.
Trước khi tôi ra về mẹ anh còn gọi xuống bếp nói chuyện riêng, bà nói: “Tôi không bao giờ đồng ý cho con trai duy nhất của tôi lấy cô vì hai lí do. Thứ nhất, cô là gái tỉnh lẻ, gia đình lại nghèo. Thứ hai, cô không xứng với con trai tôi từ ngoại hình, nghề nghiệp, gia cảnh… nên cô đừng phí công vô ích”. Mọi lời nói của mẹ anh, tôi vẫn nhớ rành rọt, như một gáo nước lạnh dội vào tình yêu của chúng tôi.
Sau sự kiện về thăm nhà anh, tôi tự ti và muốn chia tay với anh. Nhưng anh không đồng ý, chúng tôi vẫn tiếp tục mặc cho mẹ anh ngăn cản.
Mẹ chồng tiến lại gần tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, nói với tôi một câu đến giờ nghĩ lại tôi còn lạnh sống lưng. (Ảnh minh họa)
Đã nhiều lần mẹ tìm đến tận nơi tôi ở để đe dọa, dằn mặt và ép buộc tôi buông tay anh. Bà càng ngăn cấm, chúng tôi càng yêu nhau hơn và quyết tâm lấy nhau bằng được. Chúng tôi đã cố tình quan hệ trước để có bầu mong đặt bà vào tình thế “đã rồi”. Bầu 3 tháng, bà cũng miễn cưỡng đồng ý đám cưới với điều kiện, tôi phải bỏ con và sau kết hôn 1 năm không được mang thai.
Video đang HOT
Chúng tôi hơi ngạc nhiên nhưng theo như mẹ anh nói: “Gia đình này gia giáo, không chấp nhận điều tiếng con dâu chửa trước, hơn nữa muốn cả gia đình thích nghi với cuộc sống chung rồi mới có em bé”. Chúng tôi đồng ý làm theo ý bà và bà đã giữ lời, tổ chức đám cưới cho chúng tôi chu đáo, hoành tráng không thể chê vào đâu được. Từ đám cưới đến đám hỏi, bà đều chuẩn bị chu đáo. Hôm rước dâu, thậm chí bà còn thuê cả đoàn xe, rước hơn 100 người ở quê tôi lên tận thủ đô dự tiệc cưới. Điều này làm cho bố mẹ, gia đình và tôi nở mày nở mặt. Tôi cũng thầm cảm ơn bà vì điều đó.
Khi đám cưới kết thúc, khách khứa đã về hết. Mẹ chồng tiến lại gần tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, nói với tôi một câu đến giờ nghĩ lại tôi còn lạnh sống lưng: “Cướp được con trai tôi cô có thấy hạnh phúc không. Cô cứ chống mắt lên mà xem cô có thể đắc ý được đến khi nào”. Tôi chỉ biết rơi nước mắt vì hụt hẫng và lo sợ khi nghe những lời đe dọa của bà.
Sau đám cưới, tôi đã nghĩ đến chuyện ở riêng nhưng chồng tôi không đồng ý. Chồng tôi là con trai duy nhất hơn nữa, trước mặt chồng tôi, bà luôn tỏ ra bình thường, không yêu thương nhưng cũng không làm khó tôi. Nên tôi không có lí do gì để nói với chồng mình. Song sau lưng anh, bà đang tìm mọi cách cô lập tôi giữa ngôi nhà ấy.
Bố chồng tôi bận rộn việc công ty nên thời gian ở nhà không nhiều, cũng ít khi quan tâm tới các việc lặt vặt trong nhà. Vì thế mà mẹ chồng càng có nhiều cơ hội và thời gian để hành hạ tôi.
Không hiểu những ngày tiếp theo bà sẽ đối xử với tôi ra sao? (Ảnh minh họa)
Bà đem sổ sách công việc ở công ty về nhà làm, yêu cầu chồng tôi kiểm tra, giải trình cặn kẽ. Ngày nào cũng thế, hai mẹ con truy khảo giấy tờ, sổ sách tận nửa đêm. Rồi yêu cầu chồng tôi đi gặp gỡ đối tác làm ăn, chuyện trò bàn công chuyện vào buổi tối cùng mẹ. Nhiều hôm chồng tôi kêu mệt phát cáu, nhưng mẹ chồng vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo. Cứ thế, gần như một tháng sau cưới, hai vợ chồng hầu như không hề chạm vào nhau vì anh mệt mỏi. Thời gian gặp mặt cũng chỉ mấy phút buổi sáng.
Rồi những lần mẹ chồng dò xét, nhìn chằm chằm tôi mỗi khi ăn, đi đứng, ngồi uống nước ở trong nhà để sửa lại tư thế, sửa lại cách nói năng của tôi, cũng khiến tôi vô cùng chán nản và mất tự do. Dù tôi không phải đụng tay vào việc bếp núc vì có giúp việc, nhưng tôi không bao giờ được về phòng nằm trước 10 giờ đêm, không được ngồi khi bà đứng, không được ngồi lại ăn cơm khi cả nhà đã ăn xong… Đủ thứ quy định khiến tôi gặp áp lực nặng nề.
Đã gần 3 tháng trôi qua, nghĩ về lời nói của mẹ chồng hôm đám cưới tôi còn cảm thấy bủn rủn chân tay. Tôi không biết sẽ sống sao trong ngôi nhà xa hoa này với mẹ chồng khó tính, ghê gớm. Không hiểu những ngày tiếp theo bà sẽ đối xử với tôi ra sao? Tôi có nên nói mọi chuyện với chồng hay không? Liệu nói ra anh có tin tôi hay chỉ làm mọi chuyện phức tạp, rạn nứt thêm mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp của tôi với mẹ chồng? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Tintuc
Con tôi phải là cháu của riêng bà nội!
Cuộc sống cũng không có gì đáng bàn cho đến ngày tôi sinh cho ông bà đứa cháu đích tôn kháu khỉnh. Mẹ chồng tôi yêu quý cháu khỏi phải nói. Xem cu cậu chẳng khác gì cục kim cương. Như người ta vẫn hay đùa, nhưng có lẽ đến "gan trời" mà có thật thì mẹ chồng tôi cũng phải lấy về cho cháu bằng được.
Tôi là một cô gái tỉnh lẻ, bố mẹ tôi làm nông quanh năm chân lấm tay bùn. Anh là một chàng trai thành đạt, là con độc đinh trong gia đình gốc Hà Nội. Nói thế cũng đủ biết 2 gia đình chúng tôi không môn đăng hộ đối. Chúng tôi yêu nhau 1 năm thì tiến đến hôn nhân, sống cùng bố mẹ chồng nên từng nếp ăn nếp nói của tôi luôn phải cố gồng lên để đúng kiểu gái Tràng An để vừa lòng họ.
Tuy cuộc sống không mấy thoải mái, nhưng tôi vẫn cố gắng cư xử phải đạo. Bố chồng tôi khá hiền, thương con dâu nhưng với mẹ chồng ông luôn nhường bà vài phép. Cuộc sống cũng không có gì đáng bàn cãi cho đến ngày tôi sinh cho ông bà đứa cháu đích tôn kháu khỉnh. Mẹ chồng tôi yêu quý cháu khỏi phải nói. Xem cu cậu chẳng khác gì cục kim cương. Như người ta vẫn hay đùa, nhưng có lẽ đến "gan trời" mà có thật thì mẹ chồng tôi cũng phải lấy về cho cháu bằng được.
Đến người làm mẹ như tôi mặc dù yêu con nhưng cũng cảm thấy nghẹt thở. Thời gian ở cữ, mẹ chồng lúc nào cũng dính chặt vì bà không tin tưởng vào khả năm chăm con của tôi. Từ việc thay tã, cho con ngủ, cho ti... bà đều can thiệp 1 cách thái quá, lên lớp tôi phải thế này, thế kia. Nói chung cách chăm cháu của bà làm tôi thấy bức bách và khó chịu vô cùng.
Ai cũng biết nuôi trẻ nhỏ thì việc cho tắm nắng buổi sáng là việc nên làm, thế nhưng mẹ chồng tôi lại cho đó là phương pháp phản khoa học. Bao nhiêu tháng ngày, bà không để ai bế cháu ra khỏi nhà. Ngay cả bố chồng tôi muốn bế cháu bà cũng nhìn trước ngó sau vì sợ ông vụng về làm rơi cháu. Thậm chí, con tôi mới được 4 tháng bà đã đè ra nhai cơm mớm. Tôi góp ý thì bà đã mắng xối xả vào mặt tôi cái kiểu, cho nó ăn sớm thì mới cứng cáp, 3 cái sữa bột kia tốn tiền mà chẳng có chất dinh dưỡng.
Mẹ chồng tôi cứ như kiểu đó là con của bà, không phải do tôi sinh ra nên cả ngày bà cứ dính như sam lấy cháu chẳng chịu rời. Trẻ con thường ngủ nhiều, trong khi cả ngày mẹ chồng tôi ôm cháu nằm võng. Tôi thấy thế bảo bà cho cháu nằm ít kẻo ảnh hưởng đến thần kinh, chẳng hiểu cho, bà còn buông một câu xanh rờn "tôi chăm thằng chồng cô như thế mà cô có thấy nó bị thần kinh gì không. Cô không phải dạy đời".
Thời gian nghỉ thai sản 6 tháng của tôi cũng hết tôi trở lại công ty làm việc. Vì nuôi con nhỏ nên tôi được ưu ái đi sớm về muộn. Buổi trưa tôi thường tranh thủ về nhà cho con bú. Thời gian đi lại không nhiều nhưng mẹ chồng tôi thật sự quá khắt khe đối với cháu. Có lẽ bà muốn cháu của bà phải sống trong bầu không khí vô trùng, không một con vi khuẩn ( tôi nghĩ thế). Dù chỉ tranh thủ được 1 tiếng nghỉ trưa, con tôi đói khóc đòi ti thế nhưng mẹ chồng tôi vẫn bắt tôi phải thực hiện nghiêm chỉnh các "công đoạn khử trùng". Nào là đi tắm, đánh răng, thay quần áo.... Mọi thứ đâu vào đấy mới được sờ vào con. Có lần tôi vội vàng bỏ qua 1 công đoạn nào là y như rằng bị bà thuyết giáo cho một tràng. Nào là cô định cho cháu tôi bú cả tấn vi khuẩn trên người đấy ah. Cứ nghĩ suy cho cùng cũng là do bà quá yêu cháu nên mới thế. Vậy nên dù máu nóng có nổi lên mặt tôi vẫn cố kiềm chế trong lòng.
Rồi đến cả việc cho con ăn dặm bà cũng gằn giọng lên mà quát. Cô không biết cô sinh ra ở đâu hay sao mà cho con ăn uống kiểu đó hả. "Nuôi nấng kiểu này chả trách cháu tôi còi dí còi dị. Dẹp hết". Có lần tôi ngồi mát xa nhẹ nhàng cho con thì mẹ tôi từ đâu nhảy xổ vào đẩy tôi ngã lăn ra giường. Chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì bà đã gào lên. Ối dời ôi, sao cô nhẫn tâm thế, nỡ lòng nào vật thằng bé ra thế, cô vặn xương cháu tôi thế kia ah.
Nhiều lần tôi mang chuyện này ra tâm sự với chồng thì anh lại cười xuề nói tôi quá để bụng. Bà chăm chút thế cũng là vì quá yêu cháu thôi. Em đừng quá coi trọng vấn đề đó mà nảy sinh mâu thuẫn với mẹ.
Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi vẫn có thể cố gắng chấp nhận. Cứ tưởng bà chỉ can thiệp trong giai đoạn sơ sinh. Nào ngờ khi con tôi lớn bà càng can thiệp một cách thái quá. Những dịp lễ tết tôi muốn đưa con về ngoại chơi mà mẹ chồng tôi không đồng ý, bà bắt tôi muốn đi thì đi một mình, trẻ con không nên đi nhiều kẻo ốm. Nhưng thực chất là bà không muốn tôi đưa con sang ngoại. Với mẹ chồng tôi, con tôi sinh ra là cháu của riêng bà nội, nhất nhất cái gì cũng phải bà nội, chứ không muốn có từ "bà ngoại" tồn tại trong đầu chúng. Có lần tôi tủi thân phát khóc khi nghe được cuộc hội thoại của mẹ với chồng. "Cháu tôi đang cái tuổi tập nói, đưa nó về cái vùng quê nghèo đó làm gì. Nói năng thì toàn mấy từ địa phương nghe mất hết cảm tình. Người Hà Nội pha tạp mấy cái giọng quê mùa ấy để hỏng người à?".
Thú thật, bà nội hay bà ngoại thì cũng yêu cháu như nhau, và trên đời này chẳng có tình thương nào cao cả bằng mẫu tử. Tôi yêu con và muốn giáo dục con thành một người tốt, tôi muốn con mình hiểu về gốc gác quê hương mình. Thế nhưng câu nói ấy của mẹ chồng khiến tôi cảm thấy phần nào bị xúc phạm.
Những mâu thuẫn cứ ngày một tích tụ lại làm tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi muốn ra ở riêng nhưng đó là điều không thể. Tôi phải làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của mẹ và chăm sóc cho con tôi một cách tốt nhất đây?
Theo Emdep
"Chiến tranh" với mẹ chồng vì cậu em rể Mình khá bất ngờ vì xưa nay mẹ chồng rất hiền lành và hay có tính xuề xòa, giờ lại trở mặt như vậy. Mình năm nay 26 tuổi hiện là kế toán cho một công ty liên doanh, chồng mình 31 tuổi cũng làm cùng công ty nhưng anh ở bên tổ kĩ thuật. Mình lấy chồng cách đây 2 năm và...