Bật khóc trước câu chuyện mẹ chồng quê lên thăm con dâu phố đẻ
Có chút hụt hẫng trong lòng nhưng bà Mai nghĩ đó cũng là chuyện nên làm nên bà không tỏ thái độ gì. Đốt lửa xong, nhìn bà xách túi đồ mang vào nhà thì Linh tỏ vẻ khó chịu.
Cả làng hò nhau ra xem con dâu tương lai trong của bà Mai, khiến bà Mai thấy hãnh diện ra mặt. Con dâu bà tên Linh, nhà vừa có điều kiện lại công ăn việc làm tử tế, xinh đẹp, giỏi giang, ứng xử ngoan ngoãn, lễ phép, bà không hãnh diệnsao được. Hơn nữa, con dâu bà lại còn là gái thành phố chính hiệu, lại chấp nhận yêu và lấy một chàng trai nhà quê như con trai bà, điều ấy càng làm bà trân trọng và yêu quý con dâu hơn.
Bà không muốn lên thành phố sống cùng con trai vì ông bà, tổ tiên, cả chồng bà đều được hương khói tại đây. Hơn nữa, cuộc sống thành phố xô bồ, bụi bặm, ồn ã cũng không còn phù hợp với tuổi của bà. Xa con, bà cũng không đành lòng nhưng âu đó cũng là cuộc sống. Chỉ cần hàng tháng, con trai cùng con dâu về thăm bà 1, 2 lần là bà thấy vui lòng rồi.
Trong tâm thức của bà Mai, Linh luôn là người con dâu hiền lành, ngoan ngoãn, biết nghe lời. Mỗi lần về thăm bà tuy chỉ có một, hai ngày nhưng cũng đủ để khiến bà cảm thấy ấm áp. Bà cứ nghĩ cuộc đời bà mất chồng sớm là thiệt thòi, nhưng giờ lại có được cô con dâu ngoan, đức độ như Linh, âu cũng là sự bù đắp xứng đáng. Vậy mà tất cả tình yêu, niềm tin trong bà bỗng sụp đổ hoàn toàn chỉ trong 1 tháng lên thành phố chăm Linh sinh con.
Con dâu bà tên Linh, nhà vừa có điều kiện lại công ăn việc làm tử tế, xinh đẹp, giỏi giang, ứng xử ngoan ngoãn, lễ phép, bà không hãnh diện sao được. (Ảnh minh họa)
Linh trở dạ sinh cho bà Mai một đứa cháu đích tôn trắng trẻo, bụ bẫm. Bà mừng lắm, bán hết cả gà, vịt lấy ít tiền lên thành phố thăm con dâu và cháu nội mới sinh. Mang theo tâm trạng háo hức, bà tin rằng con trai và con dâu sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy bà. Dù biết đường xa, xách vất vả nhưng bà vẫn không quản ngại mang theo ít rau quả quê mà Linh từng nói Linh rất thích ăn lên. Vậy mà…
Linh ra tận cửa đón mang theo một tờ giấy với cái bật lửa, sẵng giọng:
- Mẹ đốt vía đi rồi hãy vào nhà, biết lành hay dữ mà cứ xông thẳng vào nhà như thế.
Video đang HOT
Có chút hụt hẫng trong lòng nhưng bà Mai nghĩ đó cũng là chuyện nên làm nên bà không tỏ thái độ gì. Đốt lửa xong, nhìn bà xách túi đồ mang vào nhà thì Linh tỏ vẻ khó chịu:
- Trên này đồ tốt con còn không thèm ăn, mẹ mang mấy thứ quê mùa này lên làm gì, chật, bẩn hết nhà con ra.
Lúc này thì bà Mai có muốn không nghĩ cũng không được nữa rồi.
Biết tính con dâu cẩn thận, bà đã rửa sạch tay để vào bế cháu nội vì bà đang rất nóng lòng được gặp nó, thề mà Linh:
- Rửa tay đáng gì, mẹ phải tắm đi, ở quê bụi bặm, hôi hám, nhỡ lây bệnh sang cháu nhỏ thì làm thế nào, mẹ phải cẩn thận chứ.
Rồi nhìn cách bà Mai bế cháu, Linh thẳng thừng đến đau lòng:
- Mẹ mà cứ như thế này chắc con chẳng dám cho mẹ động vào cháu mất. Ai lại bế kiểu quê mùa thế kia. Mẹ phải học dần cuộc sống thành phố đi nếu như muốn sống ở đây với chúng con.
Đến lúc này thì bà Mai thực sự thất vọng về nàng dâu ngỡ tưởng ngoan hiền của mình. (Ảnh minh họa)
Đến lúc này thì bà Mai thực sự thất vọng về nàng dâu ngỡ tưởng ngoan hiền của mình. Không ngờ đó chỉ là cái vỏ bọc, còn bản chất bên trong, Linh lại đanh đá, coi thường ra mặt người nhà quê. Nghĩ rằng vì cháu, vì con trai, bà có nhẫn nhịn một chút cũng không sao. Hơn nữa, bà cũng không có ý định ở đây lâu dài. Nhưng thật sự, bà không thể chịu nổi cái tính cách đành hanh, khó ưa của Linh.
Cháu nội hay khóc đêm, thương con, thương cháu, bà thức cả đêm để dỗ dành, chăm bẵm. Có bà Mai nên Linh ỷ lại, cứ say giấc của bản thân. Vậy mà đến sáng, Linh cũng chẳng được một câu hỏi han bà, đã thế còn hạch sách bà đủ thử. Nhìn cảnh bà Mai tất bật làm việc nhà, chăm cháu trong khi Linh chỉ việc ngồi chơi, xem ti vi, mà nhiều người đến nhà, còn nhầm tưởng bà Mai là ô sin, người giúp việc. Thấy thế, Linh không thanh minh mà còn sỗ sàng:
- Cũng có khác người giúp việc là mấy đâu.
1 tháng ở trên thành phố chăm cháu mà bà Mai ngỡ như hàng chục thế kỷ, nặng nề và mệt mỏi vô cùng. Bà không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa khi đã chịu quá nhiều ấm ức như thế. Con trai bà dường như cũng vô tư không để ý, bà cũng sẽ không phàn nàn để tránh cho vợ chồng khỏi mâu thuẫn, chỉ cần con trai bà hạnh phúc, thế là đủ rồi. Giọt nước mắt rơi vội khi bà bước lên xe ra về.
Theo Một Thế Giới
Nghe câu chuyện chồng kể mà tôi giống như người bị sét đánh
Thời gian đó chồng tôi gầy rộc đi, kiểm tra ví anh, tôi mới biết anh đi bán máu lấy tiền cho đứa con riêng ấy chữa bệnh.
Cách đây 3 tháng, tôi vừa sinh con. Vì sinh thiếu tháng nên con trai chúng tôi rất bé nhỏ và khó nuôi. Tôi thức đêm thức hôm, lo lắng tới mức gầy sụt đi. Chồng tôi cũng vất vả không kém, anh vừa lo cho con, vừa lo cho vợ, lại đúng lúc công việc không êm xuôi. Nói chung, thời điểm đó, cả gia đình tôi đang đứng trước một thử thách lớn.
Thử thách đấy chưa qua, tôi lại gặp phải thử thách còn lớn hơn. Một tháng trước, hai vợ chồng đưa con đi tái khám ở viện. Trong lúc tôi bế con vào phòng khám, chồng tôi đứng ngoài chờ. Nửa tiếng sau, khi tôi đi ra thì không thấy chồng đâu, điện thoại, ví tiền chồng tôi đều cầm hết. Chờ mãi hơn 2 tiếng đồng hồ, chồng tôi mới trở lại. Khi anh bước về phía mẹ con tôi, khóe mắt anh đỏ au như vừa khóc. Tôi hỏi thì anh không đáp, chỉ giục mẹ con tôi nhanh về.
Từ hôm đó, chồng tôi thường xuyên về muộn. Về nhà thì anh luôn im lặng như người đang suy nghĩ, lo lắng chuyện gì lớn. Anh như vậy khiến tôi không yên lòng. Nhưng hỏi thì anh chỉ nói đau đầu vì công việc.
Cứ như vậy hơn 2 tuần, vào một ngày mưa, anh đi đâu đó tới 11 giờ đêm chưa về, điện thoại gọi thì tắt máy. Tôi ở nhà lo lắng gọi khắp nơi hỏi thăm. Khi chồng tôi về, người anh ướt đẫm, áo mưa cất trong cốp xe cũng không chịu mặc. Vào nhà, anh cũng không vội đi tắm mà bảo tôi ngồi xuống anh có chuyện muốn nói.
Nghe câu chuyện anh kể mà tôi như người bị sét đánh, không thể thốt nổi một lời. Hóa ra, hôm đưa con đi khám, chồng tôi gặp lại người bạn gái sống chung như vợ chồng hồi sinh viên. Khi đó cả hai người còn trẻ, suy nghĩ non dại, bồng bột, vì thế thích nhau là dọn về sống chung. Kết quả, được hơn 2 tháng thì nảy sinh mâu thuẫn, cãi cọ nhau vì ai cũng có cái tôi quá lớn. Lần đó, vì quá giận dữ nên cả hai chia tay nhau. Cô ấy về lại ký túc xá, còn chồng tôi dọn đến ở cùng gã bạn thân. Nửa năm sau ra trường, đường ai nấy đi.
Từ đó đến nay, chồng tôi không hề gặp lại cô bạn gái ấy. Anh cũng coi như là chuyện xưa, đã gần quên thì đột nhiên hôm vừa rồi gặp cô ấy trong viện. Con trai cô ấy bị bệnh tim, đang chờ ngày phẫu thuật. Tôi cứ tưởng chuyện chỉ có thế, đến khi anh nói, cô ấy là mẹ đơn thân, đứa con đó đã 8 tuổi, bằng số năm mà anh chia tay cô gái đó, vì thế khi gặp lại, anh đã ngờ ngợ đó là con của mình nhưng chưa dám chắc. Mấy ngày qua, anh thường xuyên vào viện thăm bé, càng nhìn càng thấy giống mình hồi nhỏ, đến khi gặng hỏi, cô ấy cũng nói sự thật. Hồi đó chia tay xong, cô ấy phát hiện ra mình có bầu, nhưng vì tự ái nên cô ấy quyết nuôi con một mình.
Tôi chưa kịp định thần lại sau thông tin chồng tôi gặp lại người yêu cũ và phát hiện ra mình có một đứa con riêng thất lạc bên ngoài, anh lại ném thêm cho tôi một tin tức. Cô ấy không đủ tiền phẫu thuật cho con, nên chồng tôi muốn bàn với tôi có thể đem giấy tờ nhà đi vay ngân hàng để lấy tiền cho con trai anh chữa bệnh được không? Anh nói rất nhiều, nào là trách nhiệm của người làm cha, nào là anh không thể nhìn thấy con mình chết dần chết mòn...
Còn tôi thì thẫn thờ tới mức không thể tiếp thu thêm được gì nữa. Tôi muốn phát điên lên nhưng lại không thể trách móc anh được. Chuyện đó xảy ra trước khi tôi và anh đến với nhau, và bản thân anh cũng không biết mình có con riêng bên ngoài. Tôi không đồng ý cho anh đem giấy tờ nhà đi cầm.
Lý do vì hiện giờ kinh tế gia đình tôi thật sự eo hẹp, trong nhà không có một đồng nào. Mấy chục mét vuông nhà này là do bố mẹ anh cho khi chúng tôi kết hôn. Nếu vay, hàng tháng chúng tôi lấy gì để trả nợ? Rồi con trai tôi sẽ lớn lên trong thiếu thốn và khó khăn như thế nào? Huống chi con trai tôi sức khỏe không tốt, hở chút đi bệnh viện cũng tốn vài triệu bạc.
Tôi nhất quyết không chịu, anh cũng không thể vay được tiền ở đâu. Thời gian đó chồng tôi gầy rộc đi, kiểm tra ví anh, tôi mới biết anh đi bán máu lấy tiền cho đứa con riêng ấy chữa bệnh. Đêm anh đi làm thêm nghề bảo vệ ở quán bar tới rạng sáng mới về. Chồng như vậy, tôi cảm thấy không thể tiếp tục tàn nhẫn được. Tôi đồng ý ký vào giấy tờ vay ngân hàng.
Có tiền, lại thêm khoản nhỏ của hội từ thiện, con trai anh cuối cùng cũng được phẫu thuật. Nhìn chồng tôi vừa ôm con, vừa hôn nó, còn nó cũng ôm chặt anh gọi bố trong niềm vui sướng vỡ òa, tôi đã bật khóc. Tôi biết, một khi đã biết mình còn một đứa con nữa, chồng tôi chắc chắn sẽ có trách nhiệm với nó. Rồi sau đó, có thể tôi sẽ phải san sẻ người chồng của mình với một người phụ nữ khác. Nhưng tôi đã làm đúng phải không mọi người?
Theo blogtamsu
Gặp lại người cướp vợ mình 6 năm về trước, tôi choáng váng với câu chuyện anh ta kể Nghe những gì người đó nói, Hoàng tím tái mặt mày. Anh không tin câu chuyện anh ta kể là thật, sự thật này làm sao anh chấp nhận và dám tin chứ? Đang lang thang đi thực địa ở khu phố X, Hoàng bất chợt nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi uống nước rất tình cảm trong quán café ven đường....