Bật khóc khi thấy những chiếc áo nhàu nát vợ mặc sau 3 năm đi lao động xứ người
Khi vợ đi tắm tôi dọn đồ cô ấy vào tủ, để rồi bật khóc khi thấy tư trang của cô ấy chỉ có mấy bộ áo nhàu nát. Thấy tôi cầm chiếc áo đứng trơ ra vợ tôi ngại ngùng gấp va li lại rồi cúi đầu xuống…
Tôi và vợ sinh ra ở vùng quê Miền Trung nghèo khó. Ngày lấy nhau cuộc sống của chúng tôi khá khó khăn vì gia đình hai bên đều nghèo, hơn nữa khi làm xe ôm ở Vinh tôi bị tai nạn và gãy chân từ đó đi lại không được nhanh nhẹn lắm.
Khi vợ sinh con đầu lòng xong, cả gia tài chỉ có bộ bàn ghế và cái giường để nằm ngủ. Bao nhiêu tài sản thì vợ bán để chạy chữa lúc tôi mổ chân rồi. Khi con được 1 năm cô ấy bàn với tôi để cô ấy đi nước ngoài kiếm vốn làm ăn. Ban đầu tôi không đồng ý nhưng rồi thấy vợ năn nỉ phân tích tôi đành tặc lưỡi gật đầu.
Hai vợ chồng chạy ngược xuôi mượn tiền cho vợ đi Đài Loan. Cô ấy đi theo công ty nên qua đến nơi là được sắp xếp công việc cho, tuy lương không quá cao nhưng cũng có cái để tích góp gửi về. Tiền vợ gửi về tôi góp lại trả nợ, nuôi con và mở quán để kinh doanh đủ các loại hàng gia dụng.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Kinh tế ngày một khấm khá hơn, nợ đã trả đủ. Tôi và vợ chắt chiu từng đồng, số tiền cô ấy gửi về cộng với số tiền tôi kinh doanh cũng gần đủ để xây 1 căn nhà 2 tầng khang trang. Tôi và vợ vẫn hay nói chuyện với nhau qua điện thoại. Cô ấy luôn nói mình sống tốt bố con tôi đừng lo. Tôi cũng đinh ninh là vậy. Tôi là người nặng tình nghĩa, nên dù xa vợ tôi cũng không léng phéng với ai. Bố con tôi vẫn chờ cô ấy trở về.
Ngày vợ báo tin sẽ về nước, tôi mừng rỡ hạnh phúc. Tôi chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Chúng tôi sẽ được bên nhau, con tôi cũng muốn được gặp mẹ. Giờ không nghèo đói như xưa nữa, vợ chồng thương lấy nhau rồi cùng nhau làm ăn. Vợ tôi cũng nói với tôi như vậy.
Hai bố con cả đêm không ngủ nổi, tôi tưởng tượng ra cảnh vợ chồng gặp nhau rồi ôm chầm lấy nhau. Tôi nghĩ chắc ở xứ người cô ấy sẽ xinh đẹp ra. Ngày cô ấy về tôi suýt nhận không ra vợ, cô ấy vẫn cười tươi như ngày nào nhưng dường như vợ tôi già đi rất nhiều. Về Hà Nội cô ấy mua cho bố con tôi rất nhiều quần áo nhưng chẳng mua gì cho bản thân. Tôi mập ra còn cô ấy gầy đi.
(Ảnh minh họa)
Khi vợ đi tắm tôi dọn đồ cô ấy vào tủ, để rồi bật khóc khi thấy tư trang của cô ấy chỉ có mấy bộ áo nhàu nát. 3 năm qua vợ dường như chẳng mua thêm cho mình cái gì, có bao nhiêu tiền cô ấy gửi về lo toan gia đình hết. Thấy tôi cầm chiếc áo đứng trơ ra vợ tôi ngại ngùng gấp va li lại rồi cúi đầu xuống.
Tôi thấy mắt cay cay, hai vợ chồng ôm lấy nhau khóc: “Em vất vả quá rồi, anh xin lỗi”. Vợ tôi khóc rồi nói: ” Chỉ cần bố con anh luôn vui vẻ chào đón em và nhớ đến em là em thấy hạnh phúc rồi”.
Cả đêm hai vợ chồng nằm ôm nhau thủ thỉ, cô ấy kể tôi mới biết 3 năm qua cô ấy vất vả như thế nào. Nhưng sợ tôi lo lắng nên cô ấy đành im lặng cố gắng làm việc để nuôi gia đình.
Lâu lắm rồi chúng tôi mới đi mua sắm cùng nhau, lâu lắm rồi tôi mới tự tay sắm cho vợ được những chiếc áo mới. Nhìn vợ cười tôi tự nhủ: ” Cô ấy hi sinh cho gia đình này như thế đủ rồi, giờ là lúc mình cần bù đắp lại cho vợ”.
Theo Phununews