Bất hạnh của tình yêu
Tại sao lại tàn nhẫn với em thế? Anh biết là em không thể làm được nếu không có anh mà.
Em không biết là mình thích mưa từ bao giờ nữa, nhưng khi mưa về em cảm thấy một điều gì đó thật nhẹ nhàng, như gột rửa đươc tất cả những bụi phủ của cuộc sống ồn ã và điều quan trọng hơn mỗi lần mưa về, anh lại đến bên em. Khi anh nói “Em ơi! Mưa rồi kìa, anh đến đưa em đi chơi nhé!“, em lại hí hửng chạy ra ngõ đợi anh đến đón. Em sẽ ngồi sau lưng anh ôm chặt và cảm nhận được hơi ấm, được cả nhịp tim của anh nữa. Lúc đó mình nắm chặt bàn tay đi trên con đường em chỉ ước con đường dài mãi.
Trời hôm nay lại mưa, kỉ niệm ba năm về trước lại ùa về cùng những cơn mưa. Anh đã đợi em ở dưới trời mưa chỉ để muốn gặp em, vì trước đó anh đã làm em giận. Em đã chạy ra với anh và bảo anh về nhưng anh nhất định không về vì anh muốn em đi chơi cùng anh.
Đã lâu lắm rồi anh nhỉ? Em đã không còn được nghe câu nói ấy nữa, dù anh vẫn ở bên em. Đêm nay vẫn như những đêm trước, em vẫn ngồi bên màn hình máy tính, trời bên ngoài vẫn mưa nhưng sao em lại thấy nhớ anh đến quặn lòng. Em biết giờ này anh vẫn đang thức và em vẫn đang đợi tin nhắn chúc ngủ ngon của anh. Mặc dù nó không còn được thường xuyên nữa nhưng em vẫn cứ đợi.
Anh và em yêu nhau đã được ba năm nhưng trước đó em và anh cũng đã là bạn được ba năm. Sao khoảng thời gian em thấy hạnh phúc lại ngắn ngủi. Nhớ lại mảng đời vừa qua, em không tin mình có thể vượt qua được những nổi đau mà chính anh là người gây ra cho em. Ba năm không phải là dài đúng không anh, nhưng em và anh đã phải trải qua nhiều nỗi đau quá, nhiều đắng cay quá.
Anh và em cùng học chung lớp. Anh là lớp trưởng còn em chỉ là cô học trò bình thường. Em mạnh mẽ, không chịu khuất phục, kể cả những thằng con trai cùng lớp trong đó có anh, em và anh luôn đối đầu nhau trong những trận chiến giữa con trai và con gái. Em không ghét anh nhưng cũng chẳng bao giờ ưa anh, anh chơi với những đứa nhà giàu còn em chỉ chơi với những bạn nghèo và bình thường vì cùng hoàn cảnh. Bạn của anh luôn nhìn bọn em với những cặp mắt soi mói, và những lời nói không mấy thiện cảm vì thế em với anh luôn ở hai phương khác nhau. Khi em và anh cùng trượt đại học, anh ở nhà còn em ra đi với bộn bề cuộc sống. Sau đó em và anh cùng một số khác nữa lên thành phố góp gạo thổi cơm chung để ôn thi lại, vì điều kiện gia đình em đã dùng số tiền đi làm để ôn thi nhưng với khoản tiền ít ỏi đó đã làm em nản chí. Và may mắn đến với em khi anh là người giúp em, khi ấy em không hề biết anh đã yêu thầm em.
Video đang HOT
Anh vẫn hiện rõ trước mắt em vẫn yêu em nhưng là chữ yêu không trọn vẹn như những ngày đầu (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày khi chỉ còn em và anh, anh đã nói lời yêu em. Bất ngờ và sợ hãi là cảm giác của em lúc đó. Em không tin những gì anh đang nói ra là sự thật vì em và anh đã biết về nhau, anh biết em đã từng yêu ai và nghe những lời không hay về em với người đó, anh cũng chưa từng yêu ai thì anh phải chọn một người cũng chưa từng yêu ai chứ? Em không thể nào tin, em chỉ cười và nói với anh rằng: “ Thôi đừng đùa nữa“, rồi bỏ đi. Những ngày sống cạnh nhau anh đã quan tâm, chăm sóc em rất nhiều, nhưng em lại làm anh buồn rồi anh đã khóc vì em, nhìn anh khóc em đã khóc theo anh, em không biết em đã yêu anh chưa nhưng lúc đó em cảm giác mất mát. Thế rồi những ngày sau đó em đã âm thầm chấp nhận tình cảm của anh dù em không nói ra. Cho đến một ngày anh đã đứng dưới trời mưa vẫn nói lời yêu em và rồi em đã nhận lời yêu anh.
Em đã sống với tình yêu của anh, bên anh em cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối biết bao. Em được sống với chính con người, với chính cảm xúc của mình, em vứt bỏ lớp áo mà em tự mặc cho mình, giả vờ mạnh mẽ không gì có thể làm em gục ngã. Anh gọi em là ngây vì anh nói vì em chẳng biết gì cả, em sẽ bị lừa nếu như không có anh, anh sẽ bên em bảo vệ em và nói cho em biết nhiều thứ nữa. Từ đó em đã quen có anh ở bên cạnh. Em đã chọn con đường cho em, không học nữa em sẽ đi làm, anh thương em đã khóc rất nhiều. Em ở xa anh mà tưởng chừng như đang được ở bên anh, lúc nào anh cũng nhắn tin cho em, dặn em không được làm nhiều, phải ăn nhiều ngủ nhiều nữa, anh luôn bảo vệ an ủi em trước khó khăn. Em hạnh phúc với tình yêu anh dành cho em, em luôn tự tin rằng em là người may mắn nhất trên thế giới này.
Anh luôn động viên em rằng: “ Em hãy cố gắng để còn trở về bên cạnh anh nữa chứ”. Thế mà khi em về bên anh, em chỉ được sống trong khoảng thời gian ngắn hạnh phúc, anh đã thay đổi. Những lời anh nói với em ngày nào nay đã quên. Anh đã làm em khóc, anh đã gây ra biết bao nỗi đau về thể xác và tinh thần cho em. Anh dành cho em những lời vô tình, nói cách khác anh đã lấy đi tất cả những gì em có, em đang ở đỉnh cao của hạnh phúc bất ngờ lao tuột xuống vực thẳm của đau đớn, bất hạnh. Em bàng hoàng, sốc với những gì đang diễn ra. Có lẽ là do em tham lam quá luôn muốn ở trên thiên đường tình yêu, em phải chấp nhận với hiện tại mà em đang sống, cuộc sống thay đổi con người cũng sẽ phải thay đổi. Nhưng sao lại thay đổi nhanh thế hả anh? Tại sao lại tàn nhẫn với em thế? Anh biết là em không thể làm được nếu không có anh mà. Tại sao lại bắt em phải hy sinh nhiều thế hả anh?
Anh vẫn hiện rõ trước mắt em vẫn yêu em nhưng là chữ yêu không trọn vẹn như những ngày đầu. Hờ hững quá? Nghe tiếng yêu em thấy cay cay ở mắt. Mất mát nhiều quá anh nhỉ?
Hạnh phúc và khổ đau em và anh đều đã trải qua, nhưng khổ đau nhiều quá, nước mắt rơi nhiều quá, vết thương nhiều quá, nhiều đến mức muốn đánh gục ý chí của em, muốn em bỏ cuộc.
Mưa làm nhòa mắt ai
Bàn tay ơi! Xin hãy nắm chặt lấy bàn tay.
“Yêu anh và yêu anh mãi, dẫu nay đã xa cuối trời, tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi. Mong cho thời gian qua nhanh sớm mai thấy anh quay về, ta xây lại bao thương nhớ, mãi mãi không lìa xa.”
Theo 24h
Hẹn gặp Hà Nội, hẹn gặp anh
Anh có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Hãy để em đi qua anh thêm một lần nữa nhé!Hơn 20 tuổi, em nghĩ rằng mình có sức đề kháng đủ lớn để ko dễ dàng mắc chứng "say nắng", ngờ đâu vẫn bị một chàng trai "xấu xí" làm cho say sẩm mặt mày. Em thích anh! Em đủ trưởng thành để hiểu rằng, tình yêu, hạnh phúc vĩnh viễn phải do bản thân mình tự giành lấy và em cần một người đàn ông, như anh!
Trong câu chuyện tình yêu mới chớm này, em thấy mình đang là kẻ đơn phương tình cảm. Em giống như một đứa trẻ đội lốt người lớn thôi. Mà trẻ con thì nào có biết nói dối bao giờ. Thích là không thể che giấu và sẽ mong có bằng được, không đắn đo thiệt hơn, hay hậu quả ra sao. Em thích anh, dù biết chỉ vài ngày sau đó em sẽ đi rất xa, rất xa... xa anh cả nửa vòng trái đất. Em đã nghĩ tình cảm sẽ theo gió bay đi, sao biết được "say nắng" đôi khi không phải là chóng vánh.
Yêu đơn phương cũng thật thú vị anh ạ. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn nâng nâng một niềm hạnh phúc đến khó tả. Em tự cho mình quyền được hài lòng với niềm vui viên mãn đó. Đôi khi có cảm giác buồn nhớ, hanh hao như gió lạnh mùa thu, nhưng nó không khiến trái tim co quắp, bàn tay lạnh cóng, mà man mác và đầy hi vọng, đủ để người ta thấy thèm một vòng tay... Và rồi cứ hi vọng, hi vọng vào ngày mai, sẽ có anh bên cạnh.
Yêu đơn phương là đôi khi sống bằng những giấc mơ... Em như một đạo diễn tài ba, khi mỗi ngày lại dựng cho mình một vở kịch tình yêu lãng mạn. Câu chuyện tình yêu tươi đẹp không bao giờ có hình bóng của kẻ thứ ba. Chuyện của hai người và những trải nghiệm cuộc sống, tình yêu... Có ai ngốc mà tự dựng nên kỉ niệm với một người trong mơ để rồi đêm ngày nhớ thương không anh?
Ngày hôm nay em đã tìm thấy người mình đã chờ đợi nhiều năm qua (Ảnh minh họa)
Ai đã từng trải qua trạng thái yêu đơn phương sẽ hiểu, đây là một chuỗi ngày tháng không hề dễ dàng. Khi ấy, phải vận dụng hết sự thông minh của bộ não và sự nhạy bén của con tim để duy trì tình yêu đó. Mỗi người lại có một cách thể hiện tình yêu khác nhau. Em không phải là kẻ nhút nhát trong tình yêu đơn phương, khi mà chỉ ôm đau đáu tình yêu thầm lặng, dằn vặt bản thân, ngụp lặn trong chuỗi tự kỷ, rồi thở than trách trời, tại sao người ta không yêu mình. Đối với em, yêu đơn phương là chấp nhận tình cảm một chiều nhưng không chấp nhận tình cảm đó trong im lặng. Em thích anh và em muốn anh biết, dù anh có đón nhận tình cảm đó hay không.
Em đã từng nghĩ ra trăm nghìn cách để "cưa" anh, và mỗi lần làm xong một "kiệt tác" thú vị nào đó lại cảm thấy rất vui. Em thừa nhận, em là một cô gái thích chinh phục. Em thích cảm giác thích một người, thích cảm giác được làm tất cả những điều tốt đẹp cho người đó, thích làm người đó bất ngờ... Và song hành với cảm giác đó, em sợ những chàng trai theo đuổi mình khi họ luôn tỏ ra quan tâm thái quá với một người không-là-gì-cả của họ. Khi thích một người, ai cũng có đôi phần ích kỷ, em cũng vậy! Cái chuỗi tình cảm vòng quanh này, loài người muôn kiếp không thể thoát được nên đành phải chấp nhận như một điều hiển nhiên trong cuộc sống...
Giờ đây, khi đang ở xa anh nửa vòng trái đất, em vẫn mong những điều tốt đẹp nhất cho anh. Em mong một ngày tỉnh dậy, bất giác không thấy em, anh sẽ nhớ nhung tìm kiếm và rồi nhận ra, em là người anh đang mỏi mòn chờ đợi, là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời mình. Em sẽ không dễ dàng từ bỏ và tha thứ cho kẻ đã mang tội "gieo rắc nhớ thương" cho em vậy đâu.
"Không ai có đủ ngủ ngốc để yêu mãi một người không yêu mình". Thế mà em có thừa ngốc nghếch để làm chuyện đó mãi. Em là một kẻ ngốc lạc quan mà. Em tin là, con người nên sống không ràng buộc cảm xúc nếu như nó không tiêu cực và phạm pháp. Mọi cảm xúc của con người, hỉ nộ ái ố, đều là hữu hạn và người ta có thể chủ động thay đổi khi nó tới hạn.
Em không biết ngày mai em sẽ ra sao, anh sẽ ra sao. Mỗi người một con đường, một lựa chọn... Anh sẽ yêu một cô gái khác em, em sẽ yêu một chàng trai không phải là anh. Chúng ta sẽ đi những con đường hoàn toàn khác nhau. Nhưng em sẽ không hối hận vì những điều mình là làm cho tình yêu ngày hôm nay... Ngày hôm nay em đã tìm thấy người mình đã chờ đợi nhiều năm qua.
Hẹn gặp Hà Nội, hẹn gặp anh, thu sau nhé!
Theo 24h
Gửi người em cho vào quá khứ Em phải làm như thê nào đê em không nghĩ vê anh môi ngày. Anh à! Em đã khóc, khóc rât nhiêu. Cái cách mà anh bỏ rơi em tàn nhân lắm anh biêt không. Nhưng em không có quyên trách anh, em có tư cách gì mà oán trách ai chứ. Cũng tại em thôi anh à, tại em mà giờ em...