Bắt gặp chồng và nhân tình ở quầy lễ tân của khách sạn
Chồng tôi ngoại tình với gái trẻ. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình có ngày rơi vào bế tắc và sụp đổ…
Chồng tôi làm nhân viên văn phòng, sáng đi tối về, đều đặn, nếu có hôm nào giao lưu cùng bạn bè về muộn anh cũng sẽ gọi điện báo cho mẹ con tôi biết. Suốt 11 năm kể từ ngày kết hôn, tôi sống hạnh phúc từng ngày. Anh rất chiều tôi, biết tôi nóng tính nên anh luôn là người nhường nhịn trong nhà, cũng có nhiều lần tôi thỏ thẻ hỏi anh, em có đáng ghét không? Anh đều cười bảo, anh yêu nhất cái tính đó đấy.
Và có lẽ tôi sẽ còn mải mê đắm chìm trong sự hạnh phúc đó nếu không tình cờ phát hiện ra anh ngoại tình. Anh ngoại tình từ lúc nào tôi cũng không biết, bởi vì chẳng có một dấu hiệu nào chứng tỏ điều đó. Anh vẫn ăn cơm tối đúng giờ ở nhà, vẫn cưng chiều tôi, vẫn chịu khó trò chuyện với con. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy anh và một cô gái trẻ nữa ôm vai nhau vào nhà nghỉ, tôi mới đờ đẫn nhận ra, gia đình tôi gặp phải sóng gió rồi.
Trưa hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ em gái tôi, thề sống thề chết nhìn thấy anh rể đang vui vẻ đi ăn cùng một cô gái trẻ. Em gái liền gọi tôi ra mà xem. Lúc đầu tôi không tin, còn ra sức thanh minh cho anh, nói rằng có khi em gái tôi hoa mắt, chuyện người giống người mà thôi. Nhưng em gái tôi chưa bao giờ hùng hổ như thế, bảo không thể nhầm được, còn thề đi bằng đầu nếu nói sai. Tôi bán tín bán nghi phóng xe đến nơi hẹn, thấy em gái tôi ngồi chầu chực ở quán nước đối diện với quán ăn.
Ngồi xuống ghế bên cạnh em gái, tôi còn bông đùa “Em đúng là rỗi hơi, điên khùng”. Lúc đó, em gái tôi không đáp lại mà cứ chăm chăm nhìn về phía quán cơm đó. Được một lát, nó giơ tay chỉ thẳng, giọng dứt khoát: “Chị nhìn đi”. Theo hướng tay của em gái chỉ, tôi như lặng đi. Đường phố lúc đó không đông lắm cho nên tôi có thể nhìn rõ rành rành chồng tôi, người đáng lẽ ra giờ này phải cặm cụi ở văn phòng công ty, đang khoác vai một cô gái trẻ đi ra. Cô gái đó mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, đôi tay ôm chặt eo chồng tôi, còn anh thì có vẻ rất vui, vừa cười vừa quay lại nói chuyện với cô gái đó.
Tôi cảm thấy như mình vừa bị dội một xô nước lạnh khiến đầu óc đóng băng. Quả thực, tôi không thể suy nghĩ được gì, trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại hình ảnh hai người họ cười cười nói nói, ôm ôm ấp ấp vui vẻ trên phố.
Tôi đã mất gần như nửa ngày còn lại để trấn an bản thân trước sự cố sang chấn tâm lý đó. Cố lấy lại bình tĩnh và đi về nhà…
Chiều hôm đó, khi anh bước vào nhà như mọi ngày, tôi vẫn vờ như không biết chuyện buổi trưa. Tôi đon đả cất cặp cho anh. Bữa tối, tôi nấu những món anh thích ăn nhất, hỏi chuyện công ty anh. Anh kể một vài chuyện cười về các đồng nghiệp của anh hôm nay cho mẹ con tôi nghe, sau đó giúp tôi dọn dẹp bát đũa, rồi đưa con lên tầng học bài. Tối đó, anh vẫn ôm tôi như mọi ngày.
Trưa hôm sau, tôi chầu chực ở trước cửa văn phòng của anh, nhưng không thấy anh. Trưa hôm sau nữa, tôi lại đúng giờ ngồi quán nước ven đường đó. Cuối cùng tôi cũng thấy anh bước ra, lấy xe rồi đứng chờ, một lúc sau, cô gái hôm trước cũng đi ra từ quán ăn đó, lên xe anh ngồi rồi hai người lại vui vẻ rời đi.
Tôi bám theo, chỉ một quãng ngắn đã thấy hai người họ dừng lại ngó trước ngó sau rồi đi vào tầng hầm của một khách sạn trong ngõ nhỏ. Tôi sững sờ vì không thể ngờ chồng mình lại có ý đồ chung đụng thể xác với người phụ nữ khác ngoài vợ. Sự bất bình, lòng căm phẫn, uất nghẹn xui khiến tôi đi thẳng vào trong khách sạn.
Video đang HOT
Nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ đang và sẽ xảy ra với gia đình của mình. Tôi bước tới quầy lễ tân, dõng dạc nói với nhân viên lễ tân của khách sạn: “Chị muốn bắt quả tang chồng chị ngoại tình”. Rồi khi em gái đó còn chưa hiểu sự tình, tôi đi thẳng vào phía trong bàn lễ tân, đứng cạnh em gái đó. Tim tôi đập thình thịch, máu tôi như nóng sôi trong người khi chờ đợi hai con người ấy xuất hiện.
Cuối cùng cái thời khắc ấy cũng đến, khi thang máy từ tầng hầm đi lên, cửa thang máy mở ra, anh và cô gái trẻ kia ôm ghì lấy nhau tiến về phía quầy lễ tân… Có lẽ nếu không phải là tôi đang đứng ở quầy lễ tân, niềm nở chào hỏi, tận tay đưa chìa khóa, nhắc số phòng… thì họ đã lao vào nhau trong căn phòng đó.
Tôi vẫn còn nhớ thái độ sững sờ, khuôn miệng lúng búng thốt không nên lời và cái buông tay vội vàng của anh khỏi vai cô gái đó khi thấy tôi đứng trước mặt, coi như không quen biết anh. Tôi lịch sự chào hỏi anh như một nhân viên chào một vị khách đến thuê phòng. Tôi lễ độ dùng hai tay đưa chiếc chìa khóa và không quên nhắc số phòng như một nhân viên khách sạn chuyên nghiệp. Tôi cay đắng, cố ngăn dòng nước mắt như đang muốn trực trào lăn xuống khi nhìn vào khuôn mặt thất sắc của anh. Ngay sau đó, tôi lạnh lùng khoác túi xách lên vai, rời khỏi khách sạn.
Trở về nhà, bao nhiêu dồn nén bung ra, tôi khóc như mưa. Tôi gào thét trong căn nhà 11 năm sống cùng chồng mình. Chồng tôi trở về trong bộ dạng thê thảm của kẻ “ăn vụng bị bắt quả tang”, anh tự giác nói ra tất cả. Anh van xin tôi tha thứ. Anh nói rằng họ mới quen nhau và anh đã say nắng cô gái trẻ đó. Anh nói đó là lần đầu tiên anh và cô gái đó vào khách sạn. Anh thề đó là lần đầu anh phản bội tôi và bị tôi bắt quả tang tại trận. Nghe những lời anh nói, tôi thấy thật mỉa mai. Một người đàn ông phản bội vợ mà vẫn khua môi múa mép. Tôi không thể tin đó là lần đầu của họ. Tôi không tin gã đàn ông thay lòng đổi dạ lại để lọt thứ anh ta đang thèm muốn… Tôi hung hãn đập phá đồ đạc và tuyên bố cuộc hôn nhân của chúng tôi chấm dứt. Tôi cấm anh không được nói với tôi bất cứ câu từ nào kể từ giờ phút đó…
Cho đến nay sự việc đã được gần một tuần. Tôi và chồng vật vờ như hai cái bóng trong nhà. Sau tuyên bố của tôi, anh không dám hé răng nói một lời nào. Còn tôi thì tâm trạng ngày một bế tắc, sụp đổ. Nhìn hai đứa con vẫn lý lắt vui đùa, tôi thực sự đau xót. Tôi biết, nền móng cuộc hôn nhân của mình đã thực sự lung lay. Nhưng… nhưng liệu tôi có nên vì hai đứa con còn quá thơ dại của mình mà vờ vĩnh hạnh phúc. Tôi có nên tạo ra lớp vỏ bọc duy trì cuộc hôn nhân khiến tôi vỡ vụn niềm tin cho đến khi các con trưởng thành hơn?
Theo MASK Online
Vẫn cưới dù biết anh chỉ lợi dụng mình
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế. Tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ....
Đọc nhiều bài viết về người chồng vô tâm, tôi thấy trùng tâm trạng nên mạnh dạn cùng tâm sự với độc giả, mong được chia sẻ và nhận lời khuyên của chuyên gia cũng như của mọi người.
Tôi và anh làm cùng công ty, khi gặp nhau tôi không ấn tượng gì ở anh, chỉ thấy một anh chàng tỉnh lẻ có vẻ mặt nhăn nhúm, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng, lờ đờ như tên nghiện, còn có chút vô duyên nên tôi không ưa gì anh. Nhưng rồi tình yêu lại đến không ngờ, đến dần dần. Kỳ lạ là tôi rất ít tin ở người khác giới nhưng lại tin anh tuyệt đối, chúng tôi chỉ gặp nhau ở chỗ làm, đi chơi ít vì anh làm 2 công ty. Thấy anh chịu khó vậy tôi rất mến phục nhưng ngoài cái tên và số điện thoại có thể bỏ đi bất cứ lúc nào thì tôi không biết gì về anh cả.
Nhưng anh nói gì tôi cũng tin, vẻ ngập ngừng của anh tôi cũng cho là thật thà để rồi tất cả các ngày lễ tết anh bỏ tôi về quê với lý do "về quê mới vui"... Tôi cũng không thắc mắc vì anh sống xa nhà muốn về nhà dịp lễ tết là bình thường. Nhưng anh vụng về chẳng quan tâm hay tặng quà tôi những dịp sinh nhật hay lễ tết, cứ đến những ngày đó là lại giận dỗi vì sự vô tâm lạnh lùng của anh. Một ngày anh nói anh nghỉ việc về quê chữa bệnh, tôi không chút nghi ngờ, nhưng từ ngày anh về tôi và anh ít liên lạc, tôi luôn là người chủ động liên lạc trong khi anh như người trốn tôi. Tôi cũng thấy băn khoăn cho đến một ngày số máy lạ nhắn tin cho tôi nói tôi là "con đĩ cướp chồng cô ta", chị ta nói qua nói lại rất nhiều.
Lấy một người mà tôi không biết ngày nào sẽ tan vỡ (ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh, anh nói bạn anh đùa thế là tôi lại thôi. Rồi một lần vào đêm khuya, cô ta lấy máy của anh gọi cho tôi, chưa kịp nói lại thì máy cúp không liên lạc được. Tôi hoang mang, sáng hôm sau tôi gọi cho anh, anh thú nhận cô ta là người yêu của anh, anh yêu tôi chỉ là chơi bời mà thôi. Tôi đau khổ vật vã vì bị phản bội và lừa dối, tôi đã tin và yêu anh đến thế, vậy mà...
Tôi trốn làm hai ngày, nằm ở nhà suy nghĩ, nhớ câu sếp nói xa xôi, "mọi cái đều có dấu hiệu báo trước, chỉ là mình không nhận ra". Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đúng là rất nhiều dấu hiệu mà tôi đã không nhận ra, tôi thấy anh không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi .... Rồi khi tôi lấy lại tinh thần vui vẻ, tiếp tục học và làm thì anh ta xuất hiện với bộ dạng thật thê thảm. Anh nói anh yêu tôi, anh lên để chuộc lỗi, rằng anh không có ai ở đây, chỉ có tôi.... Tôi tội nghiệp anh, lại đi thuê nhà, sắm sửa cho anh, hàng ngày về cơm nước dọn dẹp giặt giũ cho anh trong tâm trạng rất buồn bực, mệt mỏi, ức chế và vết thương cũ cứ âm ỉ....
Nhưng thương hại anh nên không thể dứt ra được, tuổi xuân của tôi trôi qua và rồi tôi đồng ý cưới. Trước khi cưới anh bảo tôi vay mượn cho anh làm kinh doanh ngoài vài lần, lần nào cũng vì anh ham chơi mà thất bại khiến kinh tế gia đình tôi ảnh hưởng không ít. Cận ngày cưới, tôi phát hiện anh gặp cô ta, nghe cô ta kể khổ rồi về dằn vặt tôi rằng tôi xúc phạm cô ta, thật nực cười.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ...
4 năm yêu nhau mà anh không hề hiểu rằng, con người tôi chưa từng nói bậy một câu chứ đừng nói xúc phạm ai, vậy cô ta xúc phạm tôi như vậy thì ai đòi công bằng cho tôi đây? Tôi muốn hủy hôn nhưng không dám vì ngày cưới đã cận kề, đám cưới diễn ra như kế hoạch trong tâm trạng vô cùng chán nản của tôi. Kỳ lạ là tôi vẫn rất yêu anh dù nhận thấy quá nhiều sạn trong con người anh.
Sau đám cưới chúng tôi ở riêng, tiền nhà trọ nhà ngoại bao, anh thất nghiệp, vợ chồng sống bằng 900 nghìn lương của tôi. Thời đó tằn tiện cũng không đến nỗi, anh đi chơi qua đêm chẳng thèm báo, để tôi cứ ngồi bên mâm cơm chờ, sáng sau cũng chẳng thèm gọi cho tôi. Tôi chủ động gọi thì gắt rằng giờ mới đang ăn sáng, ơ hay, anh ung dung ăn sáng mà không nhớ rằng đêm qua không về, không nghĩ rằng vợ sẽ lo lắng ư, ừ thôi anh còn trẻ con? Bóng đèn cháy tôi nhắc anh thay, anh cáu nói tôi im mồm..... mọi đồ dùng hỏng đều do bố đẻ tôi mua về sửa chữa cho, anh cứ như đứa trẻ chỉ ăn và chơi. Kỹ năng sống anh quá thiếu sót nhưng lại luôn coi thường vợ, cho là anh học cao dù chỉ tốt nghiệp cao đẳng, anh nói tôi không bằng 1/10 nó...
Ức chế nên tôi sớm nghĩ đến ly hôn nhưng mẹ tôi nói ở với nhau mới khó, bỏ thì quá dễ, tôi hi vọng có con anh sẽ trưởng thành hơn. Một năm sau tôi có bầu, cũng là lúc tôi thất nghiệp, công việc của anh chưa ổn định, nay công ty này, mai công ty khác, vẫn nhà ngoại tài trợ tiền nhà và ăn uống sinh hoạt. Tôi ốm nghén, anh không màng, tôi có nôn đến ộc máu mũi anh cũng kệ, tôi no đói anh không quan tâm.
Hàng sáng tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho anh đi làm, anh rất kén ăn, đồ phải tươi và ngon nên tôi luôn dậy từ 5h30 để đi chợ nấu ăn sáng, vẫn giặt giũ dọn dẹp nhà của cả khi bụng to. Tôi nói bụng to ngồi giặt đồ tôi khó thở, anh bảo "mai bà đẻ tôi chẳng hầu bà thì sao". Suy cho cùng nếu anh có phải hầu thì cũng chỉ một tháng còn tôi hầu anh cả đời sao lại so đo những lúc tôi bầu bí khó chịu thế này. Vợ bầu bí khó ngủ nhưng anh cứ để vô tuyến để ngủ, tôi cứ chờ đến đêm khuya anh ngủ say mới tắt ti vi để ngủ, góp ý thì anh bảo để vô tuyến anh mới ngủ ngon.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương connhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy.
Tôi buồn vô cùng, đến lúc sinh anh cũng không ngó ngàng gì đến tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Nhà ngoại lo hết khi tôi sinh con, thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Rồi.. công việc của anh tiến triển, lên làm sếp, tôi biết và âm thầm chờ ngày anh ổn định kinh tế để có thể cùng tôi nuôi con, cùng tôi xây dựng vun vén cho gia đình riêng của mình. Vì hiện thời kinh tế gia đình tôi khó khăn không thể cáng đáng cả ba người chúng tôi, ông bà cũng già rồi, ốm đau nhiều cần được chăm sóc phụng dưỡng chứ không phải nai lưng nuôi con nuôi cháu. Nhưng... lại vẫn nhưng, tôi chờ hoài các khoản nợ mua xe này xe kia điện thoại này nọ của anh mãi không dứt, chờ hoài không thấy anh có động tĩnh gì trong việc đóng góp với ông bà ngoại chi phí sinh hoạt, hàng tháng anh đưa tôi 2 triệu, hoặc lo cho con, hoặc trả nợ ông bà (khoản này ông bà cho vay để trả nợ cho anh). Tiền như vậy thì ăn thua gì, nhất là khi tôi con nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương con nhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy. Càng ngày tôi càng ân hận vô cùng.
Bây giờ, tuổi xuân đã qua đi, tôi sống cằn cỗi trong nhà này mà không biết phải làm sao. Tôi tiếp tục bước đi thế nào đây, nhìn con mà lòng tôi chua chát. Hay là tôi dừng lại nhỉ, từ bỏ tất cả chỉ vì con mà thôi!?
Theo VNE
Trai bao "hoảng hốt" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...