Bắt con trai bỏ vợ để lấy cô gái mình thích, tôi nhận kết đắng!
Ngày con trai dẫn về một cô gái có ngoại hình thua xa cô gái kia, tôi đã không tỏ một thái độ hào hứng gì, thậm chí bữa ăn, tôi còn không thèm nói một lời.
Tôi đã từng nhắm cho con dâu một người ưu tú, theo tôi là vậy. Là cô gái con của người bạn thân, xinh đẹp, có công việc ổn định. Căn bản, cô gái đó khéo léo, lúc nào cũng chu đáo với tôi. Ngày nào cũng không quên mua quà tặng tôi. Tôi cảm thấy đó là người biết cư xử, biết ăn nói, sau có về làm dâu cũng dễ bề nói chuyện với nhau, cũng được con dâu quan tâm, chăm sóc. Trong đầu tôi mặc định con trai mình sẽ lấy người con gái như thế. Nhưng thật không ngờ…
Ngày con trai dẫn về một cô gái có ngoại hình thua xa cô gái kia, tôi đã không tỏ một thái độ hào hứng gì, thậm chí bữa ăn, tôi còn không thèm nói một lời. Cô ấy cũng buồn nhưng tôi cảm nhận được sự cố gắng, nỗ lực của con dâu tương lai về ra mắt mẹ chồng.
Tôi dùng mọi cách để cấm đoán con trai nhưng kết quả không thành. Cuối cùng, tôi phải cắn răng chịu đựng, lấy cho con một người mà tôi không hề ưng ý. Tôi sợ, những tháng ngày sau này sẽ không sống yên thân với con dâu rồi không được đối đãi tử tế. Nên, khi con dâu chuẩn bị về nhà chồng, tôi đã lập ra sẵn một bản kế hoạch &’hành hạ’ để hả hê cái sự dám làm trái lời tôi, hả hê cái sự, biết thế nào là lễ độ nếu cứ cố tình lấy con trai tôi.
Tôi dường như không cho con dâu được một ngày sống thoải mái. Từ việc con đi làm, đi chơi với bạn bè, tôi đều cấm đoán, thậm chí kiếm cớ để con không thể nào bước ra khỏi nhà. Tôi tước quyền tự do của con dâu và liên tục bắt con dâu làm tất tần tật mọi việc trong gia đình, cấm thuê giúp việc.
Cứ con dâu thích gì thì tôi lại nói với con trai rồi giọng kể lể, khổ sở, khóc lóc để con trai thương tôi, để con trai chấp nhận nói vợ mình. Tôi luôn vu vạ, nói xấu con dâu với hàng xóm, cho người ta nhìn con dâu bằng ánh mắt khác, để tôi được tiếng là mẹ chồng tốt nhưng bị con dâu đối xử không ra gì.
Tôi còn đương nhiên gọi cô gái tôi thích tới nhà chơi, để cho con trai và cô ta ăn cơm cùng mâm, rồi còn hết lời khen ngợi sự khéo léo của cô gái ấy trước mặt con trai và con dâu mình. Được cái, cô ta cũng vẫn thích con trai tôi và bảo &’đợi anh ấy bỏ vợ, cháu sẽ làm con dâu bác’. Tôi ngầm hiểu câu nói đó và muốn xúc tiến nhanh cho con trai mình phải li dị vợ bằng mọi giá.
Video đang HOT
Có lẽ, vì sự chèn ép của mẹ chồng nên con dâu không chịu được và đã phải cãi lại, rồi to tiếng với tôi. Nhân cơ hội đó, tôi đã được hả hê, đã gọi người tới chứng kiến và dễ bề tống cổ con dâu ra khỏi nhà. Con trai không còn cách nào khác vì rất nhiều người chứng kiến cảnh tượng ấy. Còn cô ấy cũng không cần ở trong nhà chồng như thế này nữa.
Tôi vui vẻ, nói với con cưới cô gái kia về. Con trai tôi cũng có vẻ miễn cưỡng để chiều lòng mẹ. Và vì trót tát vợ một cái hôm vợ láo với mẹ nên bây giờ cũng không còn cách nào níu kéo. Ngày về nhà chồng, cô con dâu mới tỏ ra ngoan ngoãn, vui vẻ ân cần với tôi, khiến tôi vô cùng hài lòng. Con dâu mới còn đưa tôi đi mua đồ, mua vé máy bay cho tôi đi chơi một chuyến thật thích thú. Tôi vui lắm.
Nhưng ngày vui chưa tày gang. Đúng hơn 1 tháng sau khi về làm dâu, mọi thứ bắt đầu đảo lộn. Con dâu thuê giúp việc về nhà, không động tay chân vào bất cứ việc gì. Tôi bảo con dâu nấu cơm ngày cúng giỗ, con dâu cũng ngủ tới 9 giờ mới dậy, tôi lại phải lo toàn bộ. Rồi bảo con đi chợ, con cũng ngủ nướng không chịu đi.
Ngủ dậy, bảo ở nhà làm việc, con xách xe ra ngoài đi cà phê. Có gọi về ăn cơm cũng bảo không về vì đang bận gặp đối tác.
Dường như con dâu chỉ đi làm, xong rồi về nhà, đi chơi, đi ngủ, đi du lịch. Có thi thoảng con dâu đưa tiền rồi mua cho tôi cái này cái nọ, nhưng tôi cảm giác đó như kiểu chỉ mua chuộc mình còn không có tình cảm gì. Có hôm nghe được chuyện con dâu nói với mẹ đẻ rằng &’cứ cho bà ấy ít tiền, ít quà là bà ấy im ngay, dám nói gì con’, tôi sốc nặng. Hóa ra, xưa nay, con dâu chỉ nghĩ tôi là người thích tiền bạc, quà cáp và không coi trọng chuyện tình cảm mẹ con.
Tôi nói gì con dâu cũng cãi nhem nhẻm. Đó là lần tôi sốc nhất khi tôi bảo phải đi về quê nội giỗ, không được về nhà. Con dâu kiên quyết không về nói có việc phải về nhà mình, vì nhà mình cũng có giỗ. Tôi hốt luôn. Nghĩ lại mình đâu có đối xử tệ, yêu quý cô ta mà cô ta lại coi thường mẹ chồng như thế. Tôi giận, tôi buồn và thất vọng. Tôi dần cảm nhận được sự khác biệt giữa dâu mới và dâu cũ, ân hận vì mình đã bỏ rơi con dâu cũ để cưới về cho con trai một người như thế này. Nói con nấu cơm có khách thì chỉ ra ngoài mua đồ ăn sẵn mà thôi. Nghĩ thật cực !
Bây giờ, tôi phải mua nhà cho con trai ra riêng và không còn can thiệp được vào chuyện của chúng nữa. Chính tôi là người sợ phải sống chung với con dâu chứ không phải là con dâu sợ sống chung với mẹ chồng nữa. Thật chua chát thay!
Theo Khám phá
Quyết bỏ vợ người mẫu để cưới con ô sin
Đang sinh sống với cô vợ xinh đẹp như người mẫu nhưng anh vẫn quyết tâm ly dị để được cưới ô sin nhà mình.
Tôi thấy mọi người băn khoăn về chuyện có nên bỏ vợ để lấy nhân tình hay không, có người lại dằn vặt vì ngoại tình mà không dám bỏ vợ, cá nhân tôi cho rằng, nếu đó là tình yêu đích thực, cảm thấy phù hợp thì nên dũng cảm lựa chọn. Chỉ có mình mới biết điều gì mang lại hạnh phúc cho mình. Sự phán xét của người ngoài không nói lên được điều gì cả. Chính tôi cũng đã trải qua hoàn cảnh đó và giờ tôi thấy mình đã đúng khi đi theo tiếng gọi của trái tim.
Nếu có ai đó gặp cả vợ cũ và vợ mới của tôi bây giờ sẽ nghĩ tôi là điên. Chỉ có người điên mới đi bỏ một cô xinh như mộng để lấy người rất đỗi "bình thường" về nhan sắc. Nhưng phải "nằm trong chăn mới biết chăn có rận", vợ đẹp chắc gì đã thích.
Tôi lấy vợ năm 25 tuổi, vợ tôi khi đấy 20. Vợ tôi thuộc vào dàn "hot girl" lúc bấy giờ. Nói chung, để theo đuổi được nàng, tôi không chỉ tốn công sức mà cũng mất ối của nả. Nhưng ngày đó trai trẻ, máu hiếu chiến nên cái gì càng "khó nhằn" lại càng muốn lao đầu vào. Tán đổ được nàng, thấy nàng nhận lời cầu hôn của tôi, tôi sướng vì được yêu thì ít mà thấy tự hào với bao kẻ cùng lao vào tán nàng khi ấy thì nhiều.
Chúng tôi lấy nhau. Nhưng về sống tôi mới thấy cái "chối tỉ" của việc lấy vợ đẹp nó khốn khổ như thế nào. Không chỉ chuyện gia đình, nhà cửa đểnh đoảng, không biết làm ăn gì mà ngay cả chuyện chăn gối vợ chồng cũng kiêng khem đủ cái. Nào thì làm thế em nhanh già, lúc lại em "chiều" anh thế thì chỉ anh sướng chứ em xấu đi...Sinh con xong cô ấy cũng chẳng chịu cho con bú vì sợ...xấu. Nhiều lúc nhìn vợ ngồi chải chuốt, ngắm nghía tôi lại càng thấy chán cái ngữ vợ...như búp bê, như quả thị của cô Tấm "chỉ để ngắm chứ không ăn".
Quá chán vợ như công chúa, suốt ngày chỉ quan tâm tới quần là áo lượt ra ngoài, tôi thuê ô sin về phụ việc nhà. Tôi cũng còn phải đi làm, còn rất nhiều thứ bận rộn chứ không thể suốt ngày thay vợ chăm con, dọn nhà được. Qua người quen giới thiệu, tôi thuê được một cô bé 23 tuổi, nhà ở quê. Nói chung, nhìn cô ấy chẳng có gì nổi bật, ngoại hình quá bình thường, lại quê mùa nên tôi cũng chẳng bận tâm lắm vì cũng bận rộn suốt.
Vợ tôi cũng chẳng để ý tới sự có mặt của cô gái quê mùa kia. Vợ tôi luôn khinh cô ấy "quê một cục, nhìn như bà già" nên cũng chẳng nghi ngại, lo sợ có khi nào chồng "tòm tem". Nhưng chính "bà già" đó lại là người mang tới cho tôi những điều tuyệt vời. Từ ngày có cô ấy, quần áo của tôi luôn phẳng phiu, thơm phức khi đi làm, nhà cửa thì sạch sẽ, hơn nữa, cơm nước cũng đầy đủ. Vẫn biết đó là công việc cô ấy phải làm vì cô ấy được nhận lương là vì thế. Nhưng tôi có cảm giác cô ấy dường như dành nhiều tình cảm vào đó chứ không phải chỉ làm vì nghĩa vụ.
Nhiều hôm tôi ốm đau, vợ sợ bị lây nên sang phòng khác ngủ, cũng chính cô ấy là người đã thức cả đêm đắp khăn ướt, chăm sóc cho tôi. Càng nghĩ tới điều đó tôi càng cảm động với cô ô sin và càng chán vợ mình. Thế rồi, cho tới khi vợ tôi vì không muốn "chiều" tôi lúc nửa đêm vì mệt, quá bực tức tôi đã ra ngoài phòng khách ngủ và ở đó, tôi và cô ấy đã trò chuyện, tâm sự với nhau hết đêm. Cuối cùng, thời gian thấm thoát trôi đi, tôi và cô ấy bỗng thấy cần nhau lạ thường. Tôi chính thức ngoại tình. Ngoại tình với cô gái quê mùa, lạc hậu, xấu hơn vợ tôi gấp tỉ lần (theo như lời vợ tôi vẫn nói).
Tôi thực sự hạnh phúc khi bên cô ấy. Những điều hạnh phúc mà chẳng bao giờ khi bên vợ tôi có được. Nhưng cô ấy cũng không hề muốn tiến xa hơn với tôi. Cô ấy nói chỉ duy trì mối quan hệ này một thời gian, khi nào cô ấy đủ tiền chữa bệnh cho mẹ là nghỉ việc về quê và mối quan hệ của chúng tôi cũng chấm dứt từ đó. Không hiểu sao nghe xong điều đó tôi thấy lòng nhói buốt và lo sợ.
Tôi và cô ấy đi quá giới hạn với nhau, cho tới khi cô ấy xin nghỉ việc về quê điều đó mới dừng lại. Ngày cô ấy về, tôi cứ như người mất của, ra vào thẫn thờ. Vợ tôi có vẻ tiến bộ hơn, chịu khó làm việc nhà, quan tâm tới chồng hơn nhưng những điều đó chẳng khiến tôi có chút cảm xúc nào, có chăn là nỗi nhớ với người tình của mình mà thôi.
Khoảng 3 tháng sau khi cô ấy đi, tôi ốm liên miên vì mong nhớ. Cuối cùng tôi quyết định viết đơn li dị vợ để đi tìm cô ấy. Tôi muốn gặp cô ấy khi mình là một người đã tự do để xứng đáng với cô ấy chứ không phải mang danh một kẻ có vợ. Mất vài tháng nữa tôi mới hoàn thành xong thủ tục bỏ vợ trong sợ ngỡ ngàng của hai bên gia đình. Sau đó tôi đi tìm cô ấy, cô ấy ưng thuận và chúng tôi nên duyên vợ chồng.
Hiện giờ chúng tôi đang sống rất hạnh phúc. Câu chuyện của tôi thoáng nghe tưởng chừng như phi lí nhưng nó lại là có thật. Tôi thấy mình đã đúng khi bỏ một người vợ "hot girl" để lấy một cô gái quê mùa như vợ tôi bây giờ. Tôi thấy hạnh phúc vợ chồng không quan trọng là đẹp hay xấu, cũng không quan trọng là đến trước hay đến sau, miễn sao thấy phù hợp là được rồi.
Theo Giadinh.net
Tôi khổ sở là vì ai trong cái gia đình này Tôi đã hi sinh cả cuộc đời mình để chăm lo cho hạnh phúc gia đình, vậy mà anh ta nhẫn tâm bỏ vợ con để đến với người con gái khác. Lúc nào em cũng canh cánh trong lòng nỗi lo về tương lai, bởi thừa biết trời sinh voi mà không sinh cỏ. Không lẽ cứ làm viên chức ngày tám...