Bất chợt, tôi đang nhớ tôi…
Có những lúc bất chợt nhận ra, người mà mình nhớ nhất không phải người mình từng yêu thương, một kỉ niệm đẹp hay điều gì đó hão huyền mà thực ra lại chính là bản thân của mình ngày xưa ấy.
Học cách yêu chính bản thân mình.
Vào một khoảng lặng giữa những bộn bề của cuộc sống, bất chợt tôi nhớ đến chính mình của một ngày xưa rất xưa, hồn nhiên và trong trẻo. Cái tuổi ngây ngô chẳng biết toan tính thiệt hơn, buồn có thể bật khóc, vui có thể nở nụ cười, không cần gồng mình trong những lo toan, càng không phải kìm nén những buồn đau mà bấy lâu muốn giấu…
Cuộc sống đôi khi bị bủa vây xung quanh bởi muôn ngàn sợi dây trói buộc vô hình. Đôi khi từ một người năng nổ, con người ta chợt thu mình lại để tự tạo vỏ bọc che chắn bản thân bởi những tổn thương từ người đời tạo nên. Khép lại cá tính bản thân, những mong muốn, cảm xúc…rồi đến một ngày con người ta quên mất cả mình là ai, trái tim chẳng buồn rung động nữa. Như một con ốc an toàn trong lớp vỏ xù xì cứng nhắc, đôi khi cảm thấy mình thật nhạt nhẽo và đơn độc.
Như một con ốc an toàn trong lớp vỏ xù xì cứng nhắc, đôi khi cảm thấy mình thật nhạt nhẽo và đơn độc.
Và rồi vô tình, chúng ta biến mình thành những diễn viên không chuyên đứng trên sân khấu cuộc đời, lao vào nhập tâm đến nỗi không phân định được đâu là thật, đâu là diễn. Như thế vốn không có gì sai trái, vì đơn giản mình không làm hại đến ai, chỉ là tự tạo vỏ bọc để khiến mình cảm thấy an toàn hơn mà thôi.
Thay vì sống cho mình, ta như đang sống hộ người khác, sống theo người khác. Để rồi trong những lúc nỗi cô đơn choáng ngợp tâm trí, tủi thân ùa về, sợ hãi ùa về, tuổi thơ ùa về… Ta cứ tiếc hoài những ngày tháng mộng mơ vui vẻ, tiếc hoài niềm vui nhỏ bé, tiếc cả tuổi trẻ đã đi qua…
Video đang HOT
Tự tạo lớp vỏ bọc bên ngoài để che đậy cảm xúc, khiến con người ta quên đi chính mình.
Đôi khi, giai đoạn khó khăn nhất không phải không có một ai hiểu ta, mà chính bản thân còn không hiểu được mình đang muốn và cần những gì? Đời người là một “combo” trọn gói niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc hay khổ đau…tất cả chỉ có trong một gói mà không thể nào mua riêng từng thứ được. Đến khi trưởng thành, ta chợt phát hiện ra rằng chỉ có hai bàn tay của mình, một là để giúp đỡ người khác, và một là để tự cứu chính mình thoát khỏi vũng lầy của cám dỗ.
Giữa những xoay vần của cuộc sống, khi con người ta càng trưởng thành thì lại càng vô tình lãng quên cách yêu thương chính mình. Chỉ đến một lúc nào đó, khi mệt nhoài với tất cả, ta muốn tìm về với kí ức để nhớ một thời ta đã từng đi qua, những năm tháng tuổi thơ đầy khát vọng.
Ta chẳng còn muốn trách cứ điều gì khi ai đó đã đi qua cuộc đời, cũng chẳng muốn khiến cho một ai phải day dứt, thương hại mình mà quay mặt lại. Chỉ là nghịch lý cứ như vậy, tự mình làm mình đau, rồi cũng tự mình xoa dịu mình, đợi đến một ngày nào đó thời gian sẽ vỗ về còn ta có thể an yên mà bình lặng bước tiếp.
Và rồi, thói quen nghe những bản tình ca buồn sẽ chẳng còn nữa, không cần cố ép mình theo những sở thích của người khác, cũng chẳng còn muốn nghĩ viển vông về những điều không xứng đáng… đó là lúc ta học cách yêu chính bản thân mình.
Đã đến lúc, chúng ta phải học cách sống cho riêng mình, sống theo những gì mình muốn và con tim mình mách bảo. Người ngoài hãy cứ phán xét, dù sao điều đó cũng chẳng còn là thứ mà chúng ta đáng phải bận tâm. Ép mình thay đổi chẳng còn là điều ta cố gắng, chỉ muốn bản thân của hiện tại và đôi khi hoài niệm về những hồi ức đẹp đã cũ, không ồn ào, không vội vã, cũng không quá cuồng nhiệt. Chỉ lặng lẽ, không vui cũng không buồn rầu, không đặt quá nhiều hi vọng nhưng chưa bao giờ có ý định từ bỏ hay buông xuôi. Không cần thiết phải chân tình nhưng cũng chẳng dối lừa ai, cái ta cần là bản thân của hiện tại, không hào nhoáng, không bon chen, chỉ vậy thôi…
“…Tôi nhớ tôi của năm tháng đó
tim như một cơn gió
không neo đậu phương nào…”
Theo Nguoiduatin
Xinh đẹp, thành đạt nhưng đã ngoài 30 tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai
Tôi đến những buổi hẹn hò. Người thì quá già, người thì đã qua một lần đò, người thì ăn nói nhạt nhẽo, người thì vô duyên khủng khiếp,... Càng gặp nhiều người tôi càng cảm thấy tuyệt vọng.
Tôi là một phụ nữ hiện đại và cầu tiến. Được nuôi dạy nghiêm khắc từ nhỏ, tôi luôn đặt mục tiêu trong công việc rất cao. Ngay từ khi học đại học, tôi đã lăn lộn đi làm kiếm tiền. Năm 3, với kinh nghiệm già dặn, nhiều công ty lớn gửi lời mời tôi về làm. Đến nay mới ngoài 30 tuổi, tôi đã leo lên ghế giám đốc kinh doanh của một tập đoàn nước ngoài lớn, ngoài ra, tôi còn mở một chuỗi nhà hàng riêng mang thương hiệu của mình.
Về ngoại hình, tôi cao ráo và có gương mặt ưa nhìn, có chút sắc sảo, vóc dáng cũng khá gợi cảm. Hồi còn đi học, tôi được rất nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng khi ấy, trong mắt tôi, bọn con trai thật ấu trĩ. Học không lo học, tiền không lo kiếm, yêu đương gì?
Khi đi làm, tôi được nhiều người tán tỉnh. Thậm chí có những người đàn ông thành đạt, lái xe sang tới đưa rước nhưng tôi đều làm lơ. Lúc ấy tôi chỉ tập trung hết sức cho công việc, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời tán tỉnh. Tôi nghĩ, sự nghiệp thành công, nhan sắc xinh đẹp, tiền nhiều thì không thiếu đàn ông.
Tôi cũng chưa muốn tự đâm đầu vào lồng, tôi sợ mất tự do. Tiền kiếm được, ngoài gửi về cho bố mẹ, tôi đi ăn uống sang chảnh, mát xa, chăm sóc da dẻ, đầu tư quần áo, mua xe, mua nhà,... chán chán thì đi du lịch khắp nơi. Với tôi, một mình không là vấn đề gì.
Ảnh minh họa
Trong khi đó, bạn bè tôi đứa nào cũng chồng con đề huề. Thậm chí có đứa đã kịp lấy chồng thứ hai. Tôi thì vẫn tung tăng hưởng thụ cuộc sống độc thân vui vẻ.
Có lẽ, tôi sẽ chẳng suy nghĩ mà tiếp tục tận hưởng hương vị độc thân nếu không có trận ốm ấy. Sau dự án của công ty kéo dài 3 tháng, ngày nào tôi cũng thức tới 3 - 4 giờ sáng làm việc, ngày ngủ 2 tiếng và tồn tại chỉ với bánh mỳ, trà và cafe, tôi bị suy nhược cơ thể nặng.
Nằm trong bệnh viện một mình với đống vitamin, đạm truyền, bỗng dưng tôi thấy mình cô độc. Sau này về già, ốm yếu bệnh tật biết nương tựa vào ai? Không phải là cần người chăm sóc, mà là một chỗ dựa tinh thần. Tôi nghĩ, qua đợt ốm này, nhất định tôi sẽ phải kiếm một tấm chồng.
Nghĩ là làm, tôi cài tất cả những ứng dụng hẹn hò đang có hiện nay. Nhưng tôi thực sự cảm thấy hoang mang. Tôi đã ngoài 30, liệu tôi có thể tìm thấy một anh chàng tốt tính, hơn tuổi tôi, chưa lập gia đình lần nào, và thu nhập cao hơn tôi được không?
Nếu bạn thấy tôi đòi hỏi cao thì thực sự tôi chỉ có một nhược điểm chính là hơi lớn tuổi. Tôi giàu, giỏi lại vẫn xinh đẹp, dáng chuẩn, tôi hoàn toàn có quyền đòi hỏi một người đàn ông tốt, giàu, giỏi hơn tôi.
Tôi đến những buổi hẹn hò. Người thì quá già, người thì đã qua một lần đò, người thì ăn nói nhạt nhẽo, người thì vô duyên khủng khiếp,... Càng gặp nhiều người tôi càng cảm thấy tuyệt vọng. Rất nhiều người đến với tôi vì họ biết tôi giàu, tôi có tiền. Họ nghĩ tôi là một "bà cô ế chồng" nên dễ dãi, có thể "vơ tạm" ai đó làm chồng cũng được.
Tìm được ai đó đến với mình vì tình cảm chân thật là quá khó. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tìm được người ưng ý mất rồi.
Giờ đây, hơn 30 tuổi - độ tuổi mà nếu như chưa lập gia đình thì người ta sẽ gọi là "ế" - có tiền, có nhan sắc, có sự nghiệp kinh doanh riêng, tôi vẫn không thể cảm thấy đủ đầy. Vẫn xinh đẹp, vẫn chăm sóc bản thân, vẫn vi vu một mình, nhưng tôi ước giá có người để chia sẻ cùng thì tốt biết mấy. Giờ tôi phải làm sao đây hả các bạn?
Theo Eva
Đàn bà ngoan cũng nhạt nhẽo, riêng 5 điều này phải hư thì chồng mới say mê cả đời Là vợ, hãy biết cách hư để chồng yêu cả đời, đừng dại ngoan ngoãn nhạt nhẽo kẻo chồng bỏ theo bồ nhí lúc nào không hay. Là đàn bà, nếu ngoan quá cũng vứt, hãy biết hư đúng cách để chồng say mê cả đời, mãi không thèm của lạ - Ảnh minh họa: Internet 1. Không thôi quyến rũ chồng Rất...