Bất chấp tất cả để được yêu người đã có gia đình
Mỗi lúc anh cần, anh muốn, dù có bận bịu tới đâu tôi cũng bỏ để được gặp anh, có lẽ vì thế nên anh chẳng xem trọng tôi.
Tôi là cô gái 23 tuổi, quê ở Đồng Tháp, yêu anh hơn ba năm kể từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tình yêu trong sáng đã đưa tôi và anh tiến tới hôn nhân. Vùng quê nghèo nên gia đình hai bên chỉ giáp mặt nhau, bỏ lễ hỏi, quyết định qua năm sau sẽ tổ chức lễ cưới. Tôi cứ nghĩ mình là người con gái hạnh phúc nhất nhưng thật sự chuyện đời không lường trước được. Bỗng một hôm anh gặp tôi nói lời xin lỗi và chia tay, không có lễ cưới nào hết. Tôi như người mất hồn không tin đó là sự thật, cứ ngỡ anh giận điều gì đó nên nói vu vơ.
Từ hôm ấy anh im lặng, mất tích một cách kỳ bí dù tôi có gọi hay làm bất cứ điều gì. Tôi hỏi gia đình anh cũng chỉ nhận lại được lời xin lỗi và bảo tôi hãy quên anh đi. Gần một tháng sau đó tôi dường như không còn niềm tin và sức sống, khóc rất nhiều.
Tôi theo một người dì họ hàng xa ra tận Biên Hòa học nghề và làm việc để quên anh. Sau đó ba tuần tôi nghe được tin anh và người con gái khác tổ chức đám cưới. Tôi chết lặng, nước mắt tuôn rơi. Sau đó ít lâu tôi mới biết lý do anh cưới nhanh thế là do cô gái kia đã mang giọt máu của anh được hơn ba tháng.
Anh con trai của bà chủ nhà trọ bằng tuổi tôi. Cứ nghĩ chấp nhận quen anh ấy để có thể quên tình cũ nhưng tôi không thể quên được. Anh tính rất trẻ con nên dù cố gắng tôi cũng chỉ quen được ba tuần. Cùng thời gian đó tôi biết một người đàn ông hơn tôi 13 tuổi, có gia đình và hai cô công chúa xinh xắn. Anh thành đạt, chững chạc, rất tâm lý, gặp anh vài lần tôi đã thấy yêu dù biết tình yêu đó là sai trái.
Tôi lao vào anh một cách mù quáng. Anh biết tôi có tình cảm nên ngừng liên lạc, tôi cố tìm mọi cách để được nói chuyện với anh. Rồi anh cũng thú nhận yêu tôi nhưng sợ tôi khổ khi yêu người có gia đình. A không thể bỏ vợ con để đến với tôi. Chị ấy là người hoàn hảo, chăm lo cho anh và con cùng cả gia đình anh, chẳng có lý do gì để chia tay. Anh nói nếu tôi yêu anh sẽ chẳng có danh phận gì, tình yêu anh dành cho tôi cũng không được trọn vẹn vì còn chia cho nhiều người: vợ con, ba mẹ… Nếu rời bỏ gia đình mà đến bên tôi thì đúng thật anh là người đàn ông chẳng ra gì, chỉ là một người hám của lạ.
Anh đã cho tôi tin trên đời này còn có người yêu vợ con sâu nặng và đặt vợ con lên trên hết. Tôi đã yêu anh với sự bướng bỉnh của cô gái mới lớn, quyết định sẽ thuộc về anh không hối hận. Tôi nghĩ mình từng giữ gìn cho người yêu cũng có được gì đâu. Dì họ hàng xa biết chuyện tình cảm của tôi không được suôn sẻ và biết tôi vẫn còn “con gái” nên thuyết phục đi bán cái ngàn vàng cho một người đáng tuổi ông. Tôi cần tiền nhưng đến với người mình không có tình cảm, người đáng tuổi ông thì không thể làm được.
Trước ngày sinh nhật mình hai hôm, tôi quyết định trao cái ngàn vàng cho anh. Vì là lần đầu nên tôi rất sợ. Tôi đến với anh biết sẽ đau khổ nhiều, không có danh phận nhưng hạnh phúc lắm khi thuộc về anh. Quãng thời gian hạnh phúc chẳng được bao lâu, dì lại thúc ép tôi đi bán cái ngàn vàng, tôi thú nhận mình không còn trong trắng nữa. Dì chê tôi ngu ngốc, bán còn được tiền, đằng này cho không người khác trong khi tiền không có, danh phận cũng không, nói chung là mất hết, đời sẽ rơi vào hố sâu.
Những lời nói của dì làm tim tôi thắt lại, đau từng cơn, tôi sai nhưng không hối hận. Tôi sợ mang tiếng kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác nhưng yêu anh, muốn có anh. Tôi không ích kỷ muốn độc chiếm anh để làm tổn thương người vợ đã gắn bó và sinh cho anh hai cô công chúa dễ thương. Tôi chỉ ước giá như có thể tồn tại cùng lúc hai người phụ nữ bên anh đó là vợ anh và mình. Tôi mù quáng lao vào yêu, nhiều lần muốn chấm dứt nhưng cứ gần anh tôi lại chẳng nói nên lời.
Rồi anh cũng nói lời chia tay, tim tôi thắt lại, hình như không có cảm giác nữa. Xuống xe tôi không nói một lời, cố bước thật nhanh về phòng và chỉ vội khép cánh cửa, nước mắt tuôn rơi. Tôi khóc rất nhiều, hứa sẽ là lần khóc cuối cùng vì anh, sẽ mạnh mẽ không cần anh trong cuộc đời này. Cuộc tình ba năm tôi còn có thể vượt qua được huống gì anh chỉ là nhất thời.
Tôi thật sự bỏ cuộc khi lần gần đây anh cảm thấy khó chịu lúc tôi gọi điện thoại. Anh muốn gặp tôi thì dễ, bất cứ lúc nào muốn, còn tôi gặp anh rất khó. Mỗi lúc anh cần, anh muốn, dù có bận bịu tới đâu tôi cũng bỏ được gặp anh, có lẽ vì thế nên anh chẳng xem trọng tôi.
Tôi không nghĩ mình sẽ yêu anh nhiều đến vậy. Tôi luôn nghĩ về anh, thường xuyên vào Facebook của anh và vợ, tôi muốn biết vợ chồng anh như thế nào, tôi lặng lẽ làm công việc ngớ ngẩn đó mỗi ngày. Hiện tại tôi bị tai nạn xe phải nghỉ làm một thời gian, chân không thể đi lại được. Tôi muốn khoảng thời gian này bình tâm suy nghĩ về mọi chuyện và quyết định có nên rời bỏ nơi đây để làm lại từ đầu, quên mối tình ba năm và cả anh nữa không? Tôi còn tính có thể sẽ ở lại tiếp tục công việc nơi này và bất chấp tất cả ở bên anh dù không có danh phận, mãi mãi phía sau anh. Mong được chia sẻ từ các bạn.
Theo Giadinh