Bất chấp can ngăn từ mọi người, tôi quyết cưới ‘vợ hư’ rồi kinh ngạc khi thấy dấu vết lạ sau đêm tân hôn
Mọi người bảo tôi điên khi cố cưới “vợ hư”. Nhưng chỉ có tôi hiểu, mình đang làm gì và cần gì. Chỉ không ngờ, sau đêm tân hôn, dấu vết lạ ấy lại xuất hiện khiến tôi kinh ngạc vô cùng.
Tôi và vợ gặp nhau lần đầu trong một quán bar. Cô ấy mặc váy ngắn, nhún nhảy theo nhạc xập xình. Thỉnh thoảng cô ấy lại vào bàn, cầm ly rưụ ngoại uống một cách sành điệu đúng chuẩn dân chơi. Bạn bè thách tôi tán tỉnh rồi tình một đêm với cô ấy. Nếu tôi làm được, họ sẵn sàng bao tôi một chầu nhậu thoải mái tại nhà hàng lớn trong thành phố. Thấy cô ấy cũng xinh xắn nên tôi đồng ý.
Tôi lân la lại làm quen rồi cùng nhún nhảy cùng cô ấy. Khi ra về, tôi còn cố tình đi theo rồi đòi đưa cô ấy về nhưng cô ấy từ chối, chỉ để lại cho tôi số điện thoại. Chúng tôi làm quen nhau từ đó.
Càng nói chuyện, tôi càng thấy cô ấy thật thu hút. Rồi chúng tôi đi chơi riêng vài lần, tôi ngỏ lời, cô ấy đồng ý. Chúng tôi thành cặp trong sự ngạc nhiên tột độ của bạn bè. Bởi không ai nghĩ một chàng công tử như tôi lại cặp và yêu một cô gái có vẻ ăn chơi, sõi đời như vậy. Thú thật, ban đầu tôi cũng không tính đến chuyện lâu dài với vợ mình. Nhưng càng bên cô ấy lâu, tôi càng không thể khống chế được tình cảm của mình.
Cô ấy mặc váy ngắn, nhún nhảy theo nhạc xập xình. (Ảnh minh họa)
Bên trong vẻ bất cần đời, ăn chơi của cô ấy là một con người khác. Con người của tổn thương và tuyệt vọng. Bố ngoại tình trắng trợn. Mẹ chán nản tự sát nhưng không thành. Gia đình ngập ngụa trong nợ nần khiến cô ấy lúc nào cũng chán nản, đau khổ. Để chống đối bố mình, cô ấy trở nên như thế coi như một cách trả thù.
Khi quyết định cưới cô ấy làm vợ, tôi vấp phải sự phản đối từ những người xung quanh. Đặc biệt là bố tôi. Ông bảo nếu tôi muốn cưới thì phải ra ngoài tự làm việc, tự sống. Ông sẽ không cho tôi đồng nào nữa. Tôi đồng ý và thu dọn đồ đạc trong sự ngạc nhiên lẫn tức giận của bố. Bởi tôi hiểu, bố mẹ sẽ không bỏ rơi tôi vì tôi là đứa con duy nhất. Tôi làm thế họ sẽ giận nhưng chỉ một thời gian, thấy tôi sống hạnh phúc, họ sẽ vui vẻ chấp nhận vợ tôi thôi.
Đêm tân hôn, nhìn vợ trong bộ váy trắng, tôi hạnh phúc ôm chầm lấy em. (Ảnh minh họa)
Ngày cưới của chúng tôi diễn ra chỉ với vài người bạn thân thiết của cả hai. Nhờ số tiền dành dụm trước đây và mẹ cũng lén cho tôi thêm một ít tiền nên tôi mua được căn hộ chung cư. Mẹ bảo đợi bố tôi nguôi giận rồi bà sẽ thuyết phục ông thêm để tôi về lại biệt thự.
Video đang HOT
Đêm tân hôn, nhìn vợ trong bộ váy trắng, tôi hạnh phúc ôm chầm lấy em. Dù ai nói em là vợ hư, tôi cũng bất chấp. Nhưng không ngờ, khi “chuyện ấy”, vợ tôi tỏ ra ngượng ngùng, lúng túng thấy rõ. Cái vẻ sõi đời biến đi đâu mất. Sau khi xong việc, tôi còn ngạc nhiên tột cùng khi thấy vết máu trên ga giường.
Tôi ôm vợ, cô ấy lộ rõ vẻ đau đớn và nói rằng đây là lần đầu tiên của cô ấy. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để tôi yêu thương, trân trọng và tin tưởng vợ mình. Cô ấy chắc chắn sẽ là một người vợ tốt, chung thủy. Càng thương vợ, tôi càng muốn giải thích cho bố mình hiểu để ông nhanh chóng chấp nhận cô ấy. Nhưng tôi nên nói thế nào để ông không nổi giận và không ghét vợ tôi thêm đây?
T.T.H (Helino)
Theo giadinh.net.vn
Sau đêm tân hôn Cô dâu xinh đẹp khóc lóc tuyên bố đường ai nấy đi
Không phải đợi đến đêm tân hôn, trước ngày cưới, tôi đã cảm thấy đám cưới của chúng tôi không nên diễn ra.
Lúc đấy, thiệp mời đã được phát đi, sính lễ cũng đã nhận, vì danh dự gia đình, tôi không thể dừng lại. Nhưng đến nước này thì mọi việc không thể tiếp tục được nữa.
Chúng tôi đến với nhau khi cả hai đã chớm 30, cái tuổi không còn sớm cho việc kết hôn. Nên bỏ qua nhiều điều chưa hài lòng về đối phương, chúng tôi vẫn cho nhau cơ hội để xây đắp gia đình.
Tôi là cô gái được nhiều người nhận xét có nhan sắc, nghề nghiệp ổn định.Anh là công chức nhà nước, sinh ra trong gia đình bố mẹ là cán bộ về hưu, dưới anh còn 2 em gái cũng đã lập gia đình. Nhà anh không giàu, nhưng cũng không quá nghèo để lấy đó biện minh cho những hành động sau này đối với tôi.
Cụ thể anh là người rất tính toán. Thời gian yêu nhau, anh rất ít khi mua quà tặng tôi. Những lần hẹn hò, anh đều dẫn vào những quán bình dân, lúc gọi đồ ăn cũng nâng lên đặt xuống. Dù không thoải mái nhưng nghĩ đàn ông chặt chẽ sẽ rất tốt cho cuộc sống vợ chồng sau này nên tôi không suy nghĩ nhiều.
Ảnh minh họa
Không chỉ anh, gia đình anh cũng có tính cách như vậy, đặc biệt là mẹ anh. Một lần, tôi đến nhà chơi, bà mệt nên nhờ tôi đi chợ làm cơm cho khách là anh em họ đến chơi. Số tiền đi chợ không đáng là bao nhưng bà không có ý gửi lại tôi.
Những lần sau đó, lấy lý do kẹt tiền, bà mượn tôi lúc thì 5 triệu, lúc thì 3 triệu đồng. Mỗi lần bà đều trả chậm so với ngày hẹn, thậm chí có khoản nay vẫn chưa thanh toán lại cho tôi.
Bà cũng thường đặt hàng online đến địa chỉ của tôi nhờ tôi lấy hộ với lý do bà ít khi ở nhà để nhận hàng. Những lần như thế, tôi đều phải thanh toán tiền giúp bà.
Yêu nhau được nửa năm, cha mẹ giục giã nên chúng tôi cũng kết hôn. Lúc này mọi chuyện càng trở nên tệ hơn.
Nhà trai căn ke từng đồng trong việc làm lễ ăn hỏi, lễ cưới. Các khoản giường, tủ, chăn ga gối đệm... cho phòng tân hôn, mẹ chồng tôi đều mua trả góp đứng tên chồng tôi. Các tráp ăn hỏi được đặt rất sơ sài.
Ngày cưới, bà còn mặc cả chỉ một xe con đến đón dâu, không thuê xe khách đi cùng để đỡ tốn kém.
Đám cưới diễn ra trong sự thất vọng của gia đình tôi vì mọi thứ đều qua quýt khiến tôi chảy nước mắt vì tủi thân, uất ức.
Tiệc cưới chưa tàn, mẹ chồng đã đi kè kè sau tôi để nhắc nhở phong bì nào của bạn con trai bà thì phải để bên nhà nội, không được để phần nhà ngoại. Bà nói, bà mượn tiền để làm đám cưới nên có nhiều khoản phải trả.
Trong khi tôi biết, chi phí làm đám cưới phía bên nhà trai, tất cả đều do chồng tôi chi, bà không phảibỏra một đồng nào.
Chồng tôi cũng không kém cạnh mẹ, có vài người bạn không để phong bì trong thùng đựng mà đưa tận tay chú rể, anh đem giấu ngay trong túi áo, không cho tôi biết.
Tôi nhìn thấy tất cả nhưng im lặng để ngày vui được diễn ra trọn vẹn, bố mẹ tôi đỡ mất mặt thêm với anh em họ.
Đêm tân hôn như đêm ác mộng với tôi. Mẹ chồng, em chồng và chồng đóng cửa buồng, sau đó đếm, chia phong bì.
Sau khi kiểm phong bì, gia đình chồng cũng không thông báo cho tôi biết chỉ nói bâng quơ, mẹ chồng phải cầm số tiền trên thanh toán cho các khoản nợ đám cưới.
Đáng nói hơn, lúc đón dâu, nhà trai cho vợ chồng chúng tôi mỗi người 1 cái nhẫn và cô dâu 1 chiếc dây chuyền 3 chỉ vàng (tổng cộng 5 chỉ vàng). Bố mẹ tôi cho con gái và con rể 2 cây vàng (20 chỉ). Mẹ chồng quay sang tôi tỉ tê: 'Vàng đang được giá, các con nên bán đi. Sau đó, làm sổ tiết kiệm. Các con bận rộn thì mai mẹ ra ngân hàng làm cho'.
Tôi biết, nếu làm sổ tiết kiệm, tôi nào được đứng tên, tất cả sẽ mang tên mẹ chồng nên tôi từ chối gợi ý đấy.
Nghe tôi nói vậy, mặt bà biến sắc. Bà nói tôi vừa về nhà chồng đã tỏ thói ghê gớm, tính toán. Chồng và em chồng tôi thấy bà to tiếng nên chạy vào bênh mẹ.
Bao chuyện uất ức tôi nói hết ra. Chồng chưa nghe hết đã tát vào mặt tôi. Tôi nhìn anh không tin nổi chuyện đang xảy ra. Chưa cưới được tròn ngày, vì chuyện cỏn con anh đã đánh tôi trước mặt bao người.
Ngay hômđó, tôi thu dọn quần áo, gọi taxi về thẳng nhà mẹ đẻ. Bố mẹ tôi khuyên, nguôi giận, con nên sang xin lỗi nhà người ta, dù sao cũng đã là vợ chồng, một hai đồng bạc đâu ý nghĩa gì.
Nhưng quá ấm ức, tôi không muốn gặp lại những con người đó.
Lê Hải N
Theo Vietnamnet
Thắt lòng nghe mẹ đẻ thì thào qua điện thoại: "Con ơi, bảo chồng con thư thư vài hôm nhé. Đợi bố mẹ bán gà rồi mẹ mang tiền trả cho" Cúp máy rồi mà tôi không thể nào nguôi giận. Chào bạn Thùy Trang, tác giả bài viết: "Vì một miếng đậu phụ mà đêm qua, em bị chồng bắt thức cả đêm". Đọc tâm sự của bạn, tôi đồng cảm vô cùng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng như lúc này. Đành rằng phụ nữ đi lấy chồng thì phải...