Bát cháo trắng và sự thức tỉnh của người chồng vô tâm
Cháo dẫu có nấu thế nào cũng phải nấu từ gạo, hạnh phúc gia đình cũng như vậy, luôn bắt nguồn từ những điều giản dị nhưng quý giá.
Mỗi buổi sáng, đúng 4h20 phút anh thức dậy nhóm lửa và nấu cháo cho vợ. Anh bưng bát cháo thơm phưng phức vào phòng và khẽ gọi vợ dậy.
Cô trở người hỏi một câu có chuyện gì rồi lại ngủ tiếp. Thấy vợ đang ngủ ngon, anh không nỡ gọi nữa, anh ngồi ngắm vợ, rồi lại nhìn đồng hồ. Cô đột nhiên ngồi dậy nhìn đồng hồ, vội vàng mặc quần áo, miệng không ngừng trách anh: “Em sắp muộn giờ làm rồi, sao anh không gọi em dậy sớm?”
Anh nhẹ nhàng bưng bát cháo lại gần vợ: “Vẫn còn sớm mà, em ăn bát cháo này đã rồi hãy đi làm”
Bát cháo trắng không hành không thịt ấy người vợ đã ăn 5 năm nay. Lúc cưới nhau, vì không có tiền nên tiệc cưới của họ tổ chức khá đơn giản, không tiệc rượu và họ thành một gia đình. Đêm tân hôn, anh nấu cho vợ một bát cháo trắng rồi nói: “Dạ dày của em không được tốt, nên ăn nhiều cháo trắng vào”. Cô cảm động, bưng bát cháo ăn một mạch hết nhẵn.
Anh và cô làm việc cùng một công xưởng, cô thường làm ca sáng còn anh thì làm ca tối, 4h sáng anh mới tan làm, 5h30 cô lại đi làm, cứ như thế thời gian họ ở bên nhau chỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Việc đầu tiên của anh khi đi làm về là nhóm lửa, bắc nồi nấu cháo trắng cho cô. Vì điều kiện kinh tế lúc đó không cho phép nên anh chỉ nấu được cho cô một nồi cháo trắng nhưng với cô, như vậy là quá đủ rồi.
Bát cháo cho dù có ngon và cải biên đến mấy, vẫn phải được làm từ gạo trắng, hạnh phúc gia đình cũng giống như vậy, luôn cần sự chăm sóc của cả hai
Về sau, công xưởng làm ăn không thuận lợi, anh nghỉ việc nhưng cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày như thế. Anh dựa vào chút tích góp nhỏ của mình, cộng với số tiền cô bán chiếc nhẫn mẹ tặng làm của hồi môn mở một cửa hàng nhỏ. Lợi nhuận thu về không được bao nhiêu nhưng anh rất đầu tư và làm việc vô cùng chăm chỉ. Sau khi tan làm, cô cũng đến giúp anh một tay, lúc vắng khách, họ ngồi trò chuyện cùng nhau, niềm hạnh phúc lúc đó không gì có thể mua được.
Anh nói: “Đợi khi có tiền rồi mình sẽ mở thêm cửa hàng nữa”
Video đang HOT
Cô đáp lại: “Lúc đó, em sẽ không đi làm nữa mà ngày ngày ở nhà nấu món ngon cho anh ăn”
“Đâu cần em phải nấu, em muốn ăn gì, chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn món đó”
“Không, em muốn ăn cháo trắng anh nấu thôi…”
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, niềm hạnh phúc ngập tràn.
Ngày nào cũng vậy, đúng 4h20 anh thức dậy nhóm lửa nấu cháo. Vừa nấu vừa kiểm tra xem cửa hàng còn thiếu những gì, có đôi lúc vì không tập trung nên đã để cháo bị trào ra ngoài.
Có một hôm cô thức dậy, nhìn thấy anh đang úp mặt ngủ ngon trên bàn, cô nhẹ nhàng ôm anh. Từ đó trở đi, cô kiên quyết không ăn cháo buổi sáng nữa, người đàn ông của cô đã quá mệt rồi.
Việc kinh doanh của anh ngày càng thuận lợi, anh mở thêm nhiều cửa hàng nhỏ nữa. Cô nghỉ việc và trở thành bà chủ. Họ mua một căn hộ khang trang, khu bếp được lắp đặt hiện đại hơn nhưng thiếu đi mùi vị của bếp củi vì thời gian anh về nhà ăn cơm càng ngày càng ít.
Anh bận rộn với việc giao lưu, tiếp khách nên có những hôm 4h sáng mới về nhà. Mới đầu, cô phàn nàn nhiều: “Anh làm thế không phải là vì gia đình của chúng ta sao? Còn không phải vì muốn em có cuộc sống tốt hơn sao?”. Dần dần cô cũng quen và không nói nhiều nữa.
Không biết từ bao lâu rồi cô không được ăn cháo trắng. Một ngày nọ, anh đến tham dự đám tang của một người bạn thân, anh nhìn thấy cảnh tượng người vợ khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói: “Sau này ai sẽ đưa em đi làm, ai sẽ đón em về, ai sẽ quàng khăn cho em đây?…”
Anh bất giác nghĩ đến cô, nghĩ đến những buổi sáng sớm thức dậy nấu cháo cho cô, khoảng thời gian đó anh vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
Xong việc, anh lái xe một mạch về nhà, nhìn thấy cô đang nằm ngủ co ro trên ghế, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt tóc cô, ngắm nhìn cô. Anh lấy chăn đắp cho cô, cô chợt thức giấc, nhìn thấy anh, cô vui mừng rồi nhìn anh âu yếm.
“Anh chưa ăn gì đúng không, em đi làm đồ ăn cho anh nhé!”
“Không, để anh đi nấu cháo trắng cho em”
Cô im lặng nhìn anh một lúc, giọt nước mắt hạnh phúc rơi nhẹ trên tay anh.
Hôm đó, vừa nấu cháo anh vừa nghĩ: “Thực ra bát cháo có thêm gì đi nữa cũng đều được nấu từ gạo, hạnh phúc gia đình cũng vậy, nó đều phải bắt nguồn từ những điều giản dị nhất”.
Theo Một thế giới
Sững sờ vì bí mật của gia đình chồng
27 tuổi tôi cứ ngỡ tìm được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình. Vậy mà tất cả những gì tôi có được chỉ là sự lừa dối và cái bí mật đáng ghê sợ của gia đình chồng.
Ngày anh về ra mắt nhà tôi, bố mẹ tôi vui lắm vì sắp có được một anh con rể chững chạc, hiền lành và thành đạt. Nói chung 2 gia đình rất môn đăng hộ đối. Anh là con trai lớn trong nhà, dưới anh còn có một cô em gái kém tôi 5 tuổi và một cậu em trai út. Đó là những gì tôi biết được về gia đình chồng.
Vì bố mẹ chồng tôi rất hiền và tâm lý nên cuộc sống làm dâu của tôi cũng không gặp nhiều khó khăn. Duy chỉ có một việc khiến tôi khó chịu đó là tính cách ẩm ương của cô em chồng. Nhiều lúc ngột ngạt quá tôi chỉ mong có ai lấy quách cô ấy đi cho xong để đỡ phải ở cùng.
Hàng ngày việc của cô ấy là chê bai, dè bỉu, nói xấu tôi với mọi người trong nhà. Có chút năng khiếu nấu ăn mà cô ấy biến tôi thành trò hề trong nhà. Mọi món tôi làm cô ấy đều mang ra chế giễu này nọ khiến tôi nhiều lúc xấu hổ với cả nhà. Nói chung mối quan hệ chị dâu - em chồng của tôi thật tệ mà chưa biết phải cải thiện thế nào dù tôi có cố gắng đến đâu.
Đã vậy lại còn suốt ngày xum xoe với chồng tôi. Lúc nào cũng nhõng nhẽo, đòi hỏi đủ chuyện. Nào là đi mua sắm, ăn uống đủ kiểu thậm chí còn đòi anh đưa đến trường và gần gũi với anh trai tự nhiên lắm. Là vợ, tôi không khỏi bực mình, ấm ức nhưng không biết phải làm sao vì có nói với chồng thì chồng cũng chỉ cười xòa bảo: Cô ấy được chiều từ bé nên thế!. Chuyện này cũng không trách được, anh em họ quý nhau từ khi tôi còn chưa về làm dâu.
Cô em gái suốt ngày xum xoe với chồng tôi. Lúc nào cũng nhõng nhẽo, đòi hỏi đủ chuyện. (Ảnh minh họa)
Nếu thật sự chỉ là tình cảm anh em thắm thiết thì không nói làm gì đằng này sự thật lại bất ngờ hơn tôi nghĩ.
Sau khi về làm dâu được 5 tháng, tôi mới lờ mờ được biết hoàn cảnh thật của gia đình chồng qua lời của một bác hàng xóm. Hóa ra cô em gái này là con gái một người bạn của mẹ chồng tôi. Bạn của mẹ chồng tôi lỡ mang thai với người yêu, nhưng bị bạn trai phụ bạc nên sinh con xong, đã nhờ mẹ chồng tôi nuôi nấng giúp để làm lại cuộc đời. Vì thương hoàn cảnh của bạn thân, mẹ chồng tôi đem cô con gái về chăm sóc không khác gì con đẻ. Thỉnh thoảng, người bạn đó vẫn về thăm con gái.
Tôi cũng chỉ nghe để đấy chứ không dám hỏi lại chuyện này vì chuyện chỉ nghe qua người khác. Thế nhưng, tôi giật mình nghĩ, nếu lời bác hàng nói nói là đúng thì mối quan hệ của chồng và cô em gái kia chẳng hề liên quan tới nhau. Trong tôi bỗng xuất hiện một sự lo lắng lớn.
Từ ngày biết được thông tin đó, tôi chú ý hơn tới mọi thứ để tự mình tìm ra điều bí ẩn. Bằng linh cảm của người vợ, tôi đâm hoài nghi và xét nét với mối quan hệ của chồng và "em gái" kia. Và thực tế tôi cũng nhận thấy họ khôngđơn thuần là anh - em theo đúng nghĩa được.
Rồi một lần, cô ấy bị nghi là sốt vi rút, đêm hôm tôi định sang phòng ngó xem cô ấy có cần gì không để giúp thì chồng không cho sang với lý do, sợ tôi sức khỏe yếu lây bệnh thì khổ. Anh giành việc sang chăm em gái lúc nửa đêm. Tôi cũng để chồng đi sang đó, rồi một lát lặng lẽ sang sau. Vừa tới cửa tôi đã nghe tiếng thủ thỉ, nhõng nhẽo của cô em chồng: "Sao anh lại lấy vợ? Anh, ly hôn đi. Em sẽ chăm sóc anh đến hết đời". Tôi không thể thấy biểu cảm của anh lúc đó là gì nên cũng không dám phán xét. Chỉ biết rằng ngay sau khi cô em chồng thốt ra những lời đó thì chồng tôi rời phòng cô ấy.
Tôi nghi ngờ chồng tôi lấy tôi về chỉ là để che mắt thiên hạ, chứ chẳng phải do yêu thương gì. (Ảnh minh họa)
Cho đến bây giờ, tôi thực sự hoang mang. Có vẻ như nhà chồng đã giấu tôi chuyện cô em kia không phải là máu mủ nhà họ. Nhưng điều tôi băng khoăn và lo lắng hơn nữa chính là việc giữa chồng tôi và cô ấy liệu có từng nảy sinh tình cảm với nhau? Tôi có phải là người mà anh thực sự muốn cưới?
Thực tế, 2 con người đó dù gì cũng không có mối quan hệ huyết thống, nếu có tình cảm với nhau cũng là chuyện không lạ. Chỉ có điều là gia đình chồng tôi có biết tình cảm của cô em ấy dành cho chồng tôi hay không? Nếu biết thì làm sao họ lại hành xử như thế?
Bây giờ, người khó xử và không biết phải làm sao lại chính là tôi. Hỏi cho rõ cũng không được. Mà âm thầm ra đi cũng chẳng xong. Một là vì điều tiếng, hai là tôi thực sự yêu chồng mình và trân trọng sự đầm ấm, hòa nhã, tình cảm của mọi người trong gia đình chồng. Tôi nên chọn cách nào đây, tiếp tục sống với gia đình chồng như thế này hay từ bỏ? Mong lời khuyên đúng hướng từ mọi người.
Sốc khi biết chồng có vợ, 2 con riêng ở ngoài Từ ngày lấy nhau chúng tôi đã phải xa cách nhau do công việc. Anh ấy làm kỹ sư ở Hà Nội còn tôi làm giáo viên cấp 1 ở quê nhà. 30 năm chung sống xa cách nhau, nên khi về hưu tôi mong ngày hai vợ chồng già đoàn tụ từng ngày. Ấy vậy mà đến tuổi 60 anh lại bảo...