Bát canh nóng và sự hối hận tột cùng của một người chồng ích kỷ
Anh giật mình làm đánh rơi chiếc cặp xuống nền nhà mà nước mắt cứ thế trào ra. Anh vội vàng chạy đến ôm chầm lấy chị mà xin lỗi…
Ngày tổ chức đám cưới, mọi người nhìn anh chị với cặp mắt đầy ngưỡng mộ bởi anh chị như cặp đôi trai tài gái sắc. Anh chị đến với nhau cũng là cái kết viên mãn cho mối tình đẹp kéo dài suốt hai năm.
Vậy mà cuộc sống hôn nhân càng về sau lại thực sự tồi tệ. Âu cũng là cái số mệnh của đôi vợ chồng. Chỉ hơn sáu tháng sau ngày cưới, bao nhiêu hi vọng và chờ đợi đứa con đầu lòng đã không thể có được. Chị phát hiện mình bị u nang buồng trứng bên phải, phải cắt bỏ ngay. Tia hi vọng mong manh để nghe những tiếng bi bô của con trẻ phải đợi một thời gian dài nữa mới có. Từ ngày đưa chị đi cắt khối u quái ác về, anh lạnh lùng với chị hẳn. Anh trở nên trầm tính, ích kỷ, hay quát tháo và mắng mỏ chị dù biết chị không có lỗi gì. Hễ có chuyện gì không vừa lòng, anh lại lôi cái bệnh án đau khổ ấy ra trách móc và dằn vặt chị. Lúc đầu, chị khóc rất nhiều vì những lời xúc phạm của chồng. Nhưng càng về sau, chị cố gắng nín nhịn để mái ấm yên bình. Chẳng phải người ta nói “chồng giận thì vợ bớt lời” đó sao.
Có lần anh vừa về đến nhà, thấy nhà cửa tối om. Anh bực dọc vứt luôn chiếc cặp xách giữa nền nhà và la hét. Anh gằn giọng một mình vì lúc đó, chị vẫn chưa về. Chị vốn là kết toán của công ty tư nhân nên công việc hay bận rộn và thường xuyên về muộn như thế. 20h tối, chị mới vội vàng về nhà. Nhưng khi bước vào tận cổng, chị nhận ngay một cái tát trời giáng của chồng.
Đã thế anh còn hằm hằm dọa nạt: “Cô đi hú hí ở đâu giờ mới về? Cô không biết đưa tay lên xem bây giờ là mấy giờ à?”. Chị chỉ biết rối rít xin lỗi và đưa tay xoa má để làm dịu cơn đau mà anh vừa gây ra. Sau đó, chị lại tốc hỏa vào bếp chuẩn bị cơm nước cho anh.
Ảnh minh họa
Tối hôm ấy, lúc đang ngủ say thì anh tỉnh dậy. Mắt anh vừa he hé nhưng lại đủ cảm nhận được chị vẫn đang còn thức. Từ cái ngày chị đi cắt bỏ u nang đến nay đã hơn một năm, hai vợ chồng vẫn ngủ chung giường nhưng lại quay lưng hờ hững với nhau như vậy. Anh không còn cảm giác muốn gần gũi vợ nữa. Vì cứ áp sát lại gần chị, lòng anh lại buồn khi nghĩ đến ước muốn có đứa con thơ thật mong manh.
Thấy chị vừa nằm vừa đưa tay lên xoa má vì cái tát lúc tối của mình, lòng anh se lại. Anh tự trách bản thân mình sao hơn một năm qua, mình có thể đánh vợ nhiều lần như thế. Anh lấy hết can đảm để nằm ghé sát lại chị. Anh luồn tay qua eo chị ôm chị thật chặt và nói lời xin lỗi. Chị chỉ mỉm cười rồi quay lại nhìn anh. Đó là đêm đầu tiên, hai vợ chồng gần gũi nhau sau một thời gian dài.
Từ hôm đó, anh và chị lại làm hòa với nhau. Chị nhận ra tình cảm vợ chồng từ bao giờ đã không còn như bát nước lạnh nữa. Cho đến ngày, anh từ một nhân viên được đề bạt lên phó phòng thì mọi chuyện lại xấu dần trở lại. Anh thường xuyên nhậu nhẹt say xỉn suốt ngày.
Video đang HOT
Hễ về nhà, anh lại dở chứng tiếp tục quát tháo và hắt hủi chị như lần trước. Hôm ấy, khi anh vừa về được một lúc thì chị mới mở cổng vào nhà. Chị vội vàng thay áo quần rồi vào bếp chuẩn bị thức ăn. Đoảng làm sao, chị quên mua nguyên liệu cho món canh bữa tối.
Lục tủ lạnh một hồi, chị quyết định làm món canh cà chua nấu với trứng để hai vợ chồng ăn tạm. Thế nhưng vừa bưng mâm thức ăn ra bàn, anh lè nhè giận dữ: “Cô là đàn bà, chuyện cơm nước phải biết liệu mà làm. Lúc nào, cô cũng về muộn làm tôi phải chờ cơm thế này à?”. Chưa kịp để chị giải thích, anh liền hất luôn tô canh nóng về phía chị khiến chị không thể ngồi yên mà chạy ngay vào nhà tắm. Tô canh đã khiến cho từ chỗ bàn chân cho đến sát đùi của chị bị bỏng làm đỏ hỏn và đau rát. Chị im lặng khóc mà lòng quặn đau.
Sáng hôm sau, khi anh chuẩn bị dậy đi làm thì chị vẫn nằm yên trên giường. Anh nghĩ chị giận chuyện hôm qua, nên không thèm nấu bữa sáng cho chồng nữa. Nhìn chân của chị đỏ rộp lên những vết bỏng, anh chẳng thèm quan tâm. Anh lại ung dung đi làm như biết mình không hề có tội gì với vợ.
Chiều đi làm về, anh thấy căn nhà tối thui vì chị không bật điện. Anh chạy lên phòng định cho chị một bài học nữa vì nghĩ chị đang trả thù chuyện bị chồng làm bỏng hôm qua. Đang tính mở cửa xông vào thì chân chùn lại khi nghe chị vừa đưa tay lên xoa bụng vừa thủ thỉ một mình: “Gấu của mẹ đừng giận bố con nhé! Dăm ba bữa là mẹ hết đau ngay đó mà. Sắp sinh nhật bố con rồi, mẹ sẽ dành món quà đặc biệt này cho bố con. Yêu gấu nhiều lắm nè!”.
Anh giật mình làm đánh rơi chiếc cặp xuống nền nhà mà nước mắt cứ thế trào ra. Anh vội vàng chạy đến ôm chầm lấy chị mà xin lỗi: “Anh xin lỗi em! Sao em có bầu rồi mà không nói cho anh biết?”. Nhìn chồng nước mắt dàn dụa, chị cũng khóc theo. Sau đó, chị ngồi dậy rồi lấy từ trong bọc gối ra một que thử thai và phiếu siêu âm thai nhi đã gần hai tháng cho anh xem. Vừa đưa, chị vừa mếu máo mà hờn trách: “Tính anh lâu nay vẫn nóng nảy như vậy. Nhiều lần em định nói mà anh hết say xỉn lại quát tháo nên em không dám. Em định tuần sau sinh nhật anh rồi báo cho anh biết thì anh lại khiến em bị bỏng không đi lại được nữa”.
Nghe chị nói mà lòng anh xót xa và ân hận vô cùng! Anh tự trách bản thân mình sao lúc nào cũng hắt hủi và mắng mỏ chị như người dưng như thế. Đã bao lâu rồi, anh chị mong ngóng có đứa con đầu lòng này. Hôm qua, nếu bát canh nóng đó đổ vào bụng vợ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu chị bị làm sao, con của anh bị làm sao chắc anh không bao giờ tha thứ cho mình nữa. Anh ôm chị thật chặt và tự hứa sẽ không bao giờ quát mắng và đánh chị nữa. Một lần cuối lỡ rồi thì anh xin chừa.
Theo Afamily
Con sinh ra không có chân, bố sợ hãi bỏ luôn cả con và vợ
Cơn đau làm chị gần như ngất đi. Nhưng nghe thấy tiếng khóc của con, chị vẫn cố ngẩng lên nhìn con rồi chạm phải khuôn mặt hốt hoảng của bác sĩ, chị đứng hình rồi ngất lịm...
Con anh dù không có chân nhưng nó vẫn rất kinh hoạt, đáng yêu với quả bóng úp trên người để làm chân giả.
Thật ra trước khi kết hôn với anh, chị cũng như bao người phụ nữ khác xinh đẹp, khỏe mạnh, lành lặn. Sau khi về làm vợ anh, chị cố gắng nhất có thể để cuộc sống khó khăn của hai vợ chồng tốt hơn. Chị đảm đang, nhanh nhẹn, quán xuyến êm đẹp hết mọi chuyện trong nhà nên anh vui lắm, yên tâm lo công việc của mình.
Anh đã nghĩ, mình thật may mắn khi có được người vợ như chị. Nhất là khi chị báo tin mình mang thai, niềm hạnh phúc của anh chị được dâng lên gấp bội nữa. Gia đình anh từ nay, như vậy là không còn gì phải lo âu nữa rồi. Nhìn vào hạnh phúc của anh chị, có không ít người phải thốt lên lời ghen tỵ. Nhưng cuộc đời là thế, có mấy ai biết trước được chữ ngờ đâu.
Chị mang bầu đến tháng thứ 2 thì tai nạn đau lòng ấy đột ngột ập đến. Mở mắt ra, chị thấy đau nhói ở bên dưới. Hốt hoảng, chị la hét ầm ĩ. Một bên chân của chị đã bị chiếc xe đó cán nát. Từ nay, cuộc đời chị sẽ gắn liền với chiếc xe lăn, chiếc nạng gỗ. Đang từ một người phụ nữ nhanh nhẹn, chị làm sao có thế chấp nhận được hiện thực đau đớn này chứ. Chị chỉ muốn chết nhưng sực nhớ ra, chị đã quên mất thứ quan trọng nhất với cuộc đời mình, không phải đôi chân mà là...
Nhưng nghe thấy tiếng khóc của con, chị vẫn cố ngẩng lên nhìn con rồi chạm phải khuôn mặt hốt hoảng của bác sĩ. (Ảnh minh họa)
- Con tôi... Con tôi . - Chị ấp úng
- Con chị thật may mắn, nó vẫn khỏe mạnh nhé! - Bác sĩ mỉm cười trấn an chị
Chị rơi nước măt, sờ xuống bụng. Mất đi một chân nhưng con vẫn còn, chị thấy đó đã là niềm may mắn nhất đời rồi.
Chị nằm một chỗ nên mọi việc liên quan đến kinh tế đều phải nhờ anh hết. Một mình anh giờ phải gánh vác tất cả. Chẳng biết vì áp lực kinh tế hay vì sự thay đổi ngoại hình của chị mà anh cũng nhạt nhẽo với chị dần ra. Giờ còn thi thoảng hay cáu gắt với chị nữa. Chị mang bầu nhưng từ lúc bị tai nạn đến giờ cũng chưa đi khám thai lần nào. Vì anh nói:
- Ngày xưa các cụ có khám gì đâu mà con vẫn khỏe mạnh. Cứ để như thế đi cho nó phát triển tự nhiên, vẽ chuyện.
Chị biết bây giờ mình chẳng có quyền đòi hỏi nên nhìn anh, chị chỉ rơi nước mắt, gật đầu. Chị không dám nghĩ, đây là dấu hiệu ban đầu cho thấy tình cảm của anh chị đang dần bị rạn nứt.
Chị nhập viện sinh con, anh kêu bận việc rồi mãi mới chạy vào được. Chị không trách anh bởi chị còn chuyện quan trọng hơn, vượt cạn. Cơn đau làm chị gần như ngất đi. Nhưng nghe thấy tiếng khóc của con, chị vẫn cố ngẩng lên nhìn con rồi chạm phải khuôn mặt hốt hoảng của bác sĩ, chị đứng hình rồi ngất lịm...
Con chị sinh ra bị khuyết tật chân hay chính các hơn là mất cả hai chân. Ôm con trong tay, chị khóc hết nước mắt. Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với chị như vậy, đã cướp đi chân của vị còn cướp đi của cả con gái chị. Nhưng tệ hơn...
Anh chứng kiến cảnh tượng không có tương lai này, lại quá sợ hãi trước tương lai vất vả nên đã lén lút rời bỏ mẹ con chị. Chị không khóc, chị cũng không sụp đổ, không tuyệt vọng dù tim chị đau đớn cả trăm ngàn lần bởi chị còn phải sống để lo cho đứa con tội nghiệp.
10 năm sau...
Anh lưu lạc nơi xứ người là 10 năm anh biệt tích và không liên lạc với bất cứ ai ở nhà. Lý do thì vẫn là sợ khổ khi ở với mẹ con chị. Có khi mẹ con chị bây giờ cũng chẳng còn sống được đến bây giờ vì một bà mẹ què và một đứa con cụt cả hai chân sẽ chẳng làm được gì. Nhưng dù sao, đó vẫn là vợ, là con anh, anh quyết định quay về thắp cho họ nén hương cho chọn nghĩa thì...
Mắt anh tối sầm lại, miệng há hốc khi trước mắt anh, tại căn nhà cũ, con anh dù không có chân nhưng nó vẫn rất kinh hoạt, đáng yêu với quả bóng úp trên người để làm chân giả. Còn chị dù què nhưng chị vẫn có thể chăm gà, nuôi lợn, trồng rau, hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
Chị không bỏ cuộc, vượt lên khổ cực để chăm sóc con nhỏ mà không muốn nhờ vả ai. Con anh, biết mình không lành lặn nhưng không muốn ai coi mình là phế nhân, cũng cố gắng nhất để tự chăm sóc cho mình. Bất giác, anh thấy xấu hổ. Anh đã làm gì vậy cơ chứ, chỉ vì sự ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà bỏ rơi mẹ con chị. Giờ nhìn vào sự cố gắng, vượt qua gian khó của mẹ con chị mà anh vừa ngưỡng mộ, cảm kích vừa hối hận tột cùng. Liệu anh còn có cơ hội quay lại với mái ấm gia đình mà anh đã rời bỏ suốt 10 năm nay rồi không?
Theo blogtamsu
14/2 vừa qua, tôi còn chưa hết bàng hoàng khi nhận được 'món quà' từ chồng Vào đúng ngày 14/2 vừa rồi, tôi đang ở cửa hàng thì anh chồng quý của tôi đến và tặng tôi một hộp quà. Dù sao là đàn bà con gái, hơn hết tôi vẫn muốn tha thứ cho chồng để các con đỡ khổ, tôi cứ tưởng anh ta thể hiện sự hối hận. Nào ngờ... Là vợ là chồng, hết tình...