Bát bún ốc mẹ vợ mang cho đã hàn gắn được cuộc hôn nhân của tôi
Ăn xong bát bún ốc, tôi quyết định tha thứ cho vợ, từ từ dạy lại cô ấy vậy.
Khi yêu nhau, tôi biết nhà vợ chỉ có 2 chị em gái nên mong muốn của cô ấy là được sống gần bố mẹ để phụng dưỡng ông bà lúc về già. Thế nên tôi đồng ý mua đất xây nhà gần nhà vợ, chứ tôi không sống chung vì tôi không thích ở rể. Chúng tôi sống cách nhà bố mẹ vợ chỉ 4 nhà hàng xóm, thế nên cũng tiện chăm nom.
Thế nhưng không biết có phải vì sống gần bố mẹ quá không mà vợ tôi dần dần “to gan lớn mật”, coi thường chồng. Cô ấy lười làm việc nhà đến mức để nhà cửa bừa bộn, bẩn thỉu, cả tuần không quét, không lau nhà. Quần áo vứt khắp mọi nơi, ăn uống xong cũng bỏ bát trong bồn rửa dồn cả ngày mới rửa. Dao thớt bày đầy bàn. Chưa có con cái gì mà cô ấy đã như vậy thì không biết khi có con, nhà cửa có còn là nhà, hay là thành cái chuồng? Tôi nhắc thì vợ bảo: “Anh đi mà dọn”, “ Sao anh không làm mà lại kêu em?”, khiến tôi cạn lời. Tôi cũng thu dọn nhiều rồi nhưng 1 người dọn, 1 người bày thì bao giờ mới gọn gàng sạch sẽ được?
Đấy là về việc nhà, còn việc chăn gối cũng không khá hơn là bao. Giữa chúng tôi không tìm được tiếng nói chung trong vấn đề này. Vợ thường trốn tránh bằng đủ mọi lý do. Khi thì đến ngày “đèn đỏ”, lúc lại rét này ngại làm lắm, hay tối nay em buồn ngủ quá… khiến dần dần tôi cũng bị giảm hứng thú.
Càng ngày tôi càng chán vợ. Tôi cũng không muốn về nhà nữa. Mới cưới được 2 năm mà đã thế này thì không biết chúng tôi có thể sống chung với nhau vài chục năm nữa không? Nhiều lần tôi cảm thấy có lẽ mình đã quá vội vàng, đã lấy sai người rồi. Tôi muốn ly hôn để tìm người đồng cảm, người cùng sở thích để làm lại từ đầu. Nhưng cứ nấn ná mãi vì chẳng biết mở lời chia tay như thế nào.
Video đang HOT
Ăn xong bát bún ốc, tôi quyết định tha thứ cho vợ. (Ảnh minh họa)
Hôm qua tôi về muộn vì cuối năm nên lắm việc. Thế mà về tới nơi, nhà cửa vắng tanh, vợ không nấu cơm mà cũng chẳng có nhà. Gọi điện thì cô ấy bảo đi ăn sinh nhật người bạn. Lúc đó là hơn 7 giờ tối, vừa lạnh vừa đói khiến tôi phát cáu. Tôi dự định khi vợ về, tôi sẽ bàn với cô ấy chuyện ly hôn.
Đúng lúc tôi định đi úp bát mì tôm thì mẹ vợ bấm chuông cửa. Bà mang vào cho tôi 1 chiếc cặp lồng, bên trong là bún ốc thơm phưng phức nóng hổi đầy ụ. Bà bảo: “Mẹ để ý cửa thấy con về nên mang sang cho con ăn kẻo đói”.
Trước tới giờ, tôi còn ở lại đây được cũng vì có bố mẹ vợ quá tốt. Tôi chưa thấy vợ chăm nom được gì cho bố mẹ mà chỉ thấy ông bà chăm sóc lại chúng tôi. Tôi vừa ăn bát bún, vừa nghe bà nói chuyện nào là mới bán được 50 ngàn tiền rau, ông thì vừa mua lứa gà về nuôi đến Tết cho tôi 2 con mang biếu nhà nội… Tôi thương ông bà nhưng biếu tiền thì ông bà không nhận, bà bảo vẫn còn khỏe, vẫn làm được nên chưa thiếu thốn đến mức cầm tiền của các con. Sau này về già thì nhờ vả chúng tôi. Nghe thế nên nếu giờ mà tôi ly hôn thì phụ lại tấm lòng ông bà, về già ông bà trông cậy vào ai đây? Vợ tôi còn chẳng lo nổi bản thân cô ấy thì làm sao lo được cho bố mẹ già.
Ăn xong bát bún ốc, tôi quyết định tha thứ cho vợ, từ từ dạy lại cô ấy vậy. Tôi sẽ phải cứng rắn hơn trong việc siết lại kỷ cương của gia đình, đưa vợ vào đúng vai trò của mình để còn sinh con cho bố mẹ vợ sớm được bế cháu, bởi vì tôi thương ông bà như bố mẹ ruột của mình!
Tôi tủi hổ vì suốt ngày bị nhà chồng chê ít học
Nhà chồng tôi toàn những người học cao mà tôi chỉ học hết cấp 3. Vì thế, gia đình nhà chồng ai cũng tỏ vẻ coi thường, khiến tôi vô cùng tủi hổ.
Tôi lấy chồng năm 29 tuổi, đến nay đã được 2 năm. Tôi ít học, chỉ học đến cấp 3, nhưng nhà chồng tôi toàn người học cao. Chính vì chuyện này, tôi bị nhà chồng coi thường, khiến tôi tủi hộ vô cùng.
Do bố mất sớm, nhà lại nghèo, tôi lại là chị cả trong nhà nên khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đã đi làm chứ không thi đại học. Tôi buôn bán đủ nghề để phụ giúp mẹ nuôi các em ăn học đàng hoàng. Dù không được học cao nhưng tôi vô cùng tự hào vì các em tôi đều đang học đại học, bản thân tôi dù không giàu có nhưng cũng có công việc buôn bán vải, tự nuôi sống được bản thân.
Tôi tủi hổ vì suốt ngày bị nhà chồng chê ít học (Ảnh minh họa)
Hiện tại tôi là chủ xưởng bán vải may quần áo, cũng có đồng ra đồng vào. Trong thời gian buôn bán, tôi gặp người chồng của tôi bây giờ. Gia đình anh có một công ty nhỏ, từng làm ăn nhiều lần với bên tôi, nên chúng tôi quen nhau từ đó, yêu nhau rồi lấy nhau.
Ban đầu, gia đinh nhà chồng không ưng tôi, vì thấy tôi là gái quê, lại học thấp, trong khi chồng tôi là trai thành phố, đã tốt nghiệp đại học, gia cảnh tuy cũng không phải quá giàu có nhưng cũng tốt hơn nhà tôi. Bố mẹ và các anh chị chồng cũng từng tốt nghiệp đại học, cao đẳng. Nhưng do chúng tôi kiên quyết lấy nhau, nên gia đình đành đồng ý.
Sau khi lấy chồng, hai vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Tôi lo lắng, phụng dưỡng ông bà mọi thứ như bố mẹ đẻ. Dù bận việc xưởng, tôi vẫn tự tay nấu cơm cho ông bà, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, mỗi tháng đều biêu ông bà 2 triệu tiêu riêng, dù tiền điện, tiền nước, tiền sinh hoạt đều một tay vợ chồng tôi chi trả.
Thế nhưng, bố mẹ chồng tôi vẫn không vừa ý. Hai ông bà chê ỏng chê eo tay nghề nấu nướng của tôi, cho rằng do tôi người nhà quê, học thức kém nên có nấu ăn cho hợp khẩu vị nhà chồng cũng không nấu nổi. Mỗi lẫn anh chị em trong gia đình bàn nhau nên cho con học trường này trường kia, thấy tôi ở đó, họ cũng bóng gió nói nên cho con cái học hành đến nơi đến chốn, chứ mới có tấm bằng tốt nghiệp cấp 3 thì chẳng có chỗ tốt nào nhận vào làm.
Trong nhà, riêng có chồng tôi là không tỏ vẻ coi thường, nhưng anh cũng chẳng nói đỡ cho tôi trước mặt người nhà. Lúc họ nói tôi như vậy, anh cũng chỉ cười cười, về đến phòng mới dỗ ngọt tôi vài câu, bảo tôi nhịn cho yên chuyện, vì dù sao kinh tế của hai vợ chồng chưa đủ để chuyển ra sống riêng. Anh mong tôi nhịn nhục vài năm, rồi chuyển ra ngoài sống thì sẽ ổn hơn.
Nói thật, càng ngày tôi càng tủi thân và áp lực khi phải sống trong môi trườn nhà chồng như vậy.
Trong lúc vợ vắng nhà, chồng đẩy mẹ nuôi của tôi về quê Khó khăn lắm tôi mới mời được mẹ nuôi ra phố sống cùng để dễ dàng phụng dưỡng lúc về già. Vậy mà, chồng lại lặng lẽ đẩy bà về quê khi tôi vắng nhà. Trước lúc bố mất, tôi mới biết thân phận thật sự của mình là con nuôi. Khi đó tôi thật sự bất ngờ, bởi bao năm nay, tôi...