Bao sức lực ngày trẻ, mẹ chồng phục vụ hết dâu cũ, tới lúc xế chiều thì em lãnh đủ
L.y h.ôn xong, giờ chị ấy mập ra, trắng trẻo, chẳng biết ông Thuận có hối hận không… Em tủi thân quá chị ơi, bao sức lực ngày còn trẻ, mẹ chồng em phục vụ dâu cũ hết rồi, tới lúc xế chiều thì em lãnh đủ”.
ảnh minh họa
Gặp tôi, Hải than: “Bà Linh vậy mà sướng! L.y h.ôn xong mang theo con gái lớn ra ngoài ở thảnh thơi, bao nhiêu vất vả em lãnh đủ”. Linh là vợ trước, Hải là vợ sau của Thuận. Thuận và Linh có hai con, sống chung với mẹ chồng, một thời tuy nghèo mà đầm ấm. Khi họ l.y h.ôn, Linh ra đi, mang theo con gái lớn, chiếc xe máy và vài chục triệu. Vợ chồng thật ra cũng chẳng có dư, chỉ là mẹ chồng bán nhà, cho con dâu chút đỉnh, số còn lại bà mua căn nhà nhỏ hơn, để tránh xa hàng xóm cũ vì mặc cảm.
Chẳng bao lâu sau, Thuận cưới Hải, vẫn sống cùng mẹ Thuận, vì bà chỉ có anh là đứa con duy nhất. Chẳng biết có phải vì buồn phiền cảnh dâu, cháu tan tác, hay vì t.uổi cao sức yếu mà bà đổ bệnh. Thời còn ở với Linh, bà khỏe lắm. Hai vợ chồng đi làm, bà ở nhà vừa trông hai đứa cháu nội, vừa giặt giũ, cơm nước, còn tranh thủ giờ các cháu ngủ chạy ra chợ mua thức ăn cho hôm sau. Chiều các con đi làm về, chỉ cần ngồi vào bàn, vui vẻ với bữa cơm gia đình.
Dâu mới về, bà trở bệnh nặng. Bệnh parkinson. Bà yếu đến nỗi phải ngồi xe lăn, không tự xúc cơm được, phải nhờ con dâu và các cháu bón từng thìa. Bà cũng không tự vệ sinh cá nhân được. Con trai đi làm suốt ngày, các cháu đi học, may mà con dâu mới làm việc qua mạng, có thời gian chăm sóc mẹ chồng. Cô mua tã giấy để mẹ mặc cho tiện, chịu khó trò chuyện với bà.
Vừa con nhỏ mới sinh, vừa mẹ chồng bệnh tật, Hải than: “Chăm bà vất vả còn hơn chăm trẻ. Số em khổ. Nói thì tội mẹ chồng, chứ vợ trước của chồng em đúng là số sướng. L.y h.ôn xong, giờ chị ấy mập ra, trắng trẻo, chẳng biết ông Thuận có hối hận không… Em tủi thân quá chị ơi, bao sức lực ngày còn trẻ, mẹ chồng em phục vụ dâu cũ hết rồi, tới lúc xế chiều thì em lãnh đủ”.
Video đang HOT
Cũng như Hải, vợ sau của anh H. là người lãnh đủ nhọc nhằn. Anh và chị K. l.y h.ôn, K. nhận nuôi hai con, một trai một gái xấp xỉ t.uổi nhau. Mẹ con sống chung được ba năm, K. bỏ về quê, giao lại hai con cho chồng cũ. Anh H. lấy vợ mới, sinh liền hai con trai. Gia đình lúc này lên đến sáu miệng ăn, một tay anh vất vả lo kinh tế. Hai con “đời lớn” tới t.uổi ẩm ương, vui buồn bất chợt, nhiều lúc cũng đua đòi quần áo, xe cộ.
Cô vợ sau chất chứa lắm nỗi niềm vì “thấy hai đứa không biết thương cha, mình cũng dễ… nổi m.áu. Nói thì sợ mang tiếng mẹ ghẻ con chồng, mà không nói lại thấy tội nghiệp chồng mình, phải nai lưng làm nuôi sáu miệng ăn, trong khi con cái thiếu ý thức. Bà vợ trước coi vậy mà sướng, ngay chuyện con gái dậy thì, những việc tế nhị cũng phải do mình bày vẽ…”.
Chợt nhớ, ngày người chị họ của tôi ở quê đồng ý làm vợ sau của một người đàn ông, ai cũng bàn ra, sợ chị khổ thêm lần nữa. Gia đình anh nghèo, anh em đông, cha mẹ già yếu, chị thì từng lỡ một lần đò. Chị bất chấp, lập luận: “Anh em ai có phần nấy. Cha mẹ đâu phải cha mẹ của riêng ai”.
Anh vốn là tình đầu của chị, chia cách 15 năm mới gặp lại nhau. Anh cũng từng có vợ con, đã l.y h.ôn khi con gái lên hai, con gái đã theo mẹ về sống ở Hải Phòng. Hai người gặp nhau khi ai cũng tròm trèm 50, không nghĩ đến chuyện sinh nở, chỉ là chắp nối tình cảm để được sống những ngày còn lại bên nhau.
Chị vốn khéo bán buôn nên có số vốn lớn. Về làm dâu, chị không ngại xây cho cha mẹ chồng ngôi nhà to nhất làng. Gia đình chồng từ đó rất trọng vọng chị, từ cha mẹ tới anh em, các cháu, chuyện gì cũng hỏi ý kiến chị. Ban đầu chị có phần hãnh diện, tự nhủ đừng quá chi li t.iền bạc với những người đã thương yêu, tin cậy mình. Dần dần, chị mới nhận ra, dường như mọi người chỉ lợi dụng chị, ngay đến người chồng cũng trở nên ỷ lại. Anh còn hay xin chị những khoản t.iền lớn để gửi cho con, rồi thường xuyên nói chuyện với vợ cũ về con gái. Việc giỗ chạp, tết nhất, mọi người đều trông vào sự “tài trợ” của chị.
Chị kể, đã mấy lần chị “quăng cục lơ” với gợi ý t.iền bạc của các thành viên gia đình chồng, sau đó chị nghe phong thanh “có t.iền mà ki bo”. Thỉnh thoảng, mọi người lại nhắc về nàng dâu trước như thể nuối tiếc người cũ, khiến chị tức điên.
Nhắc chuyện cũ, chị bảo, ngay cả ngày chị ra mắt gia đình chồng, cha mẹ chồng cũng lặng thinh vì lý do con trai lấy vợ lần hai, không cần rườm rà. Chị bàn với chồng phải làm vài bàn cho tử tế, xem như duyên muộn của chị cũng… chưa đến nỗi nào, 50 t.uổi tuổi chẳng lẽ không có quyền được cưới hỏi đàng hoàng sao?
Chị chia sẻ, để sống cho thanh thản, giữ được mái ấm của mình không bị vướng vào những chuyện thị phi của gia đình chồng, ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng, chị không muốn so bì với người cũ, không đề cập chuyện con chung con riêng. Ngay cả chuyện dấu tích người cũ trong nhà, chị cũng loại ra khỏi bộ nhớ. Chị tự nhắc mình, đó chính là “ngòi nổ” có thể phá nát tình yêu.
Chị còn vận dụng kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân trước vào cuộc hôn nhân mới để ứng phó với những vấn đề nhạy cảm. Có lẽ nhờ vậy mà đến nay, sau gần bốn năm “dấn bước vào tập hai” chị vẫn “sống tốt” với anh, ngay trong nhà chồng, nơi những cảm xúc yêu ghét cứ chuyển biến từng ngày.
Theo PNO
Biết anh không thể cưới mà tôi vẫn hết lòng yêu
Tôi khóc nhiều nhưng phải cố tỏ ra mạnh mẽ để anh không cảm thấy có lỗi. Tôi không níu kéo và nói những lời làm anh đau. Tôi cũng đau như anh vậy.
Ảnh minh họa
Tôi 20 t.uổi, cái t.uổi không còn nhỏ nhưng cũng chưa đủ trưởng thành, được mọi người nhận xét là trắng trẻo và dễ thương nhưng cuộc đời bao phủ bằng bóng tối. 18 t.uổi, tôi cũng thi đại học như bao người nhưng không đậu vào trường mình yêu thích, lúc đó tôi thích ngành công an. Học xong kỳ một năm nhất, tôi quyết định thi lại, khỏi phải nói tôi đã quyết tâm thế nào, không mạng xã hội, tôi lao vào học như điên. Nhưng dường như mọi cố gắng đều vô vọng khi tôi lại thiếu 0,5 điểm. Bầu trời như sụp đổ trước mắt và tôi rơi vào trầm cảm trong một khoảng thời gian dài. Dường như bố mẹ cũng cảm nhận được điều đó nên khi tôi xin lên thành phố để ôn thi bố mẹ đã đồng ý.
Nói là lên thành phố ôn thi thôi chứ mục đích chính của tôi là muốn thoát khỏi quê nhà, đến nơi sôi động để chữa căn bệnh của mình. Lúc này tôi đã không thiết tha gì với ngành mình yêu thích nữa. Năm tôi 19, gặp một người đàn ông 37 t.uổi, chín chắn và thành công. Anh kể cho tôi rất nhiều về t.uổi thơ, về công việc và anh phải cố gắng ra sao để có được ngày hôm nay. Anh luôn động viên tôi học tập và tặng những quyển sách hay. Tôi đã thầm ngưỡng mộ anh và coi anh như một người thầy. Tôi trao anh sự trinh trắng của người con gái và đó cũng là khởi đầu của chuỗi ngày tồi tệ sau này. Anh đến với tôi chỉ khi có nhu cầu, tôi nhận ra anh không hề yêu tôi, chỉ yêu công việc, những lần nhắn tin cũng thưa dần từ đó.
Thời điểm đó tôi ở phòng trọ chị gái, có một người con trai ở sát phòng chị tôi, lúc bế tắc tôi đã kể chuyện của mình cho anh nghe, anh dụ tôi quan hệ. Mới đầu vì lo sợ anh sẽ kể cho chị gái nghe nên tôi ngoan ngoãn làm theo nhưng ngày càng quá đà, anh ta đụng chạm tôi mọi lúc, khi phòng chỉ có mình tôi là anh ta lại xông vào c.ưỡng h.iếp mặc dù tôi chống cự quyết liệt nhưng chẳng thắng nổi. Sau này tôi đã chuyển phòng nhưng khi về phòng chị gái chơi là tình trạng đó lại diễn ra, lúc nào ở một mình tôi đều khóa trái cửa.
Rồi người đàn ông tôi muốn kể chính trong câu truyện này đã xuất hiện. Anh và tôi quen nhau trên trang Báo, tôi vốn là độc giả từ lâu của trang. Anh 29 t.uổi, là con trai cả, dưới anh có một cô em gái đã lấy chồng, vì đặc thù công việc nên anh hay phải đi công tác, lâu lâu mới về thăm gia đình. Ba mẹ anh đã lớn t.uổi nên việc thúc ép anh lập gia đình cũng là điều dễ hiểu, hình như họ đã định hướng cô dâu cho anh. Anh là người con có hiếu, nói chỉ cần một người yêu anh, yêu gia đình anh là đủ mặc dù không hề yêu người con gái đó. Tôi là người đến sau nhưng lại chiếm được trái tim anh, chúng tôi hòa hợp trong cả cách nói chuyện và trong chuyện ấy. Anh là người đầu tiên cho tôi biết cảm giác l.ên đ.ỉnh như thế nào. Anh cũng quan tâm, chăm sóc tôi tận tình khiến tôi càng thêm yêu anh.
Trong thời gian quen nhau anh luôn làm tư tưởng cho tôi về chuyện 1,2 năm nữa anh sẽ lập gia đình. Tôi rất đau nhưng đã biết chuyện đó từ trước khi đến với anh nên phải chấp nhận. Giờ anh muốn dừng lại vì tình cảm cứ lớn dần sẽ không tốt cho cả hai. Đêm đó tôi cũng hình dung ra anh quyết tâm muốn dứt khoát. Tôi khóc rất nhiều nhưng phải cố tỏ ra mạnh mẽ để anh không cảm thấy có lỗi. Tôi đã không níu kéo và nói những lời làm anh đau. Tôi cũng đau, đau như anh vậy.
Sáng hôm sau khi tôi còn chưa tỉnh ngủ đã bị trộm vào rinh luôn cái laptop, đúng là định mệnh khi những chuyện xui xẻo cứ đến với tôi dồn dập. Tôi nhắn tin cho anh mà không hề thấy hồi âm lại, chưa bao giờ tôi thấy anh lạnh lùng và tuyệt tình như thế. Đã mấy ngày trôi qua, dù nhớ anh nhưng tôi không nhắn tin vì lòng tự trọng không cho phép làm thế. Tôi nghĩ sẽ quên anh bằng cách cặp kè với những người con trai khác, tôi biết như vậy là sai nhưng xin các bạn độc giả cho những lời khuyên tích cực để tôi có niềm tin vào cuộc sống. Thực sự lúc này tôi rất bế tắc.
Theo VNE
“Này chồng, sao anh không nói với cô ta chiếc xe này là do tôi “phục vụ” sếp cả năm mới có được” "Anh là người đàn ông tài giỏi, làm ra nhiều t.iền, mua được xe xịn thì tất nhiên là cũng phải có quyền có người phụ nữ khác rồi. Bởi đó là quy luật chung của những người đàn ông có tài" - Cô bồ của cao giọng. Chị với anh là bạn thanh mai trúc mã. Chính vì thế khi lớn lên,...