Bao nhiêu tổn thương mới đủ để từ bỏ
Tôi không dám trách ai cả. Không phải người ta không tốt mà là tôi đã không tốt với chính bản thân.
Đã tự dặn lòng phải làm chủ được cảm xúc của mình, không được để mình buồn vì bất cứ ai nhưng trái tim và lý trí vốn vẫn chẳng yêu thương nhau, chúng luôn đi ngược lại với nhau. Vì vậy mà giờ đây khi tâm hồn tôi tổn thương đến mức này là do tôi đã không tốt.
***
Vốn là một cô gái nhỏ bé có đôi phần yếu đuối nhưng đó chỉ là vỏ bọc khiến tôi thoát khỏi những sự tổn thương. Trải qua biết bao nhiêu câu chuyện, tôi mới nhận ra rằng vỏ bọc ấy thật vụng về và vô nghĩa. Sự yếu đuối khiến cho mọi người khi tiếp xúc đều muốn bảo vệ tôi. Nghe có vẻ thật tốt nhưng mọi tổn thương cũng bắt đầu từ đó.
Mỗi người đến là một câu chuyện khác nhau. Con người tôi, có người hiểu nhưng cũng có người không thể hiểu. Người đã không hiểu chắc chắn sẽ rời đi. Còn người đã hiểu nhưng lại bỏ đi là vô tình hay cố ý?
Khi họ đến và mang lại cảm giác an toàn, tôi đã nghĩ rằng thật may vì đã gặp được họ. Nhưng vẫn là mọi sự quan tâm ấy, vào một ngày, bỗng dưng họ quay lưng lại là vì gì?
Thật khó để có thể chấp nhận mọi thứ. Tôi cảm giác bản thân đã không còn đủ sức để chịu đựng mọi tổn thương nữa. Tôi quyết định sẽ che giấu bản thân nhiều hơn để trốn bên trong vỏ bọc an toàn của chính mình.
Nhưng có lẽ nói thì thật dễ nhưng để làm được lại thật khó. Mọi sự cố gắng đều trở nên gượng ép. Và khi một mình loay hoay với tất cả mọi thứ đang diễn ra. Tôi cảm giác bản thân mình thực sự gục ngã. Tôi đã từng thử nói chuyện và gặp gỡ với thật nhiều người. Tôi tới những nơi đông người để tiếp xúc nhiều hơn nữa. Hy vọng bản thân sẽ nhận được sự an ủi. Nhưng sau một thời gian thì tôi cảm thấy chỉ là tôi đang ép mình làm những điều mà bản thân không hề hứng thú.
Video đang HOT
Tôi không dám trách ai cả. Không phải người ta không tốt mà là tôi đã không tốt với chính bản thân. Đã tự dặn lòng phải làm chủ được cảm xúc của mình, không được để mình buồn vì bất cứ ai nhưng trái tim và lý trí vốn vẫn chẳng yêu thương nhau, chúng luôn đi ngược lại với nhau. Vì vậy mà giờ đây khi tâm hồn tôi tổn thương đến mức này là do tôi đã không tốt.
Có một sự thật tôi phải chấp nhận, dù người hiểu mình có bỏ rơi mình, dù họ làm mình đau khổ nhường nào thì sau tất cả tôi vẫn cần họ. Dù biết họ sẽ lại tiếp tục làm tôi buồn nhưng không thể phủ nhận có những khoảnh khắc họ khiến tôi hạnh phúc và niềm hạnh phúc đó tôi không thể tìm kiếm ở bất cứ ai khác.
Tôi tự hỏi bao nhiêu tổn thương là đủ để có thể từ bỏ một mối tình?
Không bao giờ là đủ cả!
Sau một khoảng thời gian dài tôi nhận ra rằng việc phải chịu đựng những tổn thương vốn không quan trọng bằng việc đối phương là ai. Chỉ cần là người mình dành trọn cả tâm hồn để yêu thương thì con tim sẽ mãi mãi chấp nhận những thương đau mà người đó gây ra.
Dù cho cả hai đã không còn cùng nhau bước tiếp đoạn đường phía trước nhưng thật khó khăn để ta có thể từ bỏ. Thời gian có thể làm dịu vết thương lòng, có thể làm cho nỗi nhớ trong bạn vơi đi, cũng có thể khiến kí ức phai nhạt nhưng không thể nào xóa mờ hình ảnh của họ.
Việc chấp nhận nghe có vẻ ngu ngốc nhưng thật sự đó là điều tốt nhất mà ta nên làm. Ít ra chúng ta có thể đối mặt được với mọi thứ. Dù có đau lòng, hãy sống tốt cuộc đời của mình, từ bỏ không phải là mục tiêu thật lớn lao, hãy cứ giữ nó cho một khoảng tâm hồn.
Vào một thời điểm, người đủ tốt sẽ ôm lấy những tổn thương mà bạn phải chịu đựng suốt thời gian qua…
Yuri
Theo blogradio.vn
Mẹ đơn thân: Khóc rồi lại cười với con thôi mà...
Rồi mình chợt nhận ra, từ khi có con, mình chỉ khóc khi mệt mỏi, chứ chưa khi nào rơi nước mắt vì khổ đau.
Vì chỉ cần nhìn thấy con, niềm hạnh phúc như bủa vây cả thế giới quanh mình. Và mình nghĩ để bảo vệ một thế giới đẹp đẽ đến thế, nhiệm màu đến thế thì tốn một chút mồ hôi hay biết bao nước mắt cũng đâu là gì.
Ngày mình biết mình có con, mình khóc như một đứa trẻ. Mình khóc vì sợ, một nỗi sợ khi mình biết bản thân chưa đủ sức làm mẹ, khi còn quá nhiều mong muốn cho riêng mình. Mình bắt đầu nghĩ về những giấc mơ của mình phải dừng lại, nhường chỗ cho một đứa trẻ dần lớn lên. Mình nghĩ về chính mình, liệu rằng mình có hối hận không. Rồi mình lại nghĩ hay là mình đừng để đứa trẻ này chào đời, có phải mọi chuyện sẽ được giải quyết không? Nhưng rõ ràng có một sinh linh đang lớn dần lên, cái chấm nhỏ trên bức ảnh trắng đen kia chính là con của mình. Con chết đi rồi, thì mình còn có thể sống cuộc đời riêng của mình không? Mình, không làm được.
Ngày người đàn ông quyết rời đi nếu mình từ bỏ con, mình cũng đã len lén khóc khi anh ta đóng sầm cửa bỏ đi. Nước mắt lúc này chính là sự tổn thương lớn nhất, khi người mình thương bỏ đi chỉ vì kết tinh tình yêu của mình và họ tượng hình. Mình tưởng người ta thương minh, hóa ra chỉ là mình tưởng. Mình tưởng người ta sẽ không rời xa mình, hóa ra vẫn ra đi phũ phàng như thế...
Con chết đi rồi, thì mình còn có thể sống cuộc đời riêng của mình không? Mình, không làm được - Ảnh minh họa: Internet
Ngày mẹ mình biết mình sẽ có con mà không chồng, mình thật sự đã khóc sau khi mẹ quay đi. Dù trước đó, mình cứng rắn nói với mẹ rằng mình không hối hận, mình nhất định sẽ sống tốt. Mình khóc vì bóng lưng gầy gầy cong cong, mái tóc bạc đi nhiều của mẹ. Mình khóc vì nước mắt mẹ lưng tròng nhìn mình. Mình khóc vì thấy có lỗi, vì mình không thể hạnh phúc như cách mẹ nói. Và mình khóc vì sự yếu đuối từ sâu thẩm bên trong, như tiếng nói nho nhỏ cứ rỉ vào tai mình, rằng mày sẽ hối hận, rằng mày sẽ bỏ cuộc...
Ngày con mình chào đời, mình vẫn khóc. Nhưng thật lạ kì, mình không đau lòng và mình biết rõ mình không hối hận. Khi thấy đứa trẻ nằm cạnh mình có chiếc mũi cái miệng giống mình, mình chỉ còn thấy hạnh phúc mà bật khóc. Giây phút đó, mọi đau khổ tủi hờn hay yếu đuối đều nhường chỗ cho sự hiển diện nhỏ bé ấy. Mình cứ tự hỏi, hóa ra trên đời này lại có điều chỉ cần nhìn cả khoảng đời u tối của mình đều rực sáng, hóa ra lại nhiệm màu đến vậy...
Mình cứ tự hỏi, hóa ra trên đời này lại có điều chỉ cần nhìn cả khoảng đời u tối của mình đều rực sáng, hóa ra lại nhiệm màu đến vậy... - Ảnh minh họa: Internet
Đến những ngày sau đó, mình vẫn khóc khi mỏi mệt hay tủi thân. Vì một mình nuôi con chẳng dễ, chuyện gì cũng làm, việc gì cũng gánh. Vì đời sẽ không vì mình là mẹ đơn thân mà dễ dàng hơn. Vì mình vẫn có khi kiệt sức, và chỉ biết khóc chứ chẳng làm được gì khác. Nhưng mình cũng đã cười nhiều hơn. Vì hôm nay con thấy mình về đã vui vẻ bập bẹ tiếng chưa rõ. Vì qua một trận sốt, con lại khỏe mạnh đòi chơi. Vì con đã biết đi, vì con biết hỏi mình có mệt không, con nói xin lỗi vì đã làm mình buồn. Nụ cười của mình dần rạng ngời hơn khi con lớn lên, khi con biết hết cả mỏi mệt hay hạnh phúc của mình.
Rồi mình chợt nhận ra, từ khi có con, mình chỉ khóc khi mệt mỏi, chứ chưa khi nào rơi nước mắt vì khổ đau. Vì chỉ cần nhìn thấy con, niềm hạnh phúc như bủa vây cả thế giới quanh mình. Và mình nghĩ để bảo vệ một thế giới đẹp đẽ đến thế, nhiệm màu đến thế thì tốn một chút mồ hôi hay biết bao nước mắt cũng đâu là gì.
Và mình nghĩ để bảo vệ một thế giới đẹp đẽ đến thế, nhiệm màu đến thế thì tốn một chút mồ hôi hay biết bao nước mắt cũng đâu là gì - Ảnh minh họa: Internet
Ừ thì mẹ đơn thân sẽ có lúc cũng khóc, cũng mệt mỏi, cũng không điểm tựa. Nhưng nếu quay sang vẫn thấy con, chính là thấy cả bầu trời hy vọng và ướng mong. Mẹ đơn thân,, nếu còn khóc được chính là còn mạnh mẽ. Mệt rồi lại nghỉ, ngã rồi lại đứng lên, khóc rồi lại cười với con thôi mà, phải không?
Theo phunuvagiadinh.vn
Phụ nữ hiện đại: Dám cầm dám buông Phụ nữ thường được coi là phái yếu. Trong cuộc sống, sự nghiệp, tình yêu, họ ít nhiều mang trong mình sự yếu đuối, cần sự che chở của cánh nam giới. Vì vậy mà không thiếu những người phụ nữ không dám buông bỏ một thứ tình yêu đã chết. Phụ nữ thường được coi là phái yếu. Trong cuộc sống, sự...