Bao nhiêu thời gian đủ để em quên anh!
Anh àh! Ngày gặp anh em không nghĩ mình sẽ để hình bóng anh trong tim em như thế này đâu. Em cứng rắn và mạnh mẽ lắm, em luôn đóng kín cửa trái tim mình với những người bạn cùng tuổi. Nhưng không hiểu sao với anh em lại mở cửa trái tim mình.
Em đã để cho hình bóng anh len lỏi vào trái tim em lúc nào mà em không hay. Nỗi nhớ anh cứ ngày càng nhiều thêm. Những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại ngắn ngủi không đủ lấp đầy nỗi nhớ anh. Càng ngày em càng muốn nhận được tin nhắn của anh và nhắn cho anh mỗi ngày. Khi em nhận ra em đã dành cho anh rất nhiều tình cảm cũng là lúc em cảm thấy buồn. Hình như anh không dành cho em những tình cảm như em dành cho anh. Hình như em đang yêu đơn phương. Em muốn dấu kín những tình cảm này trong lòng, chỉ mình em biết thôi. Và em vẫn là một người bạn thân bên cạnh anh thôi. Em sẽ vui với những niềm vui của anh, sẽ buồn với những nỗi buồn của anh. Em sẽ sẵn sàng bên cạnh anh khi anh cần người để chia sẽ. Em chỉ cần có vậy thôi. Và thời gian cứ trôi đi, tình cảm trong em ngày càng lớn dần lên. Người ta nói quả ko sai: tình cảm mà cứ dấu kín mãi trong lòng thì rồi nó sẽ lớn dần lên thôi. Đến lúc em không còn giữ mãi được nữa. Nếu không nói ra em sẽ không chịu được. Và em đã quyết định nói cho anh biết dù câu trả lời của anh có thế nào đi nữa. Nhưng em đã thất vọng khi không nhận được câu trả lời như mình nghĩ. Ạnh không nói không thích em, cũng chẳng nói có thích em. Anh chỉ hỏi em là: tại sao em lại thích anh, em thích anh nhiều đến mức nào? Không có một câu trả lời rõ ràng cho em. Tình cảm của em dành cho anh thì càng ngày càng nhiều thêm.
Em nhớ anh nhiều lắm. Em thèm được anh nhá máy vào mỗi buổi sáng để đánh thức em dậy. Anh vẫn không tỏ thái độ gì,mặc cho tình cảm của em cứ lớn thêm. Rồi một ngày sau những chuỗi ngày dài anh không nhắn tin cho em, anh đã nói với em: anh có người yêu rồi. Em như muốn vỡ òa ra khi nghe tin đó nhưng em đã không làm thế, em vẫn cười nói vui vẻ với anh. Anh đâu biết rằng trái tim em đang nhói đau. Rồi em quyết định mình phải quên tình cảm dàng cho anh. Hãy chỉ là người bạn thân bên anh thôi. “Anh đã có người yêu.” đó là lý do để em phải quên tình cảm này, là lý do để em bắt mình thôi nhắn tin cho anh nhiều như trước, dù em rất nhớ anh. Hãy để anh bình yên với những gì anh đã lựa chọn. Em sẽ không làm phiền anh nữa. Điều đó thật khó với em. Môt tháng ko nhắn tin cho anh, em đã dần dần thấy thoải mái rồi. Những môn thi học kỳ cuốn em vào, em ko còn thời gian để nghĩ đến anh nữa. Lúc đó em đã nghĩ mình đã quên được tình cảm dành cho anh. Nhưng em đã lầm, tình cảm ấy vẫn ngự trị trong một góc trái tim em, nó chỉ chờ có cơ hội là lại trỗi dậy. Và ngày hôm nay cơ hội đã đến, hôm nay em đã gặp anh. Cuộc gặp này khiến em nhận ra tình cảm dành cho anh em vẫn giữ trong lòng chưa thể quên. Em xót xa khi nhìn anh gầy đi so với trước, nhìn anh có vẽ gì đó buồn buồn, mệt mỏi. Em không được thấy anh cười, nụ cười mà em yêu thích. Gặp anh chỉ một chút thôi nhưng sao lại khiến em buồn thế này. Em muốn được hỏi thăm anh nhiều nữa, được nhìn mãi vào đôi mắt ấy, đôi mắt có thời gian em đã nghĩ nó chỉ nhìn mình em ấm áp vậy thôi. Nhưng giờ đây cái nhìn ấm áp ấy đã dành cho người khác – không phải là em. Anh àh! Thời gian vẫn chưa đủ để em quên đi tình cảm này. Em vẫn quan tâm đến anh, vẫn nhớ anh nhiều lắm. Không biết bao nhiêu thời gian mới đủ để cho em quên?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy nói rằng anh còn yêu em nhiều lắm!
Anh ơi, em hiểu bây giờ mình đã chia tay rồi, thực sự chia tay, nhưng em vẫn chưa thể nào xoá hình bóng anh trong tim em.
Sau khi chia tay, em đã khóc rất nhiều, khóc rồi lau khô, rồi buồn, rồi nghĩ lan man, rồi lo lắng,.. nhưng rồi em đã nhận ra rằng mình như thế này mãi chỉ làm tổn thương chính bản thân em thôi. Và em đã gượng dậy, đứng lên để học cách hết yêu anh. Em đang nguôi ngoai với nỗi đau xa anh thì anh lại trở về bên em, dù không còn như xưa, nhưng em không sao quên được cảm giác thật ấm áp khi bên cạnh anh, cảm giác lại được yêu khi anh nói chuyện với em dù chỉ qua điện thoại hay những dòng chat chit. Anh lại khơi dậy trong em tình yêu em dành cho anh, thứ tình cảm mà lý chí mách bảo em phải quên anh đi, để hướng tới một cuộc sống không anh.
Giờ đây, chính giây phút này, em lại nhớ anh, em nhớ anh lắm, em mong ước rằng lời nói đó sẽ là của anh, anh hãy nói với em rằng anh còn yêu em nhiều lắm đi, dù em hiểu rằng chúng mình mãi mãi chẳng thể là của nhau. Bởi anh đã chọn con đường đi không có 2 chúng ta. Anh nói rằng anh đã hi sinh tình cảm để theo đuổi sự nghiệp, anh biết nói thế khiến em nghĩ thế nào không, em nghĩ rằng em là chướng ngại vật chắn con đường anh đi, sao anh không nghĩ em có thể là người giúp anh vượt qua những chông gai đó?... Biết đâu một sự kỳ diệu nào đó lại xảy ra, và có thể mình lại đi chung đường đúng không anh? Yêu anh nhiều DP ạ
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim lạc lối Anh! Em không biết là bắt đầu từ khi nào trong tim em có hình bóng của anh. Hình ảnh anh đã in sâu trong tâm trí em, len lỏi vào trong suy nghĩ, trong giấc mơ em.... Biết rằng không thể yêu anh, yêu anh là sai, là không đúng, là không phải em. Bởi vì nếu là em trước đây em...