Bao nhiêu mối tình là bấy nhiêu lần tôi đã trao thân
Kể từ khi chia tay anh, tôi đã có hơn chục người tình… Đắm say trong mê lạc, cuống quýt bên tình nhân, trao thân trong chớp nhoáng…
Dưới ánh đèn mờ, tôi vẫn cảm nhận hơi thở của anh phảng phất đâu đây. Tiếng bước chân của anh vẫn vọng lại. Anh – người tình thứ mười mấy, tôi không nhớ nổi. Người đàn ông mấy tháng trước thề nguyền cùng tôi đi rồi, còn lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo, giọt nước mắt lặng lẽ rơi tự khi nào không hay. Những giọt nước mắt băng giá của quá khứ và hiện tại đầy đắng chát.
Con đường hạnh phúc có dấu chân của thế xác.
Mối tình đầu đến khi tôi học năm thứ 3 đại học. Nhà tôi cách nhà anh một con đường nho nhỏ. Thời thơ ấu, tôi nhỏ xíu, thấp bé hơn các bạn nên hay bị bắt nạt. Mỗi lần như thế anh luôn là anh hùng giải cứu tôi. Như có duyên phận từ kiếp trước, tôi và anh cứ quấn lấy nhau như hình với bóng. Tôi thích anh từ ấy, nhưng không dám thổ lộ lòng mình. Khi tôi học năm thứ 3, anh tỏ tình với tôi. Tình yêu ngọt ngào đắm say đến với chúng tôi thật tự nhiên. Những nụ hôn, những cái ôm xiết chặt và cả sự hòa quyện đắm say giữa hai tâm hồn. Không lo sợ, không hối tiếc tôi trao cái quý giá nhất của mình cho anh.
Ra trường, tôi và anh đều làm việc ở cùng một tỉnh, xa nhà. Công việc của anh khá trôi chảy, còn tôi thì ngược lại. Tôi bắt đầu thấy chán nản và dường như hay than vãn hơn. Cứ ngỡ anh sẽ ở bên tôi để động viên thì… thời gian này anh hay đi nhậu với bạn bè đồng nghiệp, và rồi… Anh quen một cô gái khác và họ đã yêu nhau. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi gục ngã và dường như chỉ muốn tìm đến cái chết. Anh vẫn lo cho tôi, vẫn yêu tôi nhưng anh không thể bỏ cô ấy.
Hụt hẫng, đau khổ nhưng anh đã phản bội tôi… và tôi chấp nhận buông tay. Tôi lặng lẽ ra đi, còn họ yêu nhau được 2 tháng thì làm đám cưới. Ngày anh cưới vợ, cả xóm nhỏ tôi như mở hội. Chỉ riêng tôi lặng lẽ khóc sau rèm cửa. Tôi hận anh, hận người đàn ông bạc bẽo ấy…
Từ khi đó, tôi đã đánh rơi mất nụ cười ở đâu tôi chẳng nhớ. Nỗi đau đớn trong tim lặng lẽ cắn xé tâm hồn tôi. Nỗi cô đơn, chán chường đã đẩy tôi vào vòng tay của những người đàn ông mới với khát khao được yêu, với háo hức, với sự cuồng nhiệt của tuổi mới lớn.
Video đang HOT
Người đàn ông mà tôi mong chờ bao giờ mới xuất hiện? (Ảnh minh họa)
Cuộc tình mới đến, tôi lao vào tình yêu như con thiêu thân để đánh đuổi hết những mơ hồ về anh. Chính tôi đã lôi cuốn anh vào những phút giây ân ái mặn nồng chỉ sau một tháng yêu nhau. Tôi quá dễ dãi? Nhưng dường như trái tim người mới không xua tan hết giá lạnh trong trái tim tôi, nỗi nhớ anh vẫn còn quá lớn. Dù muốn hay không tôi vẫn thầm so sánh họ với anh. Và cái cảm giác người không thuộc về tôi, người sẽ rời xa tôi một ngày nào đó cứ bám xiết lấy tôi. Cũng chỉ vài tháng sau tôi mối tình kết thúc. Người rời xa tôi.
Một, hai, ba,… tôi không đếm được nữa. Tôi không muốn nhớ, say đắm rồi cũng qua nhanh, ngọt ngào rồi cũng phai nhạt, kỉ niệm rồi trở thành nỗi ám ảnh. Đã năm năm kể từ mối tình đầu ấy đến giờ tôi đã có hơn chục người tình. Đến giờ tôi vẫn không hiểu mình, những cuộc tình chóng vánh, không thực dụng nhưng cũng không chân thành. Giờ đây tôi không tìm nổi cho mình một tri kỷ, chỉ kịp khoác lên bộ mặt lạnh lùng giữ lại sau cùng cho mình.
Cảm giác chờ đón ngày mới thật dài, và nặng nề. Tôi khát khao cảm giác được là kẻ chung tình. Được làm vợ làm mẹ, được yêu thương người đàn ông của riêng mình cả cuộc đời này.
Người đàn ông mà tôi mong chờ bao giờ mới xuất hiện?
Theo VNE
Tôi quẳng tiền ra để giữ chân anh lại
Tôi xấu nên muốn dùng tiền để giữ chân anh, liệu anh có vì thế mà lấy tôi, ở bên tôi trọn đời?
Tôi hạnh phúc vì được anh yêu nhưng mọi người nói anh chỉ lợi dụng chứ không yêu gì tôi (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng rất hạnh phúc khi anh chính thức ngỏ lời yêu với tôi. Nhưng rồi hạnh phúc ấy vội tan đi khi những lời gièm pha bắt đầu tới tai tôi. Tôi đau khổ vô cùng khi nghe họ nói. Và rồi tôi bắt đầu hoài nghi về hạnh phúc mình đang có dẫu rằng ngay từ đầu tôi đã xác định.
Tôi không quá xấu nhưng lại có vẻ ngoài thô kệch. Dáng của tôi cao, to như đàn ông. Tôi chưa bao giờ dám mặc một chiếc váy vì điều ấy sẽ khiến tôi trông thật lố bịch. Có lẽ cũng vì thế mà trông tôi không được hấp dẫn cho lắm. Học xong đại học, đi làm tôi vẫn chưa có người yêu. Bố mẹ tôi sốt ruột giục tôi yêu đương, tìm hiểu để còn lập gia đình. Nhưng khổ nỗi tình duyên chưa tới chứ tôi đâu có muốn.
Thế rồi tôi gặp anh. Anh là khách hàng của công ty và do tôi phụ trách giao dịch. Qua một vài lần gặp gỡ, chuyện trò, anh chủ động hẹn tôi đi chơi ngoài công việc. Tôi thực sự thấy thú vị vô cùng vì với tôi đây là những cảm giác rất mới mẻ. Đi chơi với anh tôi thấy rất vui. Anh nói tôi tuy không có sự dịu dàng, nữ tính ở bên ngoài nhưng tính lại rất thùy mị, nết na và tâm hồn đáng yêu. Hơn nữa gương mặt tôi cũng khá dễ thương... Những lời anh nói dù không biết có phải là thật hay không nhưng tôi vẫn thấy vui vì từ trước đến nay hầu như tôi không bao giờ được nghe một lời bình luận về nhan sắc của mình. Có lẽ là do mọi người né tránh không nói sự thật.
Tôi biết, có thể đó chỉ là sự lịch sự, tài ăn nói của anh nhưng tôi vẫn thích. Và rồi tôi yêu anh lúc nào không hay. Tôi gần như phát điên lên, muốn được gặp anh mọi lúc, mọi nơi. Một tuần anh chỉ hẹn tôi đi chơi có 2 buổi và với tôi như thế là quá ít. Ngày nào tôi cũng nhớ anh. Suốt thời gian quen anh hầu như tôi không tập trung được vào công việc mà chỉ mộng mơ, nhung nhớ. Và rồi cuối cùng anh ngỏ lời yêu tôi.
Ai cũng đặt câu hỏi cho tình yêu của tôi bởi vì thực sự ngoại hình chúng tôi khác biệt nhau nhiều quá. Anh đẹp trai, trông như diễn viên còn tôi lại khá thô kệch. Mặc dù kém anh tới 3 tuổi nhưng tôi trông vẫn già hơn anh. Họ bắt đầu sinh nghi anh lợi dụng tôi chứ không yêu đương gì.
Đúng là trong khi yêu anh hay mượn tiền tôi. Có lần anh trả, có lần không. Những lần anh trả tôi cũng không lấy vì nghĩ chẳng đáng bao nhiêu để phải sòng phẳng với nhau như vậy. Tôi cứ có cảm giác làm thế sẽ khách sáo và xa lạ. Mà tôi thì lúc nào cũng muốn gần anh.
Gia đình tôi ở thành phố, tôi là em út trong một nhà có tới 3 ông anh trai. Vì thế mà tôi được cưng chiều, yêu thương. Bố mẹ tôi khá giả, làm ăn có của ăn của để nên phận làm con như chúng tôi cũng được nhờ. Hơn nữa, công việc của tôi cũng cho tôi một thu nhập tương đối tốt. Nhìn chung, nếu tôi kém anh về ngoại hình thì lại hơn hẳn anh về điều kiện. Anh chỉ là một chàng trai tỉnh lẻ lên thành phố học và làm việc. Bố mẹ anh ở quê cũng rất nghèo khó nên anh thường hay gửi tiền về cho gia đình. Tôi nghĩ hành động đó của anh là có hiếu vô cùng vì thế mà khi anh vay tiền để gửi cho mẹ xây nhà tôi hoàn toàn không do dự.
Giờ tôi phải làm gì, anh vẫn tốt, vẫn yêu thương tôi, chẳng lẽ như thế mà tôi lại bỏ anh? Mà chia tay anh, chắc gì tôi đã gặp được ai chịu yêu mình? (Ảnh minh họa)
Thấm thoát tôi và anh cũng đã yêu nhau được gần 1 năm. Tôi giục và anh cũng đưa tôi về nhà ra mắt nhưng bố mẹ anh chê tôi xấu. Còn khi anh về nhà tôi, bố mẹ tôi cũng không chấp nhận với lí do anh... quá đẹp trai. Mẹ tôi nói anh ấy chắc chắn không yêu tôi bởi vì một người như thế không bao giờ chịu yêu một người xấu hơn mình mà không có lợi. Mẹ cũng bảo kinh nghiệm nhìn người của mẹ cho thấy anh ấy không phải người đơn giản. Hơn nữa mẹ bảo lấy người đẹp hơn mình sau này khổ vì lo giữ chồng.
Thực ra ngay từ đầu tôi cũng biết yêu tôi anh ấy được lợi rất nhiều. Anh ấy cũng hay làm phiền tôi chuyện tiền bạc nhưng vì yêu nên tôi bỏ qua hết. Nếu như đúng là anh ấy đến bên chỉ vì tiền nhưng chỉ cần anh không bỏ tôi thì tôi vẫn chấp nhận. Tôi yêu anh, khao khát được bên anh và không muốn mất anh. Nhưng liệu những lời mẹ tôi nói có thành sự thật hay không? Giờ tôi phải làm gì, anh vẫn tốt, vẫn yêu thương tôi, chẳng lẽ như thế mà tôi lại bỏ anh? Mà chia tay anh, chắc gì tôi đã gặp được ai chịu yêu mình?
Trần Thị Thảo (thaotran@...)
Theo VNE
Mẹ chồng đưa 400 triệu để tôi phải nghỉ việc Dù tôi đã giải thích hết nước hết cái với mẹ chồng rằng mình chưa thể sinh con vào lúc này do vướng phải hợp đồng công việc với công ty nước ngoài nhưng mẹ chồng tôi vẫn không chịu hiểu, thậm chí còn vứt tiền vào mặt tôi, yêu cầu tôi nghỉ việc. ảnh minh họa Vợ chồng tôi đều là người...