Bao năm qua, chồng vẫn không quên tôi từng làm gái
Anh nói không quan tâm đến quá khứ của tôi, nhưng lại thường xuyên bới móc chuyện cũ khiến tôi đau lòng,…
Ảnh minh họa
Tôi và chồng quen nhau từ hồi sinh viên, chúng tôi ở cùng xóm trọ với nhau. Ngày ấy, anh là một con “mọt sách”, suốt ngày chỉ biết học và học. Còn tôi, một người con gái có chút nhan sắc, lại sống xa gia đình.
Thành phố – nơi tôi chuyển đến sống thời sinh viên khác xa với những gì diễn ra ở quê tôi trước đây, tôi đã bị ngợp và cám dỗ bởi đó. Đó cũng là lý do, tôi đã không giữ được mình, tôi đã qua tay những đại gia để có t.iền đua đòi quần áo với bạn.
Rồi một ngày, tôi chợt nhận ra, những điều mình làm thật điên rồ, tôi quyết định dừng lại, chú tâm vào việc học hành và tốt nghiệp đại học. Trong thời gian tôi quyết định dừng lại, người tôi hay nói chuyện nhất là chồng tôi bây giờ.
Tôi thừa nhận, trong khoảng thời gian đó, tôi không giấu anh bất cứ chuyện gì và anh cũng là người động viên tôi vượt qua cám dỗ, khó khăn. Tôi đã làm lại cuộc đời và đón nhận tình yêu của anh.
Video đang HOT
Ban đầu, tôi từ chối, vì ám ảnh quãng thời gian mình từng làm gái, nhưng chồng tôi lúc đó quả quyết đó là chuyện quá khứ, anh sẽ không bao giờ quan tâm đến quá khứ của tôi, anh nói trân trọng những người con gái biết đứng dậy sau vấp ngã và làm lại cuộc đời như tôi.
Tôi cũng yêu anh và tin vào những điều anh nói, nên đồng ý yêu và làm vợ anh. Bây giờ, sau 6 năm kết hôn, tôi và anh đã có công việc làm ổn định và một đứa con gái, một căn nhà nhỏ mua trả góp.
Cuộc sống sẽ hạnh phúc, nếu như không có quãng thời gian tôi làm gái và chồng không bới móc quá khứ của tôi mỗi khi hai đứa giận nhau.
Tôi biết, lỗi tất cả là do tôi, nhưng nếu thực sự không quên được quá khứ ấy, tại sao anh còn cố tình yêu và cưới tôi làm gì, để rồi, thi thoảng anh lại chọc ngoáy vào quá khứ ấy, khiến tôi phải đau đớn, hổ thẹn với mình, hổ thẹn với con.
Nhiều khi tôi nghĩ, chắc chẳng khi nào anh quên được quá khứ đó, và chắc là sẽ không bao giờ dừng lại đay nghiến tôi.
Nghĩ vậy, tôi chỉ muốn ly hôn với anh, giải thoát cho bản thân mình, nhưng lại không đủ can đảm vì nghĩ đến con.
Theo baodatviet.vn
40 t.uổi, tôi rất sợ nói về chuyện chồng con
Tôi sợ nhất ai đó hỏi về chuyện chồng con, sợ ánh mắt ái ngại của mọi người khi biết tôi 40 t.uổi mà vẫn còn độc thân,...
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền Bắc, gia đình lại đông chị em, tôi là chị cả, kế tôi là 4 đứa em cả trai lẫn gái. Bố tôi mất sớm, mẹ tôi một mình tần tảo nuôi 5 chị em tôi lên người.
Học hết cấp 3, tôi xin vào làm công nhân cho một công ty của người quen, họ thấy tôi chăm chỉ, thật thà, chịu khó nên cũng cho tôi đi học và sắp xếp cho một vị trí chủ chốt trong công ty. Nhờ đó, tôi có t.iền để lo cho các em mình ăn học.
Lần lượt các em tôi vào đại học và ra trường, có công việc ổn định và lập gia đình, sinh con đẻ cái. Chỉ có tôi, vẫn ở vậy cho đến tận bây giờ. Các em thương tôi, lo cho tôi nên góp t.iền mua cho tôi một căn nhà để tôi đón mẹ ra ở cùng phụng dưỡng t.uổi già và gần gũi các con, cháu.
Cuối tuần, căn nhà của tôi và mẹ ở là nơi tụ tập của các em, các cháu. Cả gia đình vui vẻ, hạnh phúc, nhưng trong mắt mẹ vẫn thấp thoáng nỗi buồn, có lẽ vì tôi chưa lập gia đình, mẹ lo lắng cho tương lai của tôi.
Nhìn thấy các em đã có gia đình, con cái, cuộc sống hạhh phúc, tôi vui nhưng rồi lại tủi cho mình. Thời trẻ, thì cố gắng lo lắng cho các em, bây giờ già rồi, thì cơ hội đã qua đi. Muốn tìm một người phù hợp với mình lúc này, thật không đơn giản.
Điều tôi sợ nhất bây giờ là ai đó hỏi về chuyện chồng con, tôi sợ ánh mắt của mọi người ném về phía mình, khi biết tôi đã 40 mà chưa lập gia đình. Có người họ bảo tôi hâm, tôi vô duyên nên tầm t.uổi này vẫn ế.
Họ thương hại, và cố gắng giới thiệu cho tôi một đám, có khi đã bỏ vợ, đang nuôi con riêng, hoặc chưa từng lập gia đình nhưng cũng chẳng có công việc ổn định. Có người thì có công việc, nhưng thu nhập chẳng đủ để nuôi bản thân, nói gì đến nuôi vợ, con.
Họ sắp xếp để tôi gặp mặt, không gặp thì ngại với sự nhiệt tình của họ, mà gặp thì chẳng giải quyết được vấn đề gì, tôi lại càng cảm thấy buồn thêm. Có người hồ hởi đòi cưới ngay, họ vạch ra kế hoạch sẽ dọn về nhà tôi ở như thế nào.
Hóa ra, giá trị của mình bây giờ thấp quá, chẳng có ai đoàng hoàng để mình lựa chọn nữa. Họ cứ nghĩ, tôi cần chồng đến mức ai cũng có thể lấy.
Nhiều khi tôi tự hỏi mình, phụ nữ không cần chồng có được không? Chẳng lẽ, cứ phải theo một lối mòn là lấy chồng, sinh con thì mới có cuộc sống hạnh phúc?
Làm ơn, hãy để tôi tự lựa chọn lấy cuộc sống của mình, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, khi tôi 40 mà vẫn còn độc thân.
Theo baodatviet.vn
10 năm ly hôn, tôi vẫn chưa dám yêu lại Sau 10 năm ly hôn, tôi vẫn chưa dám yêu lại một người đàn ông nào khác, dù có những người sẵn sàng cưới tôi làm vợ,... Ảnh minh họa 24 t.uổi tôi bước vào hôn nhân, từ một đứa con gái không biết nấu nướng, luôn được bố mẹ cưng chiều hết mực bởi được sinh ra trong gia đình có điều...