Bao lần em đã định…
Trách móc thì dễ, nhưng nếu mà chỉ có trách móc, thì em cũng có thể trách anh ấy được chứ không phải không…
ảnh minh họa
Chào chị Hạnh Dung
Vợ chồng em kết hôn được hơn bốn năm, có hai con nhỏ, trong đó có một bé chưa đầy tuổ.i. Em ở nhà chăm hai bé, một mình quay cuồng đủ thứ việc, nhiều chuyện em muốn làm cho con mà không đủ thời gian để làm, nói gì đến chuyện chăm chồng hay lo cho bản thân.
Trong lòng em rất yêu thương, kính trọng chồng, nhưng nhiều khi việc nhà không ai giúp, con cái ốm đau, em cũng cáu gắt, nặng nhẹ một đôi câu với anh ấy. Em nghĩ việc đó là bình thường, gia đình nào chẳng vậy. Không ngờ hôm vừa rồi em gái của anh ấy đến chơi, ngồi nói chuyện lâu với em, nói rằng anh tâm sự chán gia đình, chá.n v.ợ, vì đã ở nhà chồng nuôi mà lại còn cứ thường xuyên cáu gắt, ăn nói cộc lốc. Anh ấy khoe với em gái là có một cô gái cùng làm ở công ty rất quan tâm anh ấy, tự tìm biết sinh nhật anh để tặng hoa và một cái áo sơ mi rất xịn. Anh ấy sợ vợ hỏi ra nguồn gốc cái áo, nên nhờ em gái nói là mua cho anh.
Em buồn lắm chị ơi. Em đâu phải không có khả năng đi làm, chỉ vì con vì chồng mới hy sinh ở nhà làm nội trợ. Cũng bao lần em định dịp này dịp kia sẽ tặng chồng một món quà, hay cùng anh đi uống cà phê như hồi trước khi cưới. Nhưng tới lúc đó, con cái đau ốm hoặc có việc gì đó đến, em lại không thể thực hiện dự định. Mà nói đi cũng nói lại, anh cũng đâu bao giờ tặng quà cho em hay nói lời chia sẻ công việc. Trách móc thì dễ, nhưng nếu mà chỉ có trách móc, thì em cũng có thể trách anh ấy được chứ không phải không…
Võ Thúy Lan (TP.H
Em Thúy Lan thân mến,
Bao nhiêu chuyện trong đời mình dự định làm mà rồi cuối cùng không thực hiện được, đâu phải chỉ riêng chuyện chồng con, phải không em. Vậy nên, em hãy coi như mình còn may, là ở chỗ biết việc này khi chưa quá muộn. Cô em chồng đến chơi nói chuyện, chắc cũng là vì thương chị dâu. Thôi bây giờ mình cũng đừng nên buồn khổ vì những chuyện đã xảy ra, mà hãy từ đó để sắp xếp lại cuộc sống của mình, sao cho những chuyện mình “định” làm, đều có thể làm được.
Trước tiên là chuyện chăm lo gia đình, gia đình gồm cả chồng và con, không phải chỉ bọn trẻ. Em sắp xếp lại thời gian con ăn con ngủ, sao cho dành được chút thời gian cho mình để thư giãn. Mình có thoải mái thì mới làm cho người sống cùng nhà thoải mái. Đừng bắt đầu bằng việc ào ào đi mua quà tặng cho chồng, hãy bắt đầu bằng việc em vui vẻ nhẹ nhàng hơn với chồng, ngôi nhà của em trở thành chốn bình yên cho anh trở về sau giờ làm mệt mỏi, bản thân em trở thành người mang đến những niềm vui gần gũi, những hạnh phúc trong tầm tay cho chồng.
Nói chung, nguyên tắc là: hãy mang đến những gì mà cô gái quan tâm đến anh ấy không mang đến được. Việc chăm lo cho bản thân cũng sẽ giúp em tự tin hơn khi có dịp cùng chồng đưa con đi chơi, cùng xuất hiện ở đâu đó để khẳng định hạnh phúc của mình. Em cũng nên chuyện trò với chồng về kế hoạch sẽ đi làm lại khi các con lớn thêm chút nữa, san sẻ gánh nặng kinh tế với chồng, cũng là để mình độc lập, có giao tiếp xã hội. Đó cũng là một việc mình đã “định” sẽ làm, phải không em?
Em hãy coi như không biết có “món quà đặc biệt” kia. Nhưng hãy sắp xếp làm sao để món quà nào của em cũng ý nghĩa hơn hẳn. Bản thân cuộc sống gia đình với hai đứa con xinh xắn khỏe mạnh đã là một món quà vô giá. Một bó hoa chúc mừng mà hai đứ.a tr.ẻ cùng em tặng cho chồng, một bức ảnh chung của cả gia đình, một bữa tối ở nhà, một chiếc khăn sữa của bé trong túi chồng… đều là những món quà quý, tràn ngập tình yêu thương. Em thử nhé!
Theo PNO
Video đang HOT
Sự thật động trời sau 3 năm yêu không... tìn.h dụ.c
Đến giờ mình mới biết được câu chuyện mà bạn trai giấu giếm mình suốt 3 năm yêu nhau.
Mình yêu anh đến nay đã 3 năm, tức là 36 tháng rồi đấy. Bao nhiêu cảm xúc vui buồn, tính cách dễ thương hay xấu xa đều đã được bộc lộ ra hết với nhau.
Nhà mình ở cách phòng trọ của người yêu 6km nhưng ngày nào anh cũng có mặt ở cổng nhà mình từ sớm để đưa đón mình đi làm.
Mình thèm gì, nhắn tin một câu bâng quơ, là anh lập tức mua đến cho mình. Nếu anh không đi được, chắc chắn anh sẽ gọi điện nhờ cửa hàng ship giúp.
Đi chơi xa, anh quan tâm lo lắng cho mình không khác gì gà mẹ chăm gà con. Nói chung, mình được người yêu chiều tới mức bất kỳ ai cũng phải ghen tị.
Bạn bè bảo mình sướng, có người yêu vừa đẹp trai, cao ráo, công việc tốt, lại còn chiều bạn gái hết mức. Mình cũng vui lắm, cũng tự hào lắm.
Thế nhưng có một điều khiến mình hơi thất vọng, đó là bạn trai tôn trọng mình quá mức.
Nói điều này ra, có lẽ các mẹ cảm thấy mình ngớ ngẩn lắm nhưng liệu có ai yêu nhau 3 năm, ôm hôn đến mức mất kiểm soát rồi, mà bạn trai vẫn quyết không làm đến bước cuối cùng không?
Nói không buồn là nói dối nhưng khi mình hỏi thì chỉ nhận được một lời an ủi của anh rằng: 'Anh tôn trọng em, anh không muốn có quan hệ trước hôn nhân'.
Lời này rõ ràng là lời nói dối, vì từng có lần mình lục tìm thấy một mẩu vỏ ba.o ca.o s.u trong túi quần anh. Mình biết 1 tháng anh ra ngoài tìm gái bán hoa 2 lần, vì 2 lần đó mình thấy định vị điện thoại ở nhà nghỉ.
Ảnh minh họa
Khi biết chuyện mình đã khóc lóc trách móc, anh không hối hận hay ăn năn, cũng chẳng xin lỗi gì mà chỉ bảo anh là đàn ông, anh cũng bình thường như những người khác.
Mình hỏi sao anh không lên giường với em, yêu em thì sao không giữ gìn thủy chung với mỗi mình em?
Mọi người biết bạn trai nói gì với mình không? Anh bảo rằng: 'Anh yêu em nên mới muốn giữ gìn cho em. Ở bên em, anh nhịn cũng khổ sở lắm chứ nhưng xin em, đợi đến khi nào mình kết hôn đã được không?'.
Mình không hiểu nổi người yêu mình như thế nào nữa. Hai đứa đều có công việc ổn định, bố mẹ hai bên đều đồng ý.
Mình cũng từng nói xa nói gần về chuyện kết hôn nhưng anh tuyệt nhiên chưa từng cầu hôn mình thì lấy đâu ra đám cưới.
Cuối tuần vừa rồi, mình đến phòng người yêu chơi, rồi cố tình ở lại thật khuya và viện cớ muộn quá không muốn về nhà, để ở lại với anh.
Vì sợ mất anh nên mình muốn trao lần đầu tiên cho anh. Đêm đó mình cũng chuẩn bị rất chu đáo và mặc bộ đồ lót ren mới mua sau đó trèo lên giường của anh.
Mình biết anh cũng thích mình như vậy, bằng chứng là anh bỏ hết công việc, quay sang ôm lấy mình.
Thế nhưng anh chỉ ôm hôn thật lâu rồi vào nhà vệ sinh... Mình thất vọng tới cực điểm.
Trong lúc cái cảm giác 'ê mặt' và bực tức, mình đã ném vỡ điện thoại của anh. Mình gào hỏi tại sao anh lăng nhăng với gái bán hoa được mà với mình thì cứ cố để giữ?
Mình có mắc bệnh truyền nhiễm gì đâu? Thậm chí mình còn dò hỏi anh có phải bị bệnh gì không nhưng anh chỉ im lặng, mặc kệ mình sỉ nhục, gào kêu.
Đêm hôm đó, hai đứa mình ôm nhau nằm trên giường và khóc. Từ đầu đến cuối anh không nói một lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Sáng hôm sau người yêu đưa mình đi làm mà vẫn không nói một lời. Đến cơ quan, mình chẳng còn tâm trí nào làm việc, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn chia tay từ người yêu.
Anh bảo không xứng với mình, hy vọng mình sẽ tìm được người tốt hơn anh.
Mình gọi điện lại thì anh tắt máy, mình nhắn tin lại là em không đồng ý.
Tan làm, mình vội vã đến nhà anh nhưng anh vẫn chưa về, ngồi chờ hơn 1 tiếng thì anh về. Thấy anh mở cửa nên mình vào theo. Song mình chưa kịp chất vấn thì anh đã dúi vào tay mình tập tài liệu anh cầm trên tay. Anh lạnh nhạt bảo mình đọc đi.
Trong tập tài liệu là kết quả xét nghiệm má.u của anh. Cột HIV là dương tính mọi người ạ. Mình như bị sét đán.h vậy, bàng hoàng mãi mà không tỉnh được.
Đến khi nói được, mình bảo anh rằng mình không tin. Lần đầu tiên, mình mới biết được câu chuyện mà bạn trai giấu giếm mình suốt 3 năm yêu nhau.
Anh kể rằng, trước khi quen biết mình, có lần do đi nhậu say, lại đang cô đơn nên anh lỡ với gái ở quán bia. Rồi sau đó đi xét nghiệm và kết quả khiến anh suy sụp.
Thời gian đó anh buồn bã và chán nản thì gặp được mình.
Ban đầu anh không định đến với mình nhưng rồi tình cảm phát triển. Rồi tụi mình yêu nhau, ở bên nhau anh lại càng yêu mình nhiều hơn nên sợ hãi nếu mình biết sự thật.
Anh không muốn mình nhiễm bệnh nên cố gắng không quan hệ với mình, dù dùng bao anh cũng lo sợ. Vì thế mà 3 năm qua, anh phải đấu tranh rất nhiều mới có thể yêu đương trong sáng với mình như thế.
Giờ anh muốn chia tay vì không thể cho mình đám cưới, cũng không thể tiếp tục tình yêu không tìn.h dụ.c với mình.
Mình đã khóc cả buổi tối hôm đó, ở trong chính căn phòng của người yêu, nơi mà đêm hôm trước mình cũng đã khóc đến sưng hai mắt nhưng lần này anh không ôm mình, mà lẳng lặng bỏ đi đâu đó cả đêm.
Hai hôm nay mình không đi làm, không ra khỏi nhà. Mình không biết nên làm gì tiếp theo, tương lai nào cho hai đứa đây.
Thực lòng mình yêu anh nhiều lắm, biết chuyện đó mà vẫn không muốn xa anh. Chỉ nghĩ tới chuyện mỗi ngày không nhìn thấy anh, không nghe anh nói là tim mình như bị bóp nghẹt.
Thế nhưng tương lai sẽ thế nào đây? Bệnh của anh sớm muộn cũng phát tác, đến lúc đó mình làm sao có thể chịu đựng được.
Song bỏ lại anh trong lúc này chắc chắn anh tuyệ.t vọn.g lắm. Mình biết anh đang chờ mình nhắn tin hay gọi điện. Mình nên làm thế nào đây mọi người ơi?
Theo Afamily
Sau bao lần lạc bước Số phận đã cho chúng tôi có nhau từ thuở nào nhưng nay chúng tôi mới nhận ra, sau bao lần lạc bước. Ảnh mang tính minh họa Ba mẹ chúng tôi là bạn thân. Anh hơn tôi hai tuổ.i. Mẹ tôi kể, lúc sinh ra tôi là con gái, hai người cha đã cụng ly hứa hẹn sau này làm sui gia....