Bão hoàng hôn
Ông bà quen nhau trong chuyến du lịch về nguồn do Tỉnh ủy tổ chức cho cán bộ hưu trí. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu hôm ấy bà không xuống hầm địa đạo. Hầm rất sâu, tối om, phải dò dẫm từng bước.
“Vậy mà hướng dẫn viên kêu dễ!”. Chân bà không được khỏe, bà vừa sợ ngã, vừa giận hướng dẫn viên, vừa bị người phía sau hối thúc. Đi trước bà là một người đàn ông đứng t.uổi nhưng có vẻ nhanh nhẹn, bà đ.ánh liều lên tiếng “Anh ơi, cho em nắm tay nhé, đường khó đi quá”. Bà vừa nói vừa nắm thật chặt vào cổ tay ông vì sợ ngã. Người đàn ông cười, nói gì đó không rõ, nhưng ông đi chậm lại chờ dẫn bà đi qua hết đoạn đường dài. Vậy là quen.
Thời gian còn lại của chuyến đi, không biết cơn cớ nào, ông và bà luôn đi gần nhau. Những cuộc chuyện trò thăm hỏi càng làm họ gần nhau hơn, cứ như thể đã quen nhau tự lúc nào. Thỉnh thoảng ông dúi vào tay bà một cục kẹo. Bà nhận và đáp lại ông bằng nụ cười thân thiện. Buổi sáng cuối cùng của chuyến đi, ông siết c.hặt t.ay bà và nói “Hôm nay về rồi anh buồn lắm. Tối nay anh không ngủ được, về chắc là nhớ lắm.” Bà trả lời bâng quơ “còn gặp nhau ở sân bay tối nay mà”. Rồi cho nhau số điện thoại di động. Tạm biệt nhau ở sân bay, chúc sức khỏe và dặn dò nhớ điện thoại cho nhau.
Ông điện thoại cho bà trước, nói rằng nhớ bà quá. Có chụp lén bà một tấm hình để khi nào nhớ thì lấy ra xem. Bà cũng nói nhớ ông. Ông kể với bà, vợ chồng ông có hai đứa con trai và ba đứa cháu nội ở riêng. Nhà chỉ có hai vợ chồng già, đi ra đi vô đụng mặt chẳng biết nói gì. Lúc mới nghỉ hưu, bả buồn bực trong lòng nên hay cộc cằn. Giờ có việc làm thêm, bà ấy đỡ buồn hơn. Hai người giờ sống với nhau như bạn.
Bà cũng kể, vợ chồng bà thì có hai đứa con. Đứa con gái lấy chồng có một đứa con còn đang ở chung với ông bà. Thằng út làm việc xa thỉnh thoảng mới về, mai mốt tụi nó đi hết rồi chắc vợ chồng bà cũng buồn lắm. Bà nói với ông mà như độc thoại: “Hồi trẻ thì sống vì tình, bây giờ già rồi thì sống vì nghĩa. Phụ nữ lớn t.uổi nội tiết tố thay đổi nên tâm sinh lý cũng thay đổi, anh nên hiểu mà thông cảm cho bà xã”. Ông trả lời bà: “Anh có biết gì đâu”.
Cứ khoảng một tuần ông lại điện thoại cho bà. Vẫn nói nhớ bà. Họ nói chuyện như bạn thân lâu ngày không gặp. Có lần ông nói: “Anh với em có duyên nên mới gặp nhau. Nhưng có duyên mà không nợ”. Bà cười đùa: “Có duyên gặp nhau là vui rồi. T.uổi này mà có nợ nhau chắc c.hết. Thôi thì là bạn bè, anh em thỉnh thoảng điện thoại thăm hỏi nhau là mừng rồi, nha anh”. Ông cũng cười: “Ừa, chớ biết sao bây giờ”.
Nói thì nói vậy chứ làm sao ngăn được bão trong lòng! Ông đâu có biết bà nhớ ông rất nhiều nhưng không nói. Từng t.uổi này rồi, ông bà đều đang có gia đình ổn thỏa, con cháu đề huề. Ông bà trân trọng những gì mình đang có. Không ai muốn làm tổn thương người bạn đời của mình.
Video đang HOT
Nhưng làm sao để không nhớ đến nhau là điều quá khó. Có phải bà và ông đang tìm những cái mà mình đang thiếu, đang khao khát? Đó có phải là mật ngọt tình yêu? Ôi trời ơi! Lẽ nào ở t.uổi gần đất xa trời bà mới chạm đến sự thật này. Bà lấy chồng đã hơn ba mươi năm, nhưng có được mấy lần chồng ăn nói ngọt ngào. Bà phải nhẫn nhục, chịu đựng cái tính khí gia trưởng, nóng nảy của chồng. Ai nhìn vào cũng tưởng gia đình bà hạnh phúc, chỉ mình bà biết mình bao phen cay đắng khóc thầm. Từ lúc quen ông, những lời nói, những cử chỉ thái độ của ông thực sự làm bà hạnh phúc.
Rất nhiều lần bà muốn điện thoại, muốn nhắn tin hẹn ông đi uống nước đơn giản chỉ để gặp mặt, để nói chuyện cho đỡ nhớ nhưng bà không dám. Bà chưa hiểu nhiều về ông và cũng không biết ông cần gì nơi bà. Có thể ông không suy nghĩ đơn giản như bà, liệu ông đ.ánh giá bà thế này thế khác…
Bà còn không thể ngờ mình có thể viết cho ông những vần thơ nhưng chỉ để riêng mình đọc: Thật tình cờ em và anh quen nhau/ Như trưa hè có được cơn mưa rào/ Em bối rối thấy mình xôn xao quá/ Như cô gái đôi mươi đón nhận tình đầu… Bà gửi gắm tâm tình với ông vào bài thơ như một cách khẳng định với lòng mình: mối quan hệ của hai người chỉ vậy mà thôi. Sẽ không có kết cuộc đáng tiếc nào xảy ra! Xét cho cùng, chồng bà có gia trưởng, có nóng tính nhưng rất chăm lo gia đình, giữ gìn tổ ấm và là chỗ dựa tinh thần của bà, là nơi chốn bình yên giúp bà vượt qua cơn bão hoàng hôn.
Nhưng nỗi nhớ thì vẫn còn nguyên ở đó…
Đã hơn mười ngày ông không điện thoại. Bà cũng sẽ không điện thoại cho ông. Nhưng nếu ông gọi bà sẽ nói sao đây! Làm sao để giúp ông cùng tránh bão.
Ôi bão hoàng hôn! Đừng xem thường bão hoàng hôn.
Theo Baophunu
Đêm tân hôn khủng khiếp nhất trong đời cô dâu mới về nhà chồng
Vừa bước vào gian nhà kho ngay cạnh bếp, tôi c.hết đứng khi thấy hai cái quan tài đặt ngay giữa nhà. "Mặt cắt không ra máu", tôi la hét ầm ĩ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.
Tôi quen anh khi còn đang học đại học ở Hà Nội. Tôi là gái tỉnh lẻ nhưng sống ở thành phố từ khi mới sinh ra. Mọi thứ với tôi đều mới lạ, tò mò. Anh quê ở Quảng Ngãi. Quen anh trong một lần giao lưu hai lớp học. Anh theo học trường Kỹ thuật Quân sự, còn tôi học Sư phạm. Hai trường khá gần nhau nhưng có sự khác biệt về giới rõ rệt. Lớp tôi toàn là gái còn lớp anh chủ yếu là nam.
Anh hơn tôi 4 t.uổi nhưng lại chỉ học trên có 2 khóa. Mới đầu chỉ chuyện trò bạn bè vậy thôi, anh có ý tán tỉnh nhưng tôi vẫn cứ tỉnh bơ, cố ra vẻ "cành cao" dù đã có ý thích lắm rồi.
Ra trường, tôi xin được vào một trường cấp 2 trong thành phố, anh cũng được phân công tác ở Thủ đô luôn. Cơ hội đến, lâu lâu anh lại "alo" rủ đi chơi, chuyện trò và yêu lúc nào không hay.
Kỷ niệm những ngày bên anh có nhiều nhưng có lẽ ấn tượng nhất vẫn là lúc tôi về nhà anh làm dâu ngày đầu tiên.
Ngày đám cưới diễn ra, sau khi tiếp khách bia rượu, ăn uống linh đình, tối đó tôi định dọn dẹp lại nhà cửa để ra dáng "dâu đảm" lấy lòng bố mẹ chồng. Thế nhưng, sự việc bất ngờ diễn ra vào tối đó khiến tôi đến bây giờ vẫn còn run rẩy chân tay và xấu hổ vô cùng.
Lúc đó, vừa bước vào gian nhà kho ngay cạnh bếp, tôi c.hết đứng khi thấy hai cái quan tài đặt ngay giữa phòng. "Mặt cắt không ra máu", tôi la hét ầm ĩ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.
"Mặt cắt không ra máu", tôi la hét ầm ĩ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng. Ảnh minh họa.
Cả nhà chồng thấy vậy chạy ra sân. Chồng tôi đến bên đỡ lấy tôi trong khi tôi ngồi thụp xuống thở hổn hển, run sợ. Anh hỏi tôi có chuyện gì mà hét ầm lên như thế. Tôi ú ớ bảo "có... có hai cái quan tài trong kia anh ơi".
Mẹ chồng, bố chồng, anh chị em chồng cứ thế cười ngặt nghẽo bảo tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi rồi "mẹ giải thích".
Tối đó, sau khi cả nhà ăn uống xong ra gian giữa (ở quê, gian giữa cũng giống như phòng khách) ngồi xem phim nói chuyện. Mẹ chồng tôi bảo con còn phải tìm hiểu tập tục ở đây nhiều. Nhà mình ông bà gốc là người dân tộc H're. Người H're có phong tục: con cái muốn tỏ lòng hiếu thảo với ba mẹ thì anh em trong gia đình sẽ cùng nhau làm hai cỗ quan tài để biếu khi họ bước sang t.uổi 40.
Tập tục này mang hàm ý tỏ lòng biết ơn với ba mẹ đã nuôi mình khôn lớn, cầu mong cho ba mẹ sống lâu hơn. Khi con cái tự tay làm quan tài biếu ba mẹ thì một phần sức khỏe, sức lực của con cái được truyền sang cho bậc sinh thành, giúp họ khỏe mạnh lạ thường.
Và hai cái quan tài đó là bố mẹ chồng tôi làm để biếu ông bà nội chồng tôi. Đến lúc này tôi mới vỡ lẽ. Tối đó, tôi bảo chồng sao có tập tục thế mà không kể cho tôi nghe, để tôi được phen c.hết khiếp, xấu hổ giữa sân nhà thế.
Chồng tôi cười bảo, để thế mới thú vị, kể ra hết thì tôi làm gì còn hứng thú tìm hiểu phong tục quê chồng nữa. Đến giờ, sau 2 tuần 3 ngày làm dâu ở xứ Quảng, tôi vẫn còn tim đ.ập chân run mỗi khi nhớ lại đêm tân hôn đặc biệt đó.
Theo nguoiduatin
Mất 3 giây để nói yêu nhưng mất cả đời để chứng minh điều đó Lúc tôi nói câu này với anh, anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: "Em lại muốn mua gì rồi, nói thẳng ra xem nào". Tôi bật cười, giây phút đó, tôi chợt cảm thấy anh yêu tôi nhiều hơn cả những gì tôi nghĩ Có người nói rằng, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhưng tôi một phụ nữ...