Bạo hành vợ 32 năm, tài tử Hàn lĩnh án 6 tháng tù
Có mặt tại phiên xử lần thứ 5, nam diễn viên gạo cội Seo Se Won hoàn toàn thản nhiên trước ống kính.
Phiên tòa xét xử tài tử họ Seo tội bạo hành vợ diễn ra vào sáng 14/5 tại Seoul (Hàn Quốc). Ngay từ khi xuất hiện phía bên ngoài tòa án, nam diễn viên 57 tuổi tỏ ra khá vui vẻ, thậm chí còn cười trước ống kính.
Diễn viên Seo Se Won vui vẻ cười với phóng viên phía bên ngoài tòa án.
Phía cơ quan xét xử tuyên bố: “Bị cáo đánh đập nạn nhân đã có chứng cứ từ video ghi lại. Hành vi sai trái nhưng bị cáo chưa bao giờ biết ăn năn, hối hận. Trái lại, bị cáo đổ trách nhiệm cho nạn nhân. Vì thế không thể xem xét khoan hồng cho bị cáo.
Video đang HOT
Mặc dù chỉ thỉnh thoảng đánh vợ nhưng căn cứ động cơ cũng như thủ đoạn của bị cáo, tòa tuyên bố xử 6 tháng tù giam và 2 năm án treo quản thúc”.
Seo Se Won cho biết không hài lòng với bản án này và quyết đệ đơn kháng cáo.
Vợ Seo Se Won khóc khi nói về quãng thời gian sống bị đánh đập.
Tháng 7/2014, dư luận Hàn Quốc chấn động vì clip diễn viên gạo cội kiêm mục sư Seo đánh vợ trong thang máy. Đoạn video cho thấy, vợ anh – nữ diễn viên Jung Hee bị đánh tới tấp vào đầu và cổ.
Không chịu nổi cảnh sống cơ cực, Jung Hee đệ đơn ly hôn và kiện chồng tội hành hung. Cô còn cho biết suốt 32 năm sống chung, cô thường bị đánh đập vầ tra tấn tinh thần.
Theo Zing
Còn gì đau đớn hơn khi tôi phải bỏ con mà ra đi
Chồng tôi sử dụng ma túy đá, có nhân tình bên ngoài, anh còn liên tục đánh vợ không tiếc tay. Tôi chấp nhận ra đi trắng tay cùng với nỗi nhớ con khôn xiết.
Tôi lấy chồng từ năm 21 tuổi, với một mối tình cũng chẳng phải là sâu sắc gì, như theo các cụ nói thì là do số phận sắp đặt có nợ phải nên duyên với nhau. Trải qua 5 năm đầu với một bé gái ra đời, cuộc hôn nhân của tôi được coi là hạnh phúc khi cả hai vợ chồng đều có công ăn việc làm, tuy thu nhập không cao nhưng cuộc sống cũng không hề khó khăn.
Cuộc sống trở thành niềm ao ước của nhiều gia đình khi tôi sinh thêm một bé trai, hai vợ chồng có nhà cao cửa rộng, thu nhập ổn định, con thì đủ cả trai cả gái. Nhưng ngay sau đó là chuỗi ngày tôi sống trong mòn mỏi, sinh con trai được một tháng thì số đêm chồng ngủ ở nhà chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Cũng vật vã cũng đau khổ, cũng làm mọi cách, kể cả tạo nên căng thẳng nhưng chồng tôi vẫn đâu vào đấy, vẫn là những cuộc vui chơi thâu đêm, tiền tiêu không cần biết đến ngày mai, không cần biết vợ con cần gì và muốn gì. Tôi từ giận dỗi, vật vã, dọa nạt cuối cùng chấp nhận điều đó như một điều đương nhiên, sống trầm lặng ngày đi làm, tối về với con, không còn những cuộc gọi điện hỏi chồng đi đâu, làm gì, và khi nào về nữa. Chấp nhận sống vậy vì con và vì cái gì đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi.
Ảnh minh họa.
Thời gian cứ thế trôi được hai năm, vào một ngày đẹp trời chồng tôi trở về nhà đem theo một khoản nợ không giấy tờ nhưng không trả không được. Căn nhà phải bán đi để trả nợ, ngày chuyển đi chồng tôi khóc hứa sẽ thay đổi, sẽ làm lại. Tôi tự nhủ trong lòng rằng sẽ cố gắng cùng chồng để xây dựng lại từ đầu. Đêm đầu tiên chuyển sang căn nhà thuê cũng là ngày tôi chuyển sang một giai đoạn khác.
Chồng tôi có dấu hiệu của người sử dụng ma túy đá, có nhân tình bên ngoài, mà có lẽ họ cũng đã ở với nhau lâu rồi, còn xưng vợ chồng ngọt ngào với nhau, chồng tôi gọi mẹ của cô ấy là mẹ. Tôi đón tin đấy với một sự dửng đưng đến tôi cũng không ngờ nổi và cứ vậy mà sống tiếp. Nhưng sự chấp nhận đấy của tôi có lẽ nằm ở một cái khuôn khổ nào đấy khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Chồng tôi liên tục về căn nhà thuê đòi tiền vợ, gây sự đánh đập với bất kể lý do nào. Không ít lần tôi phải nhờ đến sự can thiệp của pháp luật và cũng không ít lần tôi rời khỏi căn nhà đó với thương tích đầy mình. Nhưng rồi vẫn là tha thứ, vẫn là cho cơ hội và bao biện cho mình vì thương con.
Rồi giọt nước tràn ly, tôi bị bóp cổ, bị đạp đá không thương tiếc vì lý do từ trên trời rơi xuống là đi với giai. Lần này tôi phải nhờ đến công an phường. Đêm đó tôi ra đi với đôi bàn tay trắng và trái tim tan nát, con thì không mang được theo.
Từng đêm đối với tôi là nỗi khắc khoải nhớ con nhưng không dám về thăm. Lúc nào cũng trong tình trạng bị rình rập dọa nạt, không ít lần bị chặn đánh ngoài đường. Ngay tại tòa án tôi cũng bị hành hung, nhưng rồi rút cục vẫn là nỗi sợ của mọi người. Giờ tôi như con thuyền vô định, chẳng biết ngày mai mình sẽ ra sao. Tôi dời khỏi căn nhà đó tháng 7/2014 và giờ mọi chuyện vẫn tưởng xảy ra ngày hôm qua.
Theo Ngoisao
Kinh hãi vì người chồng cuồng ghen Khi chị còn chưa thôi khóc, vết tát trên má còn nguyên vết đỏ ran rát, và cơn bàng hoàng còn chưa lắng xuống... thì anh lôi chị quẳng lên giường rồi lao vào chị như một con thú dày vò con mồi... Ngày chị đồng ý lấy anh, chị cứ tưởng mình đã tìm được bến bờ bình yên nhất. Anh yêu...