Bạo hành kiểu tri thức của chồng
Mỗi ngày về nhà, chồng đều không nói gì nhưng vợ thì phải chạy ra xách đồ cho chồng, rồi treo áo cho anh.
Anh bước vào nhà vẻ mặt điềm tĩnh, không ồn ào, chỉ hỏi “cơm nước xong chưa em, nay có món gì ngon không? Sao nhà cửa bề bộn thế này?”.
Vợ đon đả trả lời &’cơm em nấu sắp xong rồi, anh đợi một tí, hay anh đi tắm trước rồi ăn cơm’. Thế mà chồng cau mặt &’chưa cơm nước gì đói lấy đâu sức mà tắm với táp, dọn cơm ra ăn xong đã, ăn xong nghỉ ngơi thì tắm’. Chồng không nói được một câu nhẹ nhàng, tình cảm với vợ. Chồng lúc nào cũng cau có, khó chịu bằng khuôn mặt như vậy trong bữa cơm.
Vừa ăn, chồng vừa chê &’món này hơi mặn, mà cứ ngang ngang làm sao đấy!’, không thì lại khó chịu kiểu &’lần sau em đổi món đi nhé, suốt ngày cho chồng ăn món này không chán sao?’. Kể ra, vợ vất vả đi làm rồi về lại hùng hục đi chợ, nấu nướng nhanh cho kịp giờ chồng về, vậy mà chồng không có được một lời khen. Giá như chồng tâm lý, có thể nói được câu khen ngợi thì vợ cảm thấy vui biết bao. Hoặc không ngon, chồng cũng dùng những câu tế nhị đại loại như &’lần sau em cho thêm chút muối nhé, anh ăn hơi nhạt, em thấy sao?’ thì có phải mọi chuyện dễ dàng hơn không.
Ngày nào, ngồi vào mâm cơm là anh cũng hết chê thức ăn chán, nhăn nhó khi gắp thức anh lại nói chuyện hàng xóm. Anh bảo, cái ông ở bên hàng xóm suốt ngày cãi nhau với vợ, hơi tí là to tiếng khiến người khác khó nghe. Anh còn chê bai họ không biết cách dạy vợ, để vợ chửi chồng xơi xơi. Hết bảo người ta vũ phu, lại chê vợ người ta không biết nghe chồng. Nói chung, đó là chuyện của hàng xóm, em cũng không để ý.
Anh luôn nói với vợ, &’làm đàn ông thì không được mắng chửi vợ con, không được đánh vợ. Làm đàn ông thì phải quan tâm, yêu thương, tâm lý với vợ con, đưa vợ con đi chơi, chứ không thể lúc nào cũng thượng cẳng tay, hạ cẳng chân được’.
Nghe anh nói có vẻ bùi tai lắm, người ngoài nghe sẽ nghĩ anh là người chồng mẫu mực…
Thừa nhận, anh chẳng bao giờ đánh vợ, cũng không quát tháo để hàng xóm nghe thấy nên người ta luôn nghĩ, vợ chồng mình có cuộc sống thật hạnh phúc. Nhưng, có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Em chẳng bị anh đánh, chẳng bị anh chửi nhưng ngày nào cũng nghe anh đay nghiến những câu khó nghe.
Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng đầy đay nghiến. Anh bảo &’làm vợ là phải biết nghe lời chồng, chồng bảo sao nghe vậy. Dù là xã hội đã hiện đại, bình đẳng nam nữ nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa. Đàn bà là phải làm việc nhà, chăm chồng, chăm con. Còn đàn ông dù gì cũng vẫn là trụ cột trong gia đình, vẫn lo trăm công nghìn việc. Nên người làm vợ phải tôn trọng chồng, đừng có kiểu chồng nói một câu, vợ cãi một câu’.
Anh nói mà không buồn nhìn vào mặt vợ, tỏ vẻ rất căng thẳng. Anh còn bảo &’làm đàn bà thì phải biết gia đình là quan trọng nhất, đừng có ăn mặc hở hang, sexy rồi làm mất mặt chồng. Ra ngoài thì kín cổng cao tường’. Mỗi lần tôi có mặc bộ váy đẹp là y như rằng chồng lại ca lại &’điệp khúc’ ấy. Chồng nói mãi không thôi. Anh còn dùng những câu khó nghe đại loại như &’đàn bà có chồng mà còn mặc đẹp cho trai ngắm. Người ta không cười người vợ mà cười vào mặt người chồng không biết bảo ban vợ’.
Thế nên, mỗi lần đi làm, tôi chỉ được mặc những bộ đồ bình thường, không được hở hang, về nhà mà tóc tai bù xù là chồng liếc ngang liếc dọc. Thậm chí anh còn đứng gần xem có mùi lạ ở cơ thể tôi hay không. Nhìn khuôn mặt chồng mà phát ngán.
Ngày nào anh cũng đạo lý làm vợ, rồi chuyện người vợ phải &’ngậm bồ hòn làm ngọt’ dù chồng có nói gì đi chăng nữa. Hễ có chuyện gì trong gia đình thì anh nhất định phải là người quyết định. Nói ra thì anh bảo &’đàn bà biết gì mà tham gia’. Về nhà anh, tôi phải một phép, không dám nói gì, vì với anh, phận làm dâu thì không được can thiệp chuyện nhà chồng, cứ về phục vụ cơm nước, rửa chén bát mà thôi…
Video đang HOT
Suốt ngày ở bên cạnh một người chồng chỉ biết mắng vợ, chỉ biết dạy đời vợ mà không có một câu nào nói vui vẻ. (ảnh minh họa)
Mang tiếng chồng là tri thức, mang tiếng chồng là người đàn ông có học, có công việc, vậy mà lại đối đãi với vợ giống như một người không hiểu biết. Lúc nào cũng chê bai, dạy đời, phải thế này, phải thế kia. Một lần đưa đi du lịch cũng không, một lần đưa vợ đi ăn đi xem phim cũng không. Anh còn bảo, khi yêu thì thế, lấy rồi khác hoàn toàn, phải sống với thực tại. Thế xem phim, đi ăn là không thực tại sao?
Suốt ngày ở bên cạnh một người chồng chỉ biết mắng vợ, chỉ biết dạy đời vợ mà không có một câu nào nói vui vẻ. Cuộc sống vợ chồng như thế, được ngày nào hạnh phúc? Cảm thấy mệt mỏi, chán nản, cảm thấy chán cảnh sống cùng người chồng gia trưởng.
Anh chẳng đánh vợ, chẳng to tiếng chửi bới nhưng những lời anh nói còn đau đớn hơn cả những câu chửi rủa ngoài kia. Hóa ra, anh là người đàn ông như vậy. Cảm thấy chán nản, mệt mỏi, cảm thấy buồn vì tất cả những gì anh đã gây ra cho vợ. Có lẽ, đây là kiểu bạo hành của một người có tri thức như chồng tôi.
Theo Afamily
Chỉ giật chồng thôi, làm gì dữ vậy!
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy?
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. (ảnh minh họa)
Khi gặp Tuấn lần đâu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những "ca" như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?"- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. (ảnh minh họa)
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.
Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: "Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?". Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: "Em vừa nói cái gì?". "Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy...".
Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: "Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi".
Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: "Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?". Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?"- giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: "Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Bố mẹ cấm yêu vì bạn trai tóc xoăn tự nhiên Tóc bạn trai tôi không xoăn ngoại cỡ như Goo Jun Pyo trong Boys Over Flower mà chỉ ngắn ngắn quăn quăn, nhưng cũng đủ để bố mẹ tôi phản đối quyết liệt. ảnh minh họa Đọc bài viết "Mẹ suýt xỉu vì bạn gái khác xa trên Facebook", tôi lại càng thấm thía hoàn cảnh của mình. Cũng như mẹ của cậu...