Bạo hành bằng võ… miệng
Xúc phạm đến bạn đời bằng lời nói là một kiểu gây thương tích không để lại dấu vết, không nhìn thấy được.
ảnh minh họa
Lời nói ngàn cân
“Xin tòa cho phép tôi được ly hôn. Có như vậy tôi mới đủ tỉnh táo để tiếp tục sống nuôi con”. Và, để chứng minh cho lời nói của mình, vừa nói chị Phương Anh (H.Hóc Môn, TP.HCM) vừa run rẩy lật quyển sổ khám bệnh chìa ra phía trước.
Chị kể, suốt mười năm, chị sống triền miên trong những chuỗi ngày chịu đựng sự hành hạ tinh thần của chồng. Vì xấu hổ, chị không dám tâm sự cùng ai; buồn bực, u uất không chia sẻ được khiến chị mắc bệnh trầm cảm hơn ba năm qua.
Trước đây chị và anh Trung Kiên cùng công tác trong một đơn vị rồi cưới nhau. Sau khi sinh con, chị xin thôi việc ở nhà buôn bán, vừa có thêm thu nhập vừa có thời gian chăm sóc chồng con. Dù vậy, gia đình chồng và chồng không công nhận sự đóng góp tiền bạc của chị, mà luôn coi chị như người ăn bám. Việc lớn, việc nhỏ trong nhà, anh Kiên đều tự quyết, xem như vợ không hề tồn tại. Chị làm được việc thì không được khen ngợi, nhưng lỡ gây ra sơ suất gì là bị chồng mắng chửi.
Những lần như vậy anh dùng những lời lẽ thô tục xúc phạm chị khiến chị luôn cảm thấy ức chế, thất vọng về chồng. Cuộc sống của chị càng trở nên ngột ngạt hơn kể từ khi chồng bê tha rượu chè. Sau giờ làm, anh ta đắm chìm trong men rượu, vui cũng nhậu mà buồn cũng nhậu. Say xỉn thì lôi chị ra chửi mắng, đập phá đồ đạc trong nhà. Thấy chị niềm nở với khách hàng, anh mắng nhiếc chị là đồ lẳng lơ, con ốm đau anh cũng đổ lỗi cho chị.
Có lần mẹ vợ đến chơi, chứng kiến cảnh con rể say xỉn bắt vợ dọn cơm rồi ngồi bên cạnh, anh ta vừa ăn vừa chì chiết. Không chịu được, bà lên tiếng bênh vực con gái. Anh ta chẳng kiêng nể mắng luôn cả mẹ vợ “không biết dạy con thì để tôi dạy”. Sau đó, anh ta chẳng những không biết lỗi còn cấm vợ về nhà mẹ ruột.
Mặc dù vậy nhưng ra ngoài, Kiên luôn thể hiện là người chồng lịch lãm, yêu thương, quan tâm đến vợ con. điều đó càng khiến cho chị khó mở lời tâm sự với bạn bè. Năm lần bảy lượt chị viết đơn xin ly hôn, anh ta đều xé bỏ, năn nỉ, hứa hẹn sẽ thay đổi nhưng chỉ vài ba ngày thì đâu lại vào đấy. Anh ta còn kiểm soát cả thời gian của chị, bỏ bê công việc kè kè một bên mỗi khi chị đi giao hàng, cấm đoán chị giao thiệp với bạn bè.
Video đang HOT
Theo TS Võ Văn Nam, giảng viên Khoa Tâm lý giáo dục, Trường đại học Sư phạm TP.HCM, bạo hành về tinh thần tuy không gây ra vết thương trên cơ thể, nhưng nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, thần kinh của nạn nhân. Người bị bạo hành tinh thần trong một thời gian dài dễ dẫn đến suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần, có những suy nghĩ tiêu cực, chẳng hạn tìm đến cái chết.
Mạnh mẽ để thoát
Thực tế, khi bị bạo hành tinh thần, không phải người phụ nữ nào cũng mạnh mẽ tìm cho mình một lối thoát. Bằng cách này hay cách khác, họ biện minh cho hành động của các ông chồng, hoặc vì con cái, vì danh dự gia đình mà cam chịu.
Đây là lần thứ ba chị Hồng Phương (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) đơn phương nộp đơn xin ly hôn rồi lại xin rút đơn. Không phải chị không muốn giải thoát cho mình, nhưng chị không đủ can đảm nói lên lý do ly hôn nên lần nào cũng vậy, sau đôi ba câu khuyên nhủ, hàn gắn của vị thẩm phán, chị lại lặng lẽ rút đơn.
Chị kể, vợ chồng chị đều là giảng viên, ngoài giờ dạy chính ở trường, chị lui về chăm sóc con cái, nhà cửa; anh còn “cày” ở trường khác để kiếm thêm thu nhập. Bên ngoài nhìn vào, cuộc sống gia đình chị rất ấm cúng, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Khoác bên ngoài lớp vỏ trí thức nhưng anh Hoàng Nam – chồng chị, lại thường xuyên dùng ngôn từ “chợ búa” với vợ.
Bất kể chuyện gì anh cũng mắng nhiếc, miệt thị vợ thậm tệ. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau ông chồng giảng viên vô tư gọi vợ bằng con nọ, con kia. Mắng vợ chưa thỏa, anh ta còn lôi cả gia đình nhà vợ ra mắng nhiếc. Là giảng viên nên chị chăm chút hình ảnh bên ngoài của mình, nhưng khi chị sắm cái quần, cái áo không vừa ý là anh ta dùng những lời lẽ dung tục so sánh chị với những cô gái bán phấn buôn hương, còn xé tan nát đồ của chị.
Bảy năm chung sống, chị luôn phải chịu đựng miệng lưỡi cay độc của chồng. Anh ta không đánh chị nhưng những lời anh ta nói còn sắc hơn dao, cứa vào tim gan chị. Những tổn thương âm thầm bào mòn tình yêu trong chị. Sự kiệt quệ không chỉ tâm hồn mà cả thể xác, khiến chị không còn tha thiết đến việc vun vén cuộc sống, chăm chút bản thân.
Chị thở dài: “Thật khó để diễn tả khi nỗi đau đã trở thành sạn trong tâm hồn. Tôi chỉ thấy mệt mỏi, muốn vứt bỏ tất cả, ngán ngẩm đến nỗi không còn muốn nói ra buồn chán của mình. Thôi thì vì con mà sống!”.
Bày tỏ quan điểm, TS Võ Văn Nam cho rằng, đấy không thể gọi là bạo hành kiểu “trí thức”, vì đã là trí thức thì phải hành xử có văn hóa. Một người nhẫn tâm với bạn đời như vậy là phản văn hóa, là không trí thức. Cách hành xử như vậy không chỉ là có lỗi, mà còn là tội. Bạo hành tinh thần gây đau khổ còn hơn cả bạo lực thể chất. Nhưng theo ông, người vợ cũng không phải vô can, chính sự âm thầm chịu đựng vô hình trung đã tạo điều kiện cho chồng lấn tới, hành xử nhẫn tâm đến vô cảm với vợ.
TS Võ Văn Nam chia sẻ, muốn thoát ra khỏi người chồng quen dùng “võ miệng”, trước hết người vợ phải thay đổi thái độ. Cương quyết giúp chồng thoát khỏi cách hành xử theo bản năng vô thức, bằng cách xây dựng ý thức hành xử bình đẳng, tôn trọng người bạn đời. Dĩ nhiên việc làm này rất khó vì phải giúp chồng xóa bỏ thói quen vô thức và hình thành thói quen văn hóa.
Cuối cùng, nếu mọi cố gắng đều trở nên vô nghĩa thì chính người vợ phải mạnh mẽ vùng lên giải phóng cho mình. Người vợ cần tự mình thoát ra khỏi cái sĩ diện hão, phải biết yêu thương và tôn trọng bản thân mình. Nên hiểu rằng với một ông chồng không biết sửa lỗi lầm, những gì người vợ hy sinh không thực sự mang lại hạnh phúc cho con cái như họ nghĩ
Theo VOV
Đau lòng khi anh trót dại trước khi đám cưới
Anh quay lại với em vì còn yêu nhiều nhưng anh đã gây tội lỗi cho hai người con gái nên phải có trách nhiệm với cả hai.
Em năm nay 24 tuổi và đang rối bời trong chuyện tình cảm, không biết quyết định sao nữa, mong anh chị đọc tâm sự của em và cho em những lời khuyên tốt nhất để em vượt qua chuyện buồn này.
Em và anh yêu nhau được 4 năm, anh hơn em 5 tuổi, bọn em rất yêu thương nhau và dự định trong năm nay sẽ cưới, gia đình hai bên đều biết chuyện và ai cũng ủng hộ. Chuyện tưởng chừng cứ thế êm đẹp vậy mà cách đây hai tháng em đã phát hiện anh có người khác.
Trong một ngày về giỗ mẹ anh, em vô tình đọc được tin nhắn người đó gửi cho anh rất tình cảm, linh cảm người con gái cho em biết đã có chuyện rồi. Em bình tĩnh cho anh đọc và chờ đợi câu giải thích từ anh. Anh nói mọi chuyện không như em nghĩ và cố gắng giải thích để tiếp tục đến với em. Hai đứa cùng lên Hà Nội nhưng em khóc trên đường về, anh thương, muốn ôm em vào lòng nhưng em đẩy anh ra và càng khóc nhiều hơn bởi em rất đau lòng.
Anh là người hiền lành, sống tình cảm, bố mẹ mất sớm nên thiếu thốn tình thương và anh cũng yêu em nhiều lắm chẳng bao giờ tơ tưởng đến người con gái khác, chỉ muốn cưới em làm vợ. Anh đánh giá em là mẫu người phụ nữ của gia đình, đảm đang và có học tử tế. Em tin tưởng anh và chưa bao giờ dám nghĩ chuyện của bọn em lại có người thứ ba xen vào.
Em đã kịp lấy số điện thoại người con gái đó vì nghĩ sẽ có lúc cần đến. Sau đó anh xin lỗi em, nói còn yêu em rất nhiều và không thể nào rời bỏ em được, mong em hãy tha thứ lỗi lầm duy nhất này của anh vì chưa bao giờ anh như thế, đó không phải là bản chất của anh và anh hứa rất nhiều. Và em đã tin anh ấy chưa có gì với người đó, chỉ là người đó yêu anh thôi.
Nhưng khi em chủ động nói chuyện với người con gái đó qua tin nhắn em mới biết hai người đã quá giới hạn, một sự thật đau lòng hơn là người đó đã có thai và cũng vừa phá xong do vẫn còn đi học. Em hoang mang và chết lặng, chưa bao giờ em có cảm giác đó. Người đó nói không thể sống thiếu anh và sẽ tìm mọi cách để anh về với cô ấy. Em gửi những tin nhắn đó lại cho anh và nói chia tay anh ngay hôm đó. Anh đồng ý và nói không dám xin em tha thứ, không có tư cách, không xứng đáng với em nữa.
Ảnh minh họa: InImages.
Nhưng sáng sớm hôm sau anh gửi tin nhắn cho em, mong có phép màu nào đó có thể cứu vãn tình yêu mình. Anh nói chưa bao giờ nghĩ chuyện lại đến mức này, lúc đầu chỉ nghĩ là đùa vui chút vì lúc đó anh rất buồn chuyện của bọn em, nhưng người con gái đó yêu anh rất nhiều và dễ dàng trao anh tất cả khi mới quen anh được hai tháng. Anh đã không làm chủ được bản thân. Anh còn đi mua thuốc cho người đó uống nhưng vẫn có thai ngoài ý muốn.
Em đau lòng lắm nhưng vì anh còn yêu em rất nhiều, không chỉ yêu mà giữa bọn em còn có cả tình nghĩa nữa. Cùng nhau trải qua bao sóng gió, buồn vui và anh quyết định đòi cưới em khi đó em chưa biết chuyện, muốn cưới để người đó không còn hy vọng nữa và không muốn em đau lòng nhưng em thấy gấp quá nên không đồng ý.
Và rồi một tháng trôi qua em thấy mình yêu anh nhiều lắm, vẫn còn cần anh và cũng thấy anh hối lỗi nên đã tha thứ cho anh, quyết định hai đứa làm lại từ đầu, sửa sai những gì đã mắc phải trong thời gian qua. Em và anh đã cố gắng hàn gắn lại tình cảm và vẫn muốn trong năm nay sẽ cưới.
Trước và sau Tết em đều tranh thủ về nhà anh để thăm gia đình anh, anh cũng lên nhà em. Nhưng anh là người sống có trách nhiệm, anh cảm thấy có lỗi với người con gái đó và cũng không thể tuyệt tình tuyệt nghĩa với người ta được. Nhà anh ở gần nhà người đó nên sẽ không thể tránh khỏi việc chạm mặt nhau, và anh luôn dằn vặt bản thân, em thì cũng vẫn bị chuyện đó ám ảnh, về quê anh vẫn thỉnh thoảng gọi điện cho người đó hỏi thăm nhưng không gặp nhau. Người đó cũng đã chúc phúc cho bọn em vì nghĩ anh yêu em nhiều còn với người đó chỉ là một chút tình cảm. Em và người đó cũng đã nói chuyện với nhau rất nhiều, không hề trách móc hay ghét gì nhau vì mọi tội lỗi là anh gây ra.
Nhưng trong thời gian này em thấy anh không quan tâm em như ngày trước nữa vì anh đang hoang mang, đang trong vòng luẩn quẩn không có lối thoát. Hôm nay anh đã uống say và đi xin lỗi bố mẹ người đó, nói muốn gặp người đó để nói chuyện.
Anh thừa nhận mặc dù lựa chọn quay lại với em vì còn yêu em rất nhiều nhưng anh đã gây ra tội lỗi cho cả hai người con gái nên phải có trách nhiệm với cả hai, anh không thể bỏ mặc ai trong đau khổ được. Anh nói giờ anh không vì lòng tham của người đàn ông muốn sở hữu cả hai mà là vì lương tâm anh không thể bỏ mặc ai cả. Anh nói mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa nhưng lỗi lầm lớn này anh không có cách nữa.
Anh hỏi em là giờ anh phải làm sao, có lối thoát nào không. Gia đình anh cũng biết chuyện và vẫn muốn bọn em cưới. Em thì còn yêu anh rất nhiều, cứ nghĩ đến thời gian ở bên nhau lâu vậy, hiểu nhau như vậy em lại không muốn rời xa anh. Gia đình anh thì vẫn muốn vun đắp cho hai đứa. Anh nói vẫn yêu em và vẫn muốn tiếp tục với em nhưng phải có thời gian để anh chấm dứt hẳn với người đó.
Giờ em phải làm sao đây, em có nên tiếp tục chờ đợi anh chấm dứt hẳn với người đó và có nên cưới anh trong năm nay không? Người đó vẫn còn yêu anh nhiều mặc dù đã chúc phúc cho bọn em, anh hỏi em có cho anh gặp người đó một lần không? Theo anh, chị em có nên đồng ý không? Em giờ sợ mất anh nhưng cũng sợ tiếp tục với anh sẽ không hạnh phúc do ám ảnh của chuyện anh đã mắc sai lầm này. Liệu anh có thể hết lòng yêu em như ngày xưa được nữa không?
Theo VNE
Từng có người yêu tôi như hơi thở... Thời gian cứ thế trôi qua, nhớ nhung, buồn bã rồi hối tiếc, em có cảm giác như mình đã tự lừa gạt bản thân rất lâu. Anh à, đúng là yêu không khó, nhưng sống cùng tình yêu thì không dễ phải không? Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, em cứ ngỡ rằng mình đã quên anh và em...