Bao giờ thì chúng ta hết bận để yêu nhau?
Ôi cái cuộc đời vồn vã vội vàng. Ôi những con người chưa thể sẵn sàng để bớt bận – yêu nhau!
Em không lấy làm lạ, khi bây giờ những người xung quanh em đều bận rộn đến chóng mặt. Em cũng không khá khẩm gì hơn. Con người mà, cứ đời đẩy thì mình phải trôi thôi. Nhưng mỗi lần bảo với ai đó rằng “em bận, để sau”, cứ có cảm giác như mình vừa làm đau lòng người đang trông chờ một – cái – gì – đó từ mình vậy.
Có phải mình vừa bất – đắc – dĩ vô tâm hay không? Chẳng nhẽ, cuộc đời này đã chật hẹp đến độ không thể làm – được – gì – đó cho nhau?
Mỗi người tự làm con thoi xoay quanh cái vòng xoáy của cuộc đời mình – chỉ thế thôi chắc cũng đã quá mệt. Ai cũng có đường phải đi, có việc phải làm, có điều để phiền muộn. Ai cũng có một cái tôi, một bản thân để tự mình chăm sóc, trước lúc nghĩ đến mình phải lo lắng cho ai. Nhưng lỡ vướng vào nhau rồi, vẫn còn sợ chẳng đủ thời gian để quấn quýt – để yêu thương – để mong nhớ – rồi để tổn thương nhau.
Ôi cái cuộc đời vồn vã vội vàng. Ôi những con người chưa thể sẵn sàng để bớt bận – yêu nhau!
Em đã từng nghĩ về những ngày bận bịu, mình sẽ yêu người đó theo cách như sau: Cũng như bao người ngoài kia, họ biết tự xoay sở để gặp được nhau, để quan tâm nhau, để lo lắng cho nhau. Họ biết xếp nhau vào những kẽ hở của lịch trình kín mít đến ngộp thở để cho đối phương chút ngọt ngào ít ỏi.
Như một liều thuốc cầm hơi, trái tim tạm thời được xoa dịu khỏi muôn điều thiếu thốn. Đôi lúc chỉ là mười phút gặp nhau lúc tan làm cho bõ nhớ nhung, cuối tuần tạt qua nấu cho nhau bữa cơm để rồi tuần sau lại bắt đầu một cuộc hành trình mới. Hay anh tan ca khuya, đứng dưới ngõ chờ em trong bộ đồ ngủ, ngó đôi chút cho thêm phần an tâm rồi vòng về để em yên giấc.
Vẫn có cách để yêu, dù thời gian quá ít, đầu óc đã khít đi bởi những bộn bề lo toan…
Video đang HOT
Nhưng có người nói với em, đừng dành tâm trí cho những người không có thời gian cho mình vì bản thân nó đã việc rất… mất thời gian! Chẳng có ai quá bận để yêu ai, anh có tin là thế?
Đúng không anh? Có đúng là khi yêu rồi người ta sẽ bất chấp mọi thứ, đến không gian còn sẵn sàng xê dịch vì nhau thì thời gian có gì mà không được? Không phải vì mình bận, chỉ là mình không sẵn lòng xếp họ vào cuộc đời mình thôi!
Một, hai phút cho cuộc điện thoại ngăn ngắn nghe thấy giọng nhau. 30 giây để soạn một cái mess gửi đi cho người kia biết rằng mình không bị bỏ mặc. 24 tiếng chỉ mong nhớ nhau mỗi khi thức giấc. Vì bận quá mà, vội vã quá mà, chỉ có thế, nhưng cũng rất khó, đúng không?
Tình yêu vĩnh viễn thua hiện thực, em biết, thua rất đắng cay. Chúng ta đã làm gì với tình yêu này, giữa cuộc đời xuôi ngược này, giữa muôn vàn lo toan này? Anh có biết? Chúng ta đã làm gì với người mình từng nghĩ là yêu nhất? Chúng ta đã làm gì với trái tim mình – nơi có bình yên thì những tháng ngày về sau mới mong thanh thản. Chúng ta đã phản bội lời mình tự nói – rằng sẽ không đánh mất nhau!
Nhưng bao nỗi vô tâm đã gieo rắc từng ngày, từng phút, từng giây. Những khoảng không yên lặng đến nhói tim, chúng ta bỏ quên nhau trong những ngày mải chạy theo vòng nhiễu nhương của cuộc sống. Chúng ta lãng phí những lúc cạnh nhau – nhưng lại chi li oán thán, dỗi hờn, thất vọng…, tiết kiệm đến cả niềm tin để rồi quay lưng không ai muốn thốt dù chỉ một câu.
Chúng ta buông tay để tình yêu tự chèo tự lái. Chúng ta biện minh rằng mình phải sống trước – thì trái tim mới đập hối hả và nghĩ đến ai đó. Chúng ta kiếm cớ vì đã đủ mỏi mệt vì phải sống – nên chẳng đủ sức để nhớ thương.
Vậy đến bao giờ, đến bao giờ thì em với anh mới hết bận – để yêu nhau?
Theo Blogtamsu
Yêu lại nhau, chúng ta có thể không?
Nếu như yêu một người cần một phần can đảm để trao buồn vui của mình cho kẻ khác, thì sau bao nhiêu tổn thương và nước mắt, sau bao nhiêu nhớ nhung và quên lãng, khi yêu lại người đó sẽ cần mấy phần dũng cảm nữa đây?
Nếu có thể, liệu mình sẽ yêu lại nhau?
Nếu như yêu một người cần một phần can đảm để trao buồn vui của mình cho kẻ khác, thì sau bao nhiêu tổn thương và nước mắt, sau bao nhiêu nhớ nhung và quên lãng, khi yêu lại người đó sẽ cần mấy phần dũng cảm nữa đây?
Trước, em vẫn luôn ngưỡng mộ những đôi yêu nhau, đi qua mấy lần lạc mất chia tay xuống lên tưởng đến mặt nhau còn chẳng nhìn được nữa, cuối cùng vẫn trở lại và rồi... cưới nhau. Một kết cục gần như là viên mãn hơn tất thảy. Dẫu cho lúc không ở cạnh nhau cũng đã từng ngã vào lòng người khác, dẫu cho đã có những lúc chẳng còn thương - nhớ gì về nhau... thì đi hết một vòng, họ lại về với con người mình đã vứt bỏ hoặc quay lại nơi cũ khi mình là người cam chịu ra đi.
Sau, khi chính bản thân mình cũng rơi vào tình yêu có vài lần chia tay rồi quay lại, cho dù khoảng thời gian xa nhau ở giữa chưa đủ dài để nhận nhau là "người cũ", nhưng khoảng trống đã hình thành và những vết nứt bắt đầu vỡ.
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Kết cục là em yêu trong bất an, tình cảm vơi dần và rất nhiều thứ cứ tự nhiên chai sạn.
Rồi em nhận thấy, chỉ những người yêu nhau đủ lâu và đủ sâu, đủ can đảm và đủ niềm tin mới có thể yêu - lại - nhau như thế...
Là vì họ không thể tìm được một ai khác để thêm lần nữa muốn yêu như ngày xưa...
Là vì những người đến rồi đi kia rốt cuộc cũng chỉ là tạm bợ...
Là vì trái tim họ thực sự đã đập cùng nhau và đập vì nhau...
Là vì họ thuộc về nhau, một cách tròn đầy và nguyên vẹn!
Còn em và anh? Liệu có cơ hội để bước tiếp những ngày đã cũ, để lại yêu như ngày xưa?
Liệu chúng ta có đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm đã gây ra cho nhau, có đủ mạnh mẽ để quên đi những vết thương - từng gây ra thù hận?
Có đủ an yên để sẵn sàng đối diện bình thản với kí ức đã qua?
Có đủ tình yêu để ở cạnh nhau, thêm một lần này nữa?
Yêu lại nhau cũng như em và anh đang chơi một ván bài đánh cược, khi đau đớn có thể sẽ nhân đôi còn niềm vui rất nhiều khi phải chia nửa. Khi ngày xưa cũng đã từng một lần xa - cách, có ai chắc rằng lần này sẽ được vĩnh viễn cạnh nhau...
Theo Blogtamsu
Sau đêm tân hôn anh vác thân xác tàn tạ quỳ trước mặt tôi Sau đêm tân hôn anh mới về trong bộ dạng nhếch nhác. Có lẽ anh đã có một đêm dài không ngủ. Rồi anh quỳ xuống xin lỗi tôi, anh nói rằng từ hôm nay anh thề sẽ không bao giờ liên lạc với chị ta nữa. Tôi và anh yêu nhau được 3 tháng, khi tình cảm mới chớm nở bỗng dưng...