Bảo em đợi đến 27, anh đùng đùng đi lấy vợ…
Hai tháng sau, anh gọi điện cho em thông báo là tháng nữa anh sẽ cưới vợ và mời em đến chung vui. Em như chết lặng.
Ngày đó, chúng em đã ra trường và đi làm, công việc cũng tương đối ổn định nên anh có tính toán chuyện cưới xin. Em vì không muốn cưới vội, muốn tập trung cho công việc nên đã bảo anh chờ. Khi đó em mới 25.
Chúng em yêu nhau từ khi mới ra trường. Tình yêu nảy nở sau khi làm chung một công ty rồi dần dần hai đưa chuyển việc, đứa làm nơi này, đứa làm nơi khác nhưng tình cảm vẫn mặn nồng. Em với anh luôn quan tâm lo lắng cho nhau. Em thuê nhà ra ở trọ, anh cũng vậy, vì em còn ở với một người bạn của em từ hồi còn là sinh viên nữa. Anh cũng đồng ý chuyện đó vì chúng em chưa xác định cưới nhau nên mọi chyện còn từ từ.
Thời gian đó, công việc của em cứ bấp bênh, nay chuyển chỗ này, mai chuyển chỗ nọ nên em cũng lo lắng và gầy đi nhiều. Anh luôn ở bên cạnh em, quan tâm em, chăm sóc cho em. Anh lúc nào cũng bảo em là cô gái kiên cường, vì anh thấy em cố gắng rất nhiều, cố gắng lo cho gia đình, bố mẹ và các em khi mình đi làm và có thu nhập. Bù lại công sức của bố mẹ bỏ ra thời em còn đi học.
Đi làm mấy năm nhưng tiền lương không đáng là bao lại còn chi trả chuyện nhà trọ, tiền cơm nước, bạn bè. Thế nên, em nhiều khi buốn lắm, vì lo lắng sau này không có kinh tế thì xây dựng gia đình cũng có nhiều cả trở. Em nói với anh rằng, cứ khi nào ổn định thì cưới xin. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc đó, anh bảo, bố mẹ anh giục anh cưới vợ rồi nên hai đứa cưới sớm. Nếu công việc không ổn định em có thể về quê anh, xin việc và hai đứa sống cùng với bố mẹ, khỏi phải tha hương. Em nghe không thấy hợp lý lắm. Vì lúc này, gia đình em, các em em còn cần đến lương của em. Em muốn phụ giúp bố mẹ một khoản trước khi đi lấy chồng. Chứ nếu có gia đình rồi, lại sinh con ra thì làm gì lo cho bố mẹ được. Vả lại, về nhà chồng mà cứ mang tiền cho bố mẹ đẻ thì không hay, nhiều khi nghĩ phận con gái thật khổ.
Video đang HOT
Cuộc sống tự do còn nhiều cái phải lo và thích làm gì thì làm, chứ chồng con vào rồi, cái gì cũng phải lễ nghĩa, phép tắc. (ảnh minh họa)
Anh không nghe, anh bảo anh đã yêu và đợi em một thời gian dài rồi, em đừng bắt anh đợi thêm nữa. Em có lý của em nhưng bố mẹ anh cũng mong có cháu bế, với lại, em cũng 25 rồi, không còn trẻ trung gì nữa. Thực sự, có người yêu lâu nhưng em chưa từng nghĩ tới chuyện lấy chồng. Em cũng muốn tích cóp chút vốn chứ giờ tay trắng, về nhà chồng lại bị coi thường.
Cuộc sống tự do còn nhiều cái phải lo và thích làm gì thì làm, chứ chồng con vào rồi, cái gì cũng phải lễ nghĩa, phép tắc. Em mới 25, con gái tuổi ấy còn trẻ, ở thành phố, người ta còn 29-30 cũng không sao, nên em chẳng xác định lấy chồng. Em muốn làm được cái gì đó cho bố mẹ em, ít ra cũng là góp sức về kinh tế. Nhưng anh không chịu, anh còn dọa em, nếu em không chịu cưới, anh sẽ đi lấy người khác. Trong cơn bức bối em đáp trả: “Anh thích thì cứ đi mà lấy người khác, em thách đấy”. Sau câu nói đó, anh bỏ ra đi và từ hôm đó, anh cũng không liên lạc gì nữa.
Hai tháng sau, anh gọi điện cho em thông báo là tháng nữa anh sẽ cưới vợ và mời em đến chung vui. Em như chết lặng. Em thực tình không thể tin vào tai mình. Em còn nghĩ là anh vẫn còn giận em nên dọa em, nhưng sao anh lại làm thế? Em lên mạng, mò vào FB của anh để kiểm tra xem có ảnh cưới hay không, và thật bất ngờ, anh cưới của anh đầy trên trang. Em hoảng quá, gọi cho anh và khóc lóc. Em không nghĩ anh làm thế, vì đó chỉ là câu nói trong lúc tức giận, anh yêu em lâu như vậy thì cũng nên hiểu và thông cảm cho em chứ. Tại sao anh lại làm việc khiến em đau lòng như thế.
Giờ thì mọi thứ đã an bài, anh cũng đã ăn hỏi và chụp ảnh cưới, còn cách nào khác đâu. Em đã mất anh thật rồi, không còn đường lui nữa. Em bây giờ chán nản lắm, phải làm sao đây?
Theo Eva
Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại
Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay.
Đám cưới của anh diễn ra trong niềm vui hân hoan của hai bên gia đình, trong sự chúc tụng của bạn bè, trong niềm hạnh phúc của người con gái anh gọi bằng vợ. Còn anh, cảm xúc trong anh khi nhìn thấy em tới dự đám cưới như thế nào?
Có một chút tiếc nuối nào không anh? Hay chỉ là sự thờ ơ của một người đang cố phải quên đi tất cả. Em đã đọc được trong mắt anh một cái nhìn bối rối. Xin anh đừng như thế. Hãy gật đầu chào em như chào một người bạn cũ. Kỉ niệm bỏ lại phía sau lưng đi anh nhé. Ngày hôm nay, người nắm tay anh bước vào lễ đường là cô ấy, là cô ấy chứ không phải em. Hãy sống vì thực tại đó được không anh?
Nếu anh hỏi em rằng em có tiếc nuối cuộc tình với anh không thì câu trả lời là có. Nói không chỉ là một sự dối lòng. Mà anh thì quá hiểu em nên em không thể lừa gạt anh bằng một câu trả lời giả dối ấy. Vì thế em thật tình thú nhận. Em tiếc nuối, tiếc đến xé lòng khi chấp nhận buông tay anh. Làm sao em có thể bình thản cho được khi gần 4 năm tuổi trẻ gắn bó bên anh, cùng anh vượt qua những khó khăn, xây dựng biết bao hoài bão. Những kỉ niệm đó đâu phải chỉ là một chút vu vơ mà là quãng một phần đời không thể nào quên được. Em khó có thể dối lòng rằng em thấy nhẹ tênh khi anh ra đi.
Em tiếc nuối vì cuộc tình mình sang ngang nhưng em không hận thù (Ảnh minh họa)
Nhưng nếu anh hỏi em rằng em có đớn đau và thù hận khi anh lấy người con gái khác hay không thì câu trả lời là không.Vì đó là duyên phận anh ạ! Chúng ta có duyên mà không có phận. Cuộc đời cho em và anh gặp nhau, cùng nhau trải nghiệm một quãng đời đáng nhớ rồi buông tay, mỗi người lại tiếp tục cuộc hành trình mới của mình bên một người khác thuộc về chính chúng ta. Vì thế có gì để oán, để hận, để mất niềm tin?
Rời ghế đại học sau 4 năm mơ mộng, cả em và anh đều nhận thấy rằng cuộc sống không giống như những gì ta tưởng tưởng. Em và anh đều va vấp, đều bị tổn thương bởi thực tế ngoài kia phũ phàng quá. Tình yêu của chúng mình cũng vì thế mà phai nhạt dần. Cuộc sống cứ cuốn ta đi đến khi ngoảnh lại mới nhận ra rằng mình đã bỏ lại sau lưng cảm giác của đối phương. Một sự cô đơn và trống rỗng lớn trong cõi lòng khiến sự xa cách ngày càng lớn.
Và rồi khi ta nhận ra rằng tình yêu không phải là thứ duy nhất cứu cánh chúng ta khỏi những khó khăn, em và anh đã dũng cảm nhìn vào thực tế. Thực tế là chúng ta đã không dám đấu tranh đến cùng vì tình yêu này. Thực tế là chúng ta đều sợ những khó khăn phía trước và chấp nhận buông tay nhau sau những mệt nhoài của cãi vã, dằn vặt...
Hãy sống với cuộc đời hiện tại của mình anh nhé. Chuyện tình đôi ta là quá khứ mất rồi (Ảnh minh họa)
Anh trở về với vùng quê nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi cách em bằng một nửa chiều dài đất nước. Ở nơi đó anh thiết lập một cuộc sống không có em và dường như mọi thứ dần ổn định hơn. Anh cưới vợ. Đó là điều tất nhiên. Anh cũng đã trân trọng tình cảm cũ tới mức đợi 3 năm sau khi chia tay em anh mới tiến xa hơn với hạnh phúc mới của mình. Điều đó đủ làm em an lòng rồi anh ạ. Dẫu sao em và anh cũng đã có với nhau một cuộc tình trọn vẹn. Một cuộc tình mà khi rẽ ngang ta không giữ lại trong nhau những hận thù.
Ngày hôm nay anh cưới, xin hãy cất đi ánh mắt nhìn em đầy đắm đuối ấy. Nhớ rằng từ nay trở đi, người con gái duy nhất được đón nhận sự yêu thương ấy từ anh chỉ là vợ anh thôi nhé. Em là quá khứ mất rồi. Một quá khứ dẫu có đẹp hay đau khổ thì cũng là cái qua rồi. Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay. Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại. Nhớ nhé anh!
Theo VNE
Anh bỏ rơi sau khi đã làm tôi vô sinh Vì yêu anh, sống thử với anh mà tôi trở thành người phụ nữ vô sinh sau 2 lần phá thai. Giờ anh lại bỏ tôi. Hiện tại tôi như người rơi xuống vực sâu, tôi không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau quá lớn này. Tôi mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết...