Bảo đợi em đến 27, anh đùng đùng đi lấy vợ
Hai tháng sau, anh gọi điện cho em thông báo là tháng nữa anh sẽ cưới vợ và mời em đến chung vui. Em như chết lặng.
Ngày đó, chúng em đã ra trường và đi làm, công việc cũng tương đối ổn định nên anh có tính toán chuyện cưới xin. Em vì không muốn cưới vội, muốn tập trung cho công việc nên đã bảo anh chờ. Khi đó em mới 25.
Chúng em yêu nhau từ khi mới ra trường. Tình yêu nảy nở sau khi làm chung một công ty rồi dần dần hai đưa chuyển việc, đứa làm nơi này, đứa làm nơi khác nhưng tình cảm vẫn mặn nồng. Em với anh luôn quan tâm lo lắng cho nhau. Em thuê nhà ra ở trọ, anh cũng vậy, vì em còn ở với một người bạn của em từ hồi còn là sinh viên nữa. Anh cũng đồng ý chuyện đó vì chúng em chưa xác định cưới nhau nên mọi chyện còn từ từ.
Thời gian đó, công việc của em cứ bấp bênh, nay chuyển chỗ này, mai chuyển chỗ nọ nên em cũng lo lắng và gầy đi nhiều. Anh luôn ở bên cạnh em, quan tâm em, chăm sóc cho em. Anh lúc nào cũng bảo em là cô gái kiên cường, vì anh thấy em cố gắng rất nhiều, cố gắng lo cho gia đình, bố mẹ và các em khi mình đi làm và có thu nhập. Bù lại công sức của bố mẹ bỏ ra thời em còn đi học.
Đi làm mấy năm nhưng tiền lương không đáng là bao lại còn chi trả chuyện nhà trọ, tiền cơm nước, bạn bè. Thế nên, em nhiều khi buốn lắm, vì lo lắng sau này không có kinh tế thì xây dựng gia đình cũng có nhiều cả trở. Em nói với anh rằng, cứ khi nào ổn định thì cưới xin. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc đó, anh bảo, bố mẹ anh giục anh cưới vợ rồi nên hai đứa cưới sớm. Nếu công việc không ổn định em có thể về quê anh, xin việc và hai đứa sống cùng với bố mẹ, khỏi phải tha hương. Em nghe không thấy hợp lý lắm. Vì lúc này, gia đình em, các em em còn cần đến lương của em. Em muốn phụ giúp bố mẹ một khoản trước khi đi lấy chồng. Chứ nếu có gia đình rồi, lại sinh con ra thì làm gì lo cho bố mẹ được. Vả lại, về nhà chồng mà cứ mang tiền cho bố mẹ đẻ thì không hay, nhiều khi nghĩ phận con gái thật khổ.
Cuộc sống tự do còn nhiều cái phải lo và thích làm gì thì làm, chứ chồng con vào rồi, cái gì cũng phải lễ nghĩa, phép tắc. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh không nghe, anh bảo anh đã yêu và đợi em một thời gian dài rồi, em đừng bắt anh đợi thêm nữa. Em có lý của em nhưng bố mẹ anh cũng mong có cháu bế, với lại, em cũng 25 rồi, không còn trẻ trung gì nữa. Thực sự, có người yêu lâu nhưng em chưa từng nghĩ tới chuyện lấy chồng. Em cũng muốn tích cóp chút vốn chứ giờ tay trắng, về nhà chồng lại bị coi thường.
Cuộc sống tự do còn nhiều cái phải lo và thích làm gì thì làm, chứ chồng con vào rồi, cái gì cũng phải lễ nghĩa, phép tắc. Em mới 25, con gái tuổi ấy còn trẻ, ở thành phố, người ta còn 29-30 cũng không sao, nên em chẳng xác định lấy chồng. Em muốn làm được cái gì đó cho bố mẹ em, ít ra cũng là góp sức về kinh tế. Nhưng anh không chịu, anh còn dọa em, nếu em không chịu cưới, anh sẽ đi lấy người khác. Trong cơn bức bối em đáp trả: “Anh thích thì cứ đi mà lấy người khác, em thách đấy”. Sau câu nói đó, anh bỏ ra đi và từ hôm đó, anh cũng không liên lạc gì nữa.
Hai tháng sau, anh gọi điện cho em thông báo là tháng nữa anh sẽ cưới vợ và mời em đến chung vui. Em như chết lặng. Em thực tình không thể tin vào tai mình. Em còn nghĩ là anh vẫn còn giận em nên dọa em, nhưng sao anh lại làm thế? Em lên mạng, mò vào FB của anh để kiểm tra xem có ảnh cưới hay không, và thật bất ngờ, anh cưới của anh đầy trên trang. Em hoảng quá, gọi cho anh và khóc lóc. Em không nghĩ anh làm thế, vì đó chỉ là câu nói trong lúc tức giận, anh yêu em lâu như vậy thì cũng nên hiểu và thông cảm cho em chứ. Tại sao anh lại làm việc khiến em đau lòng như thế.
Giờ thì mọi thứ đã an bài, anh cũng đã ăn hỏi và chụp ảnh cưới, còn cách nào khác đâu. Em đã mất anh thật rồi, không còn đường lui nữa. Em bây giờ chán nản lắm, phải làm sao đây?
Theo VNE
Căm hận vì bạn trai lén cưới vợ
Một ngày, anh nói với tôi qua điện thoại chứ không hề gặp mặt trực tiếp rằng, tháng sau anh tổ chức lễ cưới.
Tôi chết lặng, không nói được lời nào. Người đàn ông tôi yêu thương và dành trọn trái tim mình suốt 2 năm qua cuối cùng lại đi lấy vợ sau hơn 1 tuần giận dỗi nhau sao. Tôi không tưởng tượng được đây là màn kịch trong phim hay là chính cuộc đời tôi nữa. Tôi tưởng chừng như mình có thể chết đi được, thực sự quá bất lực rồi.
Còn nhớ ngày đó, anh đã ra sức theo đuổi tôi thế nào. Anh gặp tôi trong lớp học thêm ngoại ngữ, và rồi anh xin số điện thoại của tôi qua một người bạn. Mãi sau, anh mới dám gọi cho tôi và nói muốn mời tôi đi uống cà phê. Tôi đã từ chối rất nhiều lần, đã không muốn đi nhưng vì học cùng lớp lại muốn giữ phép lịch sự nên tôi cũng đồng ý đi với anh, nhưng chỉ là đi chung với bạn tôi.
Sau đó, anh thường xuyên nhắn tin quan tâm, hỏi han tôi, gọi tôi dậy học bài, dậy đi học và còn hỏi thăm sức khỏe tôi thường xuyên. Anh luôn biết cách tạo cho tôi những bất ngờ bằng việc đứng trước nhà, đứng trước cửa lớp tặng hoa hay tặng tôi những món quà rất lãng mạn. Anh nhờ bạn tìm hiểu sở thích thói quen của tôi, và anh đã nắm bắt tất cả rất nhanh. Sự chân thành của anh đã khiến tôi rung động, và sau nửa năm quen nhau như vậy, tôi chính thức nhận lời yêu anh.
Anh đi lấy vợ thật rồi (ảnh minh họa)
Con gái không yêu thì thôi, nếu đã yêu thì hết lòng hết dạ. Chúng tôi đã có một thời gian mặn nồng bên nhau. Ai cũng bảo chúng tôi là một cặp hạnh phúc. Anh quan tâm, lo lắng, chăm sóc tôi từng tí một. Tôi có hơi cảm sốt anh cũng hỏi han, cũng mua thuốc cho tôi. Càng ngày anh càng làm tôi xúc động.
Thời gian trôi đi, 2 năm chúng tôi yêu nhau đã có nhiều thăng trầm. Trong hai năm ấy, số lần chúng tôi nói chia tay cũng rất nhiều nhưng rồi lại không thành, chúng tôi không thể bỏ nhau. Anh cũng đã nhiều lần mắng tôi, nói tôi không ra gì nhưng rồi anh lại là người chủ động làm lành. Tình yêu nào cũng vậy, cũng sẽ có chỗ thăng trầm, cũng có lúc va chạm, xích mích. Chỉ cần hai người còn yêu nhau, bỏ qua cho nhau và sẵn sàng chấp nhận những khuyết điểm của nhau thì không có gì là to tát.
Nhưng lần gần đây, khi bàn tới chuyện đưa nhau về ra mắt, chúng tôi đã cãi nhau một trận khá to chỉ vì anh nói, anh chưa muốn về gia đình tôi. Anh còn ngại vì không biết sẽ phải giới thiệu thế nào khi công việc chưa ổn định. Và cũng chưa tính chuyện cưới xin nên là anh bảo, khi nào cưới thì hãy ra mắt, rồi tính toán luôn.
Tôi nói với anh rằng, về cho bố mẹ biết mặt vì tôi hay kể về anh. Nếu anh không về thì chẳng ra sao cả, bố mẹ tôi hỏi nhiều và sẽ không có lý do để tin tưởng anh sẽ cưới tôi hay chung thủy với tôi. Anh bảo tôi đừng ép anh và rồi chúng tôi cãi vã to vì chuyện đó. Và sau lần ấy, nhất định anh không liên lạc với tôi.
Sao anh lại nhẫn tâm như thế, chuyện gì đang xảy ra, người đó là ai, hay là anh đã hết yêu tôi, phản bội tôi từ lâu rồi? (ảnh minh họa)
2 tuần sau, tôi nhận được tin anh đi lấy vợ. Anh cưới của anh &'up' đầy tren facebook, tôi hoảng quá gọi cho anh mà anh không nghe máy. Tôi hỏi bạn bè của anh, họ nói chúng tôi có chuyện gì, chia tay bao giờ mà anh lại đi lấy vợ. Tôi sống đi chết lại khi nghe tin ấy, tôi rụng rời chân tay. Dường như tôi không thể đứng vững. Anh đã bỏ tôi bao giờ, chúng tôi mới chỉ giận nhau thôi mà. Đến một tin nhắn anh còn không đả động, một lời chia tay cũng không có mà sao anh lại đi lấy vợ? Tôi đau khổ vô cùng, đã cố gắng không tin đó là sự thật, nhưng cuối cùng, mọi thứ lại đúng là như thế.
Sao anh lại nhẫn tâm như thế, chuyện gì đang xảy ra, người đó là ai, hay là anh đã hết yêu tôi, phản bội tôi từ lâu rồi? Sao lại có con người như vậy? Hai năm mặn nồng cũng chỉ để anh hành hạ tôi thế sao? Tôi có làm gì sai, hay là tôi quá yêu anh khiến anh ngột ngạt, còn những lời hứa hẹn thì sao? Anh bị điều gì chi phối hay là bố mẹ anh ép anh, trời ạ, tôi như rối loạn tâm thần, tôi không biết phải làm sao bây giờ, hãy cho tôi một lời giải thích được không?
Theo VNE
Tôi bị ám ảnh khi anh ấy hạnh phúc Tôi biết, đến bây giờ tôi không thể yêu ai cũng do bị ám ảnh bởi quá khứ tình cảm đau buồn. Tôi luôn dặt vặt, đau khổ vì tại sao anh ấy lại bỏ tôi đi, lại khiến tôi trở thành người phụ nữ cô đơn khi chúng tôi đang mặn nồng. Còn nhớ cái ngày anh nói chia tay vì anh...