Bánh mỳ cháy và câu chuyện về sự cảm thông giữa hai vợ chồng
Vợ chồng dù yêu nhau đến đâu mà thiếu sự cảm thông cho những thiếu sót và khuyết điểm thì khó mà có được 1 gia đình bền vững.
“Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét.
Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than.
Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng và lên tiếng hay không. Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì. Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi:
“Em à, anh thích bánh mì cháy mà.”
Video đang HOT
Đêm đó, tôi đến bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi có phải thực sự ông thích bánh mì cháy. Cha tôi khoác tay qua vai tôi và nói:
“Mẹ con đã làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đấy.”
Rồi ông nói tiếp:
“Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác. Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ. Đó là chìa khoá quan trọng nhất để tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, trưởng thành và bền vững con ạ. Cuộc đời rất ngắn ngủ để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy yêu quý những người cư xử tốt với con, và hãy cảm thông với những người chưa làm được điều đó.”
Theo Blogtamsu
Bố mẹ chồng cay nghiệt, đã thế chồng lại hay bồ bịch tôi nên làm thế nào?
Cuộc sống của mình như địa ngục, nhà chồng đã cay nghiệt, mình không những không nhận được sự cảm thông chở che của chồng mà chồng lại còn bồ bịch liên miên
7 năm trước mình xây dựng gia đình với anh. Cưới về mình có bầu ngay. Dù bốmẹ chồng rất cay độc, nhưng mình vẫn giữ trọn đạo làm con không cãi lại nửa lời. Anh làm bộ đội đi làm xa nhà, bố mẹ anh khó tính lắm, bố chồng thì mỗi khi mình đi làm vắng thậm chí vào phòng riêng lục cả túi xách của mình. Mỗi khi mình sang ngoại về là bố chồng tìm cớ đập phá, mẹ chồng hậm hực mặt nặng mày nhẹ tìm có chửi. Vợ chồng mình gọi điện thoại cho nhau cũng chửi vì sợ tốn tiền.
Sau khi sinh khoảng nửa năm, mình phát hiện chồng có dấu hiệu ngoại tình. Từ đó mình để ý hơn nhưng anh xoá hết tin nhắn và dấu vết, thêm vào đó anh công tác xa suốt ngày nên mình cũng không làm gì được. Một năm sau nữa, mình đọc trộm tin nhắn của anh với một người lạ, mình đoán đó là bạn của bồ chồng. Mình âm thầm lấy số đt và làm quen, sau đó cô bạn kể hết cho mình nghe chuyện chồng mình bồ bịch. Mình đã lên tận nơi gặp gỡ gia đình bồ của chồng- em ấy là học sinh cấp 3 nơi chồng mình công tác và mình khuyên can mong em ấy hiểu và để chồng quay về với gia đình. Hơn nữa em ấy còn ít tuổi nên tập trung học hành , lo cho tương lai, cuộc sống còn nhiều người tốt cho em ấy chọn lựa ( chứ mình không đánh ghen mà chỉ nói chuyện phân tích). Nhưng rốt cuộc họ vẫn tiếp tục không dừng lại.
Dù tôi đã khuyên ngăn, nhưng chồng tôi vẫn qua lại với cô gái ấy.
Trớ trêu thay lúc đó mình phát hiện mang bầu bé thứ 2. Mình ngậm đắng nuốt cay vì đã mang bầu và thương con nên chỉ khuyên can chồng. Bố mẹ chồng dù biết chuyện nhưng vẫn đối xử tệ mạt với mình hơn, liên tục đuổi mình. Mình vì thương con nên vẫn cố gắng nhẫn nhịn và im lặng cho qua. Bé thứ 2 nhà mình sinh ra trong nước mắt nên ốm đau, mắc bệnh bẩm sinh. Sinh ra ở luôn trong viện, 2 lần phẫu thuật ở khoa nhi Việt Đức, bé đau đớn nhưng qua khỏi và về nhà. Trong khi con ốm nằm viện, chồng về trông vợ con nhưng vẫn trốn ra ngoài gọi cho gái. Mình đau đớn cùng cực nhưng vẫn cố nhịn để có thể nuôi con qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng được mười tháng thì em bé mất, những tưởng sau sự ra đi của con, chồng mình sẽ hối lỗi. Hoá ra hắn vẫn vậy,vẫn ngựa quen đường cũ, thói nào tật nấy. Cách đây nửa năm, chị mình bắt gặp hắn ngủ với chị dâu mình, thật sự quá sức chịu đựng với mình. Nhưng họ đã van xin và cả gia đình đã tha thứ cho cả 2 và cả 2 hứa sẽ sửa chữa, vậy mà bốn tháng sau mình phát hiện họ vẫn tiếp tục.
Mình thấy thật khốn nạn nên đã về nhà mẹ đẻ và gửi đơn xin ly hôn. Tuy nhiên, quá nhiều người khuyên mình là hãy vì đứa con mà suy nghĩ lại. MÌnh thật sự quá căm hận. Cuộc sống của mình như địa ngục, nhà chồng đã cay nghiệt, mình không những không nhận được sự cảm thông chở che của chồng mà chồng lại còn bồ bịch liên miên, nhưng cũng thương con k biết làm sao đây? Mọi người cho mình lời khuyên?
Theo Blogtamsu
Giá như có ai đó bên cạnh em... Giá như có ai đó luôn bên cạnh em, cảm thông với những nỗi buồn của em, dù là vu vơ, dù là nhỏ nhặt... Em muốn có ai đó cuống quýt với giọt nước mắt của em, ai đó sợ em buồn mà luôn cố gắng yêu thương em... Kể từ ngày chúng mình chia tay, em vẫn bơ vơ ôm hình...