Bàng hoàng vì lời tuyên bố “sấm sét” của vợ đêm tân hôn
Từ hôm đó, tới 1 tháng sau cô ấy mới chịu gặp tôi với lý do là “mẹ anh chê em ngực lép, nhỏ con sợ ảnh hưởng tới sinh đẻ sau này”.
Tới giờ tôi vẫn thấy sốc vì lời vợ nói đêm hôm qua, những gì diễn ra trong đời tôi cứ như phim hài vậy mọi người ạ! Giờ tôi cũng chẳng biết mình nên ly hôn, nên cứ ở vậy rồi thay đổi quan điểm của vợ mình nữa.
Ngày trước tôi tán vợ mình vô cùng khó khăn. Phải năm lần, bảy lượt tới nhà cô ấy mới chịu gặp mặt. Phải tới 3 năm mòn gót theo đuổi cô ấy mới chịu nhận lời yêu của tôi. Những tưởng cuộc tình hai đứa từ ấy sẽ suôn sẻ, nhưng rồi mẹ tôi lại ra sức cấm đoán. Lý do mẹ tôi đưa ra vô cùng kỳ cục, cô ấy hình thức yếu ớt và ngực lép.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà mẹ tôi nói thế đâu. Hôm đó mới ra mắt, chẳng hiểu vì sao hai người phụ nữ của đời tôi cùng nấu ăn dưới bếp thì cô ấy chạy lên, lấy túi xách và bỏ về. Từ hôm đó, tới 1 tháng sau cô ấy mới chịu gặp tôi với lý do là “mẹ anh chê em ngực lép, nhỏ con sợ ảnh hưởng tới sinh đẻ sau này”.
Chẳng hiểu sao hai người phụ nữ của tôi nói chuyện gì mà sau đó mẹ chồng và nàng dâu towng lai không thèm nhìn mặt tôi (Ảnh minh họa).
Tôi về hỏi mẹ, thì bà nói nào đâu có ý khiến cô ấy buồn, chẳng là nói chuyện bà buột miệng nói vui thôi. Mẹ tôi cũng đâu có khó tính, cụ tỉ như thế đâu chứ. Tôi cũng truyền lại lời mẹ tôi nói là vậy, rồi năn nỉ cô ấy tha thứ nên 1 tuần sau chúng tôi lại hòa thuận.
Video đang HOT
Lần này, cô ấy có vẻ khác hơn khi thúc giục tôi cưới xin sớm. Cô ấy còn nói, nếu tôi không cưới cô ấy năm nay, cô ấy sẽ đi cưới người khác. Mà nói thật, tôi cũng chẳng hiểu ý cô ấy thế nào chứ, cưới sớm đâm ra khổ thôi. Tôi gặng lại “Hay cứ từ từ vui chơi, đằng nào anh chẳng lấy em”. Cô ấy hét lên “Không được. Em muốn cưới luôn cơ”.
Trước sự dứt khoát của cô ấy, tôi đã xin phép bố mẹ để hai đứa sớm định bề hôn sự. Bố mẹ cũng mong cháu bế bồng nên bảo tôi mời cô ấy tới nói chuyện, rồi định ngày sang nhà cô ấy.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Cô ấy đã có khoảng thời gian lui tới nhà tôi thường xuyên từ ngày hai gia đình gặp gỡ. Những dịp nhà tôi có tiệc, hay lễ Tết cô ấy cũng có mặt như một thành viên chính thức trong nhà.
Cuối năm đó, đám cưới của chúng tôi diễn ra linh đình trong sự chúc phúc của họ hàng hai bên. Và rồi đêm tân hôn mong chờ diễn ra như dự định. Khỏi phải nói, tôi mong mỏi giây phút ấy như thế nào. Thế nhưng cô ấy lại là người khiến tôi đi từ ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác.
Khi tôi và mẹ đếm xem thùng tiền mừng cũng là 12h đêm, còn cô ấy cứ ngồi ở giường nghịch điện thoại. Mẹ về phòng chỉ còn hai chúng tôi, khi tôi đã sẵn sàng cho cái gọi là nghĩa vụ vợ chồng thì cô ấy đẩy tôi ra và nói “Tôi nói cho anh hay nhé! Tôi cưới anh chẳng qua là vì trả thù mẹ anh thôi nhé”.
Tôi nói cho anh hay nhé! Tôi cưới anh chẳng qua là vì trả thù mẹ anh thôi nhé (Ảnh minh họa).
Tôi chưa kịp bàng hoàng thì cô ấy nói tiếp “Mẹ anh nói tôi nhỏ con, ngực lép khó bề sinh con. Chưa kể thái độ của bà với tôi những ngày tôi tới nhà anh chơi khiến tôi vô cùng khó chịu. Bà cứ làm như con của mình là ông giời vậy. Giờ tôi cứ không sinh ấy cho bà biết thế nào là ngực lép luôn”.
Tôi cứ nghĩ cô ấy đùa nên cố giải thích này nọ, nhưng kết quả là đêm hôm đó chúng tôi mỗi đứa ngủ một đầu giường. Tới giờ đã 2 ngày trôi qua tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn với những gì diễn ra mọi người ạ! Tại sao vợ tôi phải tự hành hạ bản thân tới vậy? Dù gì cũng đã là vợ chồng với nhau rồi phải không mọi người?
Theo VNE
Điều ngọt ngào nhất
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không?
"Những lúc khi anh đang buồn chỉ cần trông thấy em là trong anh như tan đi hết nỗi buồn, những lúc trên đường đời anh đi phải gặp những khó khăn anh suy nghĩ về tình yêu của đôi mình... Được yêu em, với riêng anh là hạnh phúc"
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không? Tự nhiên chiều nay em ngồi một mình nhớ lại những kỷ niệm ấy mà khoé mắt cay cay, hình như nước mắt lại rơi. Thật sự, ngày xưa tình yêu của anh và em rất đẹp, rất đẹp. Vì tình yêu của chúng ta quá đẹp nên giờ đây khi anh đã thay đổi mà em thấy buồn đến thế. Một nỗi buồn thật lớn đến chính bản thân em cũng không biết diễn tả như thế nào nữa. Không hiểu sao chiều nay từ lúc em xem lại hai tấm ảnh của chúng ta chụp cùng nhau hồi đi Đền Hùng mà tất cả những kỷ niệm cứ lần lượt đổ về theo nhau. Nghĩ đến em vừa buồn cười, vừa hạnh phúc và vừa rơi nước mắt. Anh biết tại sao em lai rơi nước mắt không? Vì anh là người mà em yêu thưong nhất, tin tưởng nhất trong cuộc đời này vậy mà cũng có thể lừa gạt em, cũng có thể thay đổi. Vậy thì em có thể tin tưỏng vào điều gì nữa đây? Tình yêu thật sự rất đáng sợ đúng không anh?
Em đã rất muốn cầm điện thoại để gọi điện và nhắn tin cho anh. Nhưng em đã cố gắng kìm nén lại... Giá mà lúc này anh có thể cảm nhận được cảm giác này và gọi lại cho em thì tốt biết bao nhỉ? Tại sao lúc nào em cũng muốn được nói chuyện với anh đến vậy? Cho dù em có bận mấy em cũng vẫn có thời gian để quan tâm đến anh. Chắc vì em đã yêu anh quá nhiều, nhiều tới mức trở thành một căn bệnh nặng rồi mà chính bản thân em không thể nào tự điều trị cho mình được. Khi mà không tìm được anh thì em sẽ phát điên lên. Chỉ vì em sợ rằng suốt cuộc đời nay anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa. Tại sao em lại sợ mất anh đến thế?
Anh còn nhớ không? Ngày em học năm cuối đại học, anh rất hay lên trường thăm em. Ngày ấy, anh còn đang làm ở dưới Hà Nội. Mỗi một lần được gặp anh, em đều phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc từ lo lắng, bất an cho đến vui vẻ và hạnh phúc. Em nhớ có một lần anh đi ô tô lên thăm em mà em nấu cơm chờ mãi mà không thấy anh đâu cả. 9h tối rồi mà vẫn không thấy anh đâu? Trái tim em nóng như lửa đốt, em hết đi ra lại đi vào. Rồi em lên cổng chờ anh mãi, em chỉ sợ có chuyện gì đó rồi anh lại không lên với em nữa. Rồi từ xa, em thấy bóng ai đó quen quen... Trong lòng thấy vui vui, anh kia rồi. Em không để ý, nước mắt đã rơi từ lúc nào rồi. Em chỉ muốn lại đấm anh mấy quả vì đã làm em phải lo lắng. Lần nào gặp anh, em cũng phải trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi mới gặp được anh đấy...
Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi (Ảnh minh họa)
Đó là lần anh lên chơi với em mà em cảm thấy hạnh phúc nhất đấy. Cả một ngày thứ bảy em thức dậy em có cảm giác bình yên và hạnh phúc vì em yên tâm rằng trọn vẹn một ngày hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em. Nhìn thấy anh ngủ, ôm anh trong vòng tay mà sao em cảm thấy bình yên đến thế. Có là cảm giác mà em thích nhất trong cuộc sống bộn bề khó khăn này. Anh và em cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu cơm. Cảm giác ấy sao mà bình yên và hạnh phúc đến thế? Em còn nhớ buổi chiều thứ bảy hôm ấy, anh đã đèo em bằng xe đạp đi chợ để mua quần áo cho anh. Trời! Sao mà trẻ con và vui đến vậy? Được chọn quần áo cho người mình yêu lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác hạnh phúc đến thế! Anh bảo chỉ cần là em chọn thì cái gì anh cũng thích. Sao mà hồi ấy anh chiều và yêu em đến thế? Mình cùng nhau đạp xe trên con đường trải dài hoa sữa và cây trứng cá. Thật lãng mạn đúng không anh? Hôm đó em đã rất vui và hạnh phúc. Tại sao chúng ta lại có thể có những kỷ niệm đẹp đến thế nhỉ? Chiều nay ngồi nghĩ lại thực sự em đã rơi nước mắt rất nhiều và em muốn nói cho anh biết cảm giác ấy mà sao không thể. Có lẽ nào anh đã quên?
Có những kỷ niệm đẹp sẽ theo người ta đến suốt cuộc đời đúng không anh? Anh và em còn rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm đẹp nữa nhưng mà em không thể kể hết được. Chứ em nhớ rất rõ, em nhớ rõ từng ngày tháng em được gặp anh. Chắc trên quả đất này anh sẽ không bao giờ tìm được ai yêu anh hơn người yêu xinh xinh này đâu. Em không thể nào quên và cũng không bao giờ quên được. Sẽ không bao giờ có ai trong cuộc đời này có thể làm em hạnh phúc hơn anh cả. Anh biết hạnh phúc đối với em là gì đúng không?
Anh và em mãi mãi ở hai phía chân trời. Anh không bao giờ có thể đến với em được. Chúng ta mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau được cho dù em có cố gắng thế nào đi nữa? Đây là điều mà em cảm thấy đau khổ nhất trong cuộc đời này mà không ai và không điều gì có thể bù đắp được cả. Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi thì đành phải chấp nhận thôi đúng không anh? Em đã yêu anh quá nhiều cho đến khi em biết anh thay đổi thì mọi thứ trong em đã vụn vỡ hết chỉ còn lại tình yêu đẹp trong em thì em luôn giữ gìn. Em đã dành cho anh tất cả mọi thứ đẹp nhất trong cuộc đời em rồi, chính vì điều đó mà em tự bảo bản thân mình sẽ không bao giờ được phép tha thứ cho anh.
Theo VNE
Ngã ngửa con gái hẹn hò với sếp của bố Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình trạng khó xử như bây giờ. Tôi năm nay đã ngoài 40, có 2 đứa con gái, một đứa năm thứ 2 đại học, một đứa mới vào cấp 2. Cả đời tôi cố gắng phấn đấu vì vợ vì con, những mong cho vợ con có một cuộc sống tốt...