Bàng hoàng nghe tiếng rên rỉ qua cánh cửa phòng khám tư của chồng lúc nửa đêm
Vừa mới bước qua hành lang, tôi đã nghe tiếng rên rỉ phát ra từ phòng khám. Qua cánh cửa được khép hờ, tôi thấy chồng mình đang lúi húi trên giường bệnh…
Chồng tôi là bác sỹ nên công việc rất bận rộn. Sau nhiều năm làm việc ở bệnh viện, cuối cùng chồng tôi cũng xin được giấy phép mở phòng khám tư. Công việc vì thế càng bận rộn hơn. Tôi làm giáo viên, ngoài thời gian lên lớp, tôi dành hết thời gian để chăm lo cho con cái và gia đình. Bố mẹ chồng sống cách nhà tôi khoảng 6km, thỉnh thoảng tôi cũng chạy sang nấu ăn cho bố mẹ chồng. Nói chung, cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm.
Phòng khám tư của chồng tôi cũng ở cách đó không xa, nhưng vì bận con nhỏ nên tôi không thường xuyên đến đó. Hơn nữa, chồng tôi bảo ở đó là một ổ vi khuẩn, tôi không nên đến làm gì. Thế nên từ khi mở đến nay đã được 4 năm nhưng số lần tôi đến phòng khám tư của chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
(Ảnh minh họa)
Chồng tôi thường xuyên vắng nhà vì bận việc ở bệnh viện rồi còn việc ở phòng khám tư nữa. Một tháng, chồng tôi chỉ về nhà ăn cơm tối khoảng 1 đến 2 lần. Tôi nhiều lần cũng buồn bực lắm, nhưng biết làm sao được khi công việc của chồng tôi đòi hỏi như thế. Nhưng bù lại, chồng tôi rất quan tâm đến tôi và các con, hơn nữa, tiền anh đưa về cũng nhiều nên tôi rất hài lòng.
Hôm nào chồng tôi cũng trở về nhà khá muộn, thường là nửa đêm đến gần sáng. Lúc nào về trông anh cũng mệt mỏi, thở không ra hơi. Tôi mang cơm cho anh ăn thì anh thường chỉ ăn qua loa rồi đi ngủ. Nhìn chồng nằm ngủ, gương mặt mệt mỏi, quần áo còn không buồn thay khiến tôi xót xa vô cùng.
Video đang HOT
Tối hôm đó là sinh nhật của chồng tôi, nhưng từ chiều, anh ấy đã thông báo tối nay phải làm việc đến khuya vì bệnh nhân hẹn đến khám đông quá, có người ở xa đến chầu chực mấy ngày nay rồi nên anh không thể không khám. Thế là tôi đành ngồi ăn cơm một mình. Nhưng đến tối, tôi bỗng nảy ra ý định muốn chồng tôi ngạc nhiên, thế là tôi đi mua một chiếc bánh sinh nhật.
Tôi nghĩ, nếu bây giờ mà đến thì chắc vẫn còn bệnh nhân. Thế nên sau khi con ngủ và nhờ mẹ chồng trông giúp, tôi mang bánh đến phòng khám tư của chồng.
Tôi thấy cửa phòng khám đã khóa, chỉ còn mỗi xe ô tô của chồng tôi để ở bãi đỗ bên đường. Rõ ràng là bên trong vẫn còn sáng đèn và nghe tiếng lục cục. Tôi bèn lấy chìa khóa riêng mà chồng đã đưa cho mình mở cửa rồi bước vào bên trong.
(Ảnh minh họa)
Vừa mới bước qua hành lang, tôi đã nghe tiếng rên rỉ phát ra từ phòng khám. Qua cánh cửa được khép hờ, tôi thấy chồng mình đang lúi húi trên giường bệnh trong trạng thái không mảnh vải che thân. Và bên dưới là cô y tá mà tôi đã từng mời đến nhà ăn cơm. Cả hai đang say sưa “hành sự”, không biết là tôi đã bước vào.
Chiếc bánh sinh nhật trên tay tôi rơi xuống nát bét. Chồng tôi nghe tiếng động thì vội buông cô y tá ra và ngẩng mặt lên. Anh bàng hoàng khi trông thấy tôi đứng đó. Cả hai vơ vội quần áo mặc vào, trong khi đó, tôi tức tốc chạy ra khỏi phòng khám của chồng.
Tôi chạy như điên trên đường, tôi chỉ mong những gì mình vừa thấy là mơ, nhưng không, phía sau chồng tôi đang đuổi theo tôi, chiếc áo sơ mi vẫn chưa cài hết cúc. Thế là hạnh phúc bấy lâu nay tôi cố gắng gìn giữ đã tan thành mây khói.
Theo Một Thế Giới
Chồng tôi đang làm gì lúc nửa đêm thế này...
Tôi ôm con đứng như chết trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn.
ảnh minh họa
Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ là vì quá đau đớn đến mức mất cả cảm giác khi bị chồng phản bội chẳng? Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của các chị em bị chồng phản bội. Là một phụ nữ có gia đình tôi đồng cảm với nỗi đau của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp đó. Với tôi, anh luôn là người chồng có trách nhiệm và một người bố mẫu mực của các con. Anh luôn khiến mẹ con tôi thấy tin tưởng. Mỗi lần cuộc sống bộn bề tôi chỉ cần dựa vào bờ vai ấy, được con người ấy ôm ấp vào lòng thì mọi nỗi buồn đều bị xua tan hết.
Ngày trước khi lấy nhau tôi vẫn nói với chồng mình rằng: "Với em, khó khăn khổ cực đến đâu em cũng chịu được chỉ cần anh yêu thương em là đủ. Còn nếu một ngày anh có người khác, đồng nghĩa với việc em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh mãi mãi". Lúc đó chồng tôi trả lời: "Làm sao anh có thể để tuột mất em khỏi cuộc đời, trái tim anh dành hết cho em rồi".
Nhiều lúc nghĩ lại những lời nói đó tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc. Người ta nói đúng: "Đừng bao giờ tin lời đàn ông nói, hoặc nếu tin thì chỉ tin ngay lúc đấy thôi vì khi vừa nói xong có thể anh ta đã thay đổi rồi". Mọi chuyện xảy ra vào chuyến đi định mệnh ngày hôm đó, mẹ con tôi bay vào Đà Nẵng du lịch. Tôi vẫn gọi điện cho chồng thường xuyên, anh luôn quan tâm mẹ con đi có vui không đã thăm thú được nhiều nơi chưa? Chuyến du lịch đó là món quà chồng tặng sinh nhật cho con trai, nhưng vì anh bận tiếp đoàn Trung Quốc nên không đi được và hai mẹ con tôi quyết định tự đi với nhau.
Tôi về sớm hơn dự định 2 hôm vì công ty gọi vào bảo rằng có mấy giấy tờ cần tôi ký. Chuyến bay đáp xuống Hà Nội khá muộn, tôi không muốn làm phiền chồng và cũng muốn gây bất ngờ cho anh nên hai mẹ con quyết định tự đi tắc xi về. Khi về đến cổng thì con trai tôi đã ngủ say trên vai của mẹ. Tôi lịch kịch vừa bế con vừa kéo va li vào nhà. Nhà cửa tối thui, chắc chồng tôi đã ngủ. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã điểm gần 1 giờ sáng. Nhẹ nhàng bồng con lên nhà và lúc đi đến cửa phòng ngủ thì tôi như chết sững khi có tiếng phụ nữ the thé vang lên: - Nhẹ thôi anh, anh định thế này cả đêm đấy à?
Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ ân ái cứ hòa lẫn khiến tôi cảm giác rụng rời chân tay. Nhưng khi đó tôi vẫn phải bình tĩnh vì con ôm con trên tay nếu không tôi làm rơi nó mất. Tôi đứng hình mấy giây vì không tin vào tai mình nữa. Tôi lén nhìn qua khe cửa thì thấy chồng như đang muốn "Ăn tươi nuốt sống cô kia". Tôi đẩy cửa vào rồi nói: "Lần sau anh dắt bồ về thì nhớ đóng cửa vào nhé! Đồ khốn nạn".
Hai người kia hốt hoảng nhìn tôi, chồng tôi lúc đó có vẻ hoảng hốt tột độ. Tôi ôm con bỏ đi, chồng mặc quần vào rồi chạy theo cầu xin tôi tha thứ: "Anh quay về với cô ta đi, về mà làm nốt việc anh đang làm dở. Anh hãy xem như mẹ con tôi đã chết rồi. Tôi căm thù anh".
Tôi bỏ đi khi cánh tay sắp rã rời vì ôm con, khi trái tim như có nghìn vết dao đâm và cắt cứa. Ngồi trên xe tôi khóc như mưa, cảm thấy cuộc đời này thật cay đắng. Không còn ngôn từ nào để diễn tả cho cảm giác lúc ấy, tuyệt vọng, đau đớn... Tất cả như 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không còn khóc nữa vì chẳng hiểu sao nước mắt không rơi nổi. Nhìn thấy chồng đứng dưới cổng cơ quan chờ nhưng tôi vô cảm đến mức xem như đó là con người xa lạ. Tôi là vậy, lúc yêu thương thì hết lòng hết dạ, nhưng khi đã quyết định vứt bỏ thì xem như chưa từng tồn tại. Đôi lúc tôi muốn gào thét rằng: "Tại sao? Tại sao anh ta lại đối xử với mẹ con tôi như thế".
Những ngày sống ly thân vừa qua, mọi người khuyên nhủ nhiều. Chồng tôi còn quì ở cổng nhà xin lỗi, nhưng tôi vẫn mặc kệ tôi vẫn muốn ly hôn. Tôi không biết nữa, tôi không rõ mình làm vậy là sai hay đúng. Tôi chỉ biết rằng tôi không chấp nhận được sự phản bội. Xin hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì?
Theo Motthegioi
Hết hồn với màn lừa tình của anh hàng xóm đạo mạo lúc nửa đêm Khi chưa kịp hoàn hồn thì anh ta thì thầm vào tai tôi những lời lẽ hết sức dung tục về chuyện nam nữ. Tới giờ tôi vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì đã trải qua. Tôi thật sự sốc khi bị gã hàng xóm đạo mạo kia cho một cú lừa tí nữa thì mất hết cả đời con gái....