Bàng hoàng khi vợ ngoại tình trắng trợn như vậy
Tôi suy nghĩ rất nhiều. Việc chúng tôi chia tay thì không còn cách nào khác. Nhưng làm thế nào để con trai tôi hiểu, không trách bố mẹ.
Vợ tôi là một phụ nữ duyên dáng. Ở tuổi 40, cô ấy vẫn toát lên nét quyến rũ, đôi ngực đầy, làn da trăng và nụ cười lấp lánh. Cô ấy làm việc cho một đơn vị cung cấp dịch vụ truyền thông, thường xuyên phải gặp gỡ đối tác và luôn phải về nhà muộn. Mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng phàn nàn vì tôi đã hiểu công việc ấy, cũng như cô ấy cũng hiểu công việc của tôi…
Chúng tôi yêu và cưới nhau đến nay cũng đã được 15 năm. Ngày đầu yêu nhau, chúng tôi đều là những người lãng mạn, sống vì lý tưởng. Nàng làm cho một tờ báo dành cho tuổi trẻ, luôn giới thiệu những gương người tốt điển hình. Còn tôi đi họp những cuộc họp quan trọng, rồi về đưa tin. Mỗi năm đi nghỉ mát hai lần, một lần theo cơ quan vợ, một lần theo cơ quan chồng. Con trai đầu sinh ra làm cả hai gia đình hạnh phúc. Vợ tôi chăm con rất khéo, con tôi lớn rất nhanh và chúng tôi đã có được ít nhất 5 năm viên mãn.
Nhưng khi con trai bắt đầu lớn, đặc biệt là khi có làn sóng phim Hàn Quốc xuất hiện thì vợ tôi bắt đầu thay đổi. Khi ấy, nàng không còn làm việc cho tờ báo cũ nữa. Nàng được mời qua làm cho công ty truyền thông, bắt đầu tham gia các giao dịch quan trọng và đi công tác suốt. Nàng cũng thay đổi váy áo liên tục, ăn diện môi tím môi hồng. Tôi thấy vợ đẹp, lòng cũng vui mà lòng cũng lo. Không biết cô ấy có vuột khỏi tay mình không.
Tôi thì công việc vẫn như vậy, mọi chuyện êm đẹp. Thi thoảng đi chơi, uống bia ôm, hát karaoke. Hình như đàn ông nào cũng thế, miễn là đừng để vợ biết. Chúng tôi sống hòa thuận. Cho đến một ngày tôi nghe được chuyện vợ tôi cặp bồ với một vị quan chức của một sở trong thành phố. Tin làm tôi giật mình, không dám tin đó là sự thật. Tôi âm thầm theo dõi vợ tôi suốt một tháng, thậm chí là thuê cả thám tử tư. Vợ tôi có quan hệ với vị quan chức này và thường dẫn nhau đi ăn trưa. Tôi đau thắt ruột, về nhà, tôi bắt đầu nói chuyện với vợ tôi, cô ấy nói đó là một mối quan hệ quan trọng.
Người đàn ông ấy thích vợ tôi, nhưng cô ấy lại không thích. Chỉ vì cần thiết trong công việc làm ăn, nên cô ấy không thể từ chối. Nếu cần, cô ấy có thể cho tôi xem những tin nhắn giữa cô ấy và ông ta. Tôi đọc xong tin nhắn, cũng phần nào tin đó là sự thật. Vốn hiểu những vất vả trong nghề truyền thông, đôi khi thắng được một hợp đồng là nhờ quan hệ chứ không phải nhờ tài năng, nên tôi nghĩ vợ tôi không dễ dàng đánh đổi hạnh phúc gia đình chỉ vì một gã đàn ông bắt đầu có tóc bạc và đầu đã hói một nửa, trong khi chồng vẫn còn đẹp trai biết bao cô say mê. Và quan trọng hơn là chúng tôi đang hạnh phúc, với cậu con trai kháu khỉnh.
Nhưng sau đó được khoảng nửa năm, khi tôi đã quên đi mất những nghi ngờ trước đó, thì một người bạn đồng nghiêp cũ gọi tôi đi uống bia. Nói xa nói gần, rồi cậu ta hỏi, có phải tôi và vợ tôi đã ly dị rồi không? Tôi ngạc nhiên đến mức đánh rơi vại bia hơi. Cậu ta nói, tại vì có lần đi chung thang máy trong một tòa cao ốc, cậu ta thấy vợ tôi ôm hôn say đắm một người đàn ông trẻ tuổi. Hai người không ngần ngại bày tỏ tình cảm trước mặt người lạ. Nếu vậy, chỉ có thể là những người đang yêu. Bữa đó đang có men bia, tôi đứng dậy đánh cậu bạn tím tái mặt mày. Thực sự không thể tin nổi. Tôi nghĩ cậu ta cố tình phá đám.
Video đang HOT
Tôi không dám hỏi vợ tôi nữa, vì như lần trước, việc nghi ngờ của tôi cũng đã gây ra sự tổn thương rất lớn. Cô ấy giận tôi vì tôi nỡ nghi ngờ cô ấy. Tôi đã cố gắng để xóa lấp những điều không hay đó. Đơn giản là tôi muốn níu giữ một gia đình. Tôi không muốn vì bất cứ điều gì mà con tôi phải sống trong cảnh thiếu cha thiếu mẹ. Bố mẹ tôi nói, ngày xưa bố mẹ cũng rất hay cãi vã, có khi chiến tranh lạnh cả năm trời, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ nhau, bởi vì cả hai cần biết mình đang ở đâu để nuôi nấng một gia đình. Giờ chúng tôi học rộng biết nhiều, lẽ nào lại không hiểu ra những điều đó. Đó là căn cốt vấn đề, dù đi đâu và làm gì tôi cũng không bao giờ đem gia đình ra đặt cược. Tôi cần bảo vệ nó bằng mọi giá.
Nhưng rồi, lời nói của bạn tôi cứ trồi ngược lên trong giấc ngủ. Tôi càng ngày càng suy nghĩ về lời bạn nói. Không thể ngẫu nhiên mà bạn lại dựng lên một câu chuyện chi tiết về vợ tôi, một người mà cậu ấy rất quý trọng. Hẳn thế, theo cái lẽ thông thường, người ta sẽ chỉ báo tin vui chứ không ai lại đi báo tin buồn trong dịp tiệc tùng bù khù. Tôi tìm gặp bạn và hỏi lại cho rõ mọi chuyện. Bạn tôi đã cung cấp thông tin chi tiết. Cậu ta nói, chỉ vì tôi đánh cậu, nghĩ cậu ta bịa đặt, nên cậu ta đã âm thầm điều tra. Và kết luận, vợ tôi đang ngoại tìnhvới một người đàn ông kém vợ tôi 4 tuổi. Một thanh niên độc thân, chưa có gia đình. Và vợ tôi được anh chàng thiếu gia này mua sắm cho rất nhiều quần áo, mỹ phẩm đắt tiền. Mới đây, chính hắn ta mua tặng vợ tôi chiếc điện thoại Vertu. Tôi cứng họng. Không thể tin điều đó là sự thật. Dù chiếc điện thoại đó tôi đã nhìn thấy nàng sử dụng. Và vợ tôi nói, cô ấy được mua với giá ưu đãi đặc biệt bằng 1/3 giá thực và cô ấy mua bằng tiền thưởng của công ty.
Buổi tối hôm đó, tôi về nhà và âm thầm mở chiếc điện thoại Vertu trong túi xách của nàng. Tôi cực kỳ ghét những chuyện lục lọi hay tò mò chuyện người khác. Nhưng cuối cùng tôi đã phải làm việc chẳng đặng đùng. Điều làm tôi bất ngờ nhất là nàng nhắn tin cho hắn ta rất nhiều. Họ miêu tả những câu chuyện ân ái và nói những lời tôi cảm thấy buồn nôn. Và trong một tin nhắn, nàng nói, chỉ có hắn ta mới làm nàng thỏa mãn, còn từ khi lấy chồng nàng phải sống trong cảnh cực hình ái ân. Tôi cảm thấy như trời sụp đổ. Khi nàng vừa bước từ cửa phòng tắm ra, tôi đã ném thẳng chiếc điện thoại, làm vỡ toang cửa kính phòng tắm và chiếc điện thoại cũng văng tung tóe. Nàng gần như thất thần vồ lấy cái điện thoại. Đó là điều làm tôi uất ức. Dường như nàng chỉ tiếc cái điện thoại chứ không hề quan tâm tới thái độ tức giận của tôi. Nàng đã lao vào đánh tôi chỉ vì tôi dám ném một tài sản đắt tiền. Tôi vật người xuống giường, bật khóc…
Cuộc khủng hoảng hôn nhân kéo dài và dần dần tôi còn phát hiện ra rất nhiều câu chuyện đau lòng đằng sau đó. Vợ tôi đã từng chat ở trên mạng và lén lút quen biết với một cậu thanh niên ở Phú Thọ. Cuối cùng, khi cậu ta xuống Hà Nôi, vợ tôi đã thuê khách sạn trên đường Hoàng Quốc Việt, cứ buổi trưa và chiều hai người ở với nhau trong suốt một tuần. Và để đưa vợ tôi vào tròng, cậu thanh niên đã tìm cách quay lại cảnh hai người ân ái. Để có thể xóa được đoạn clip đó, vợ tôi chấp nhận trả cho cậu ta 200 triệu đồng. Một đối tượng khác, là một ông bảo vệ tòa nhà của công ty nàng. Ông ta cũng đã thừa nhận với tôi, được nàng rủ đi khách sạn ngủ không dưới 10 lần. Và về sau, ông ta phải trốn chạy, phần vì cảm thấy có lỗi với tôi, phần khác vì vợ tôi là người có nhu cầu quá cao trong chuyện chăn gối, khiến ông ta kiệt sức.
Nói ra thật cay đắng và tôi cảm thấy tủi nhục. Tôi nói chuyện với vợ tôi và vợ tôi nói sẽ sẵn sàng ly hôn. Nhưng, tôi lại không đành lòng nhìn con tôi như vậy. Còn hai bên gia đình nữa. Chúng tôi đã đóng vai một gia đình kiểu mẫu hạnh phúc suốt bao nhiêu năm. Giờ chúng tôi chia tay nhau, thì quả là kinh khủng.
Chúng tôi đã sống ly thân như thế suốt nhiều năm trời. Cố gắng sống như những ông bố bà mẹ tử tế. Hôm qua, con trai tôi đi học về rồi vào toilet gọi điện thoại thì thầm với bố. Nó nói nhìn thấy mẹ đang ngủ trên giường với bác bảo vệ khu chung cư. Tôi lao về nhà, đúng lúc ông bảo vệ đi ra cửa. Tôi đập gã đàn ông đốn mạt đó một trận đòn đau đớn. Vợ tôi bỏ nhà đi. Cô ấy để lại tin nhắn, xin tôi hãy cho cô ấy ly hôn. Vì cô ấy không thể sống mãi trong cảnh dở dang như vậy. Vì cô ấy cần được làm một người đàn bà với những người đàn ông mạnh mẽ ở trên giường.
Tôi suy nghĩ rất nhiều. Việc chúng tôi chia tay thì không còn cách nào khác. Nhưng làm thế nào để con trai tôi hiểu, không trách bố mẹ. Tôi cảm thấy con tôi vừa bị một cú sốc quá lớn. Có lẽ tôi đã là người đàn ông nhu nhược và giáo điều.
Tôi cảm thấy mình thật đáng buồn. Và tôi lại muốn khóc.
Theo Him
Nước mắt đâu phải 'độc quyền' của con gái
Có lẽ em đã đủ yêu, đủ tin để hiểu rằng nước mắt không phải là "nhãn hiệu độc quyền" của riêng ai.
Em đã từng đọc được ở đâu đó rằng: "Yêu một người không có nghĩa là phải tìm hiểu cho bằng hết những ngóc ngách trong tâm hồn và những ngã rẽ trong cuộc sống của người đó, mà là tôn trọng và chấp nhận những gì riêng tư nhất nơi họ".
Cả anh và em, mỗi người đều có một lãnh địa riêng, tự đặt ra vòng cấm không muốn ai chạm tới. Chúng ta tôn trọng khoảng trời riêng ấy của nhau bằng sự cảm thông và thấu hiểu. Giữ cho mình những suy tư thầm kín, chỉ vừa đủ thôi để thấy tự do, vừa đủ để một ngày kia không phải giật mình nhận ra nhau hoàn-toàn-xa-lạ. Như những câu thơ của Haiku:
"Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn
Ăn luôn cả nó...".
Yêu một người, là chấp nhận những khoảng lặng khó nắm bắt trong tâm hồn họ, tựa như những lỗ trống tồn tại trong củ sen như một lẽ tự nhiên. Em tin rằng khi đã đủ đức tin và tôn trọng sự tự do của nhau, hai trái tim đã thực sự giao hòa trong sự đồng điệu và thấu cảm.
Ảnh minh họa
Nhưng anh à, có những nỗi niềm riêng anh đừng cố giấu, đừng kìm nén những phiền lo nặng trĩu trong lòng. Trái tim ai cũng có lúc mệt mỏi. Con người dù mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc yếu lòng. Những lúc như thế, đừng cố chấp trốn trong thế giới riêng, đừng đánh lừa em bằng ánh mắt, nụ cười chỉ vì muốn em an lòng rằng: Anh vẫn ổn.
Người ta vẫn mặc định khóc là đặc quyền của phái yếu, là minh chứng cho sự yếu đuối của phái mạnh. Có lẽ em đã đủ yêu, đủ tin để hiểu rằng nước mắt không phải là "nhãn hiệu độc quyền" của riêng ai. Mạnh mẽ không đồng nghĩa với một trái tim trơ lì như gỗ đá. Con người là một thực thể nhiều cảm xúc, và có quyền thể hiện cảm xúc của mình. Chỉ khác rằng: Con gái sẽ khóc bất cứ khi nào họ muốn, còn con trai khóc khi họ không thể... không khóc!
Em vẫn luôn tin rằng: Khi một người đàn ông khóc "ngon lành" trước mặt người yêu, không kìm nén, không giấu giếm, vỡ òa với những cảm xúc thật của mình, ấy là lúc tình yêu đã đạt tới sự đồng cảm, thấu hiểu và tin tưởng.
Vì thế, mỗi khi thấy buồn, hãy để vai em làm điểm tựa. Có thể bờ vai nhỏ bé của em không đủ rộng, đủ dài, nhưng em đủ nhẫn nại, yêu thương và kiên định để làm một chỗ dựa bình yên, như cái cách anh vẫn vỗ về, che chở bên em mỗi khi em yếu đuối.
Nếu có thể, hãy dựa vào vai em mà khóc, anh nhé!
Theo Tiin
Khi người đàn ông lại bật khóc vì yêu Có lẽ là không công bằng khi người ta không thể chấp nhận những giọt nước mắt của đàn ông một cách bình thường. Đàn ông nào đâu phải gỗ đá. Tôi năm nay 20 tuổi. Tôi đang yêu một cô gái bằng tuổi tôi. Em là bạn rất thân của một người bạn của tôi. Tôi gặp em cách đây năm năm....