Bàng hoàng khi trông thấy đứa con trai mới sinh của cô em họ, tối đó, bố chồng gõ cửa dúi 500 triệu vào tay tôi
Từng câu từng chữ của bố chồng khiến tôi như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Chỉ vì khát con, khát cháu mà họ lỡ đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy hay sao.
Tôi, vừa bước sang tuổi 32 được hai tháng và được gọi là một người phụ nữ hạnh phúc. Mà cũng đúng, tôi có một người chồng hết lòng yêu thương vợ con, chăm chỉ, giỏi kiếm tiền cùng hai cô con gái xinh xắn, đáng yêu. Mẹ chồng tôi đã mất cách đây hai năm. Còn bố chồng tôi là cán bộ đã về hưu, có một khoản lương hưu trợ cấp nên không phải nhờ vả vào con cái. Mà thậm chí nhiều lúc, ông còn giúp chúng tôi mua sắm thêm cái này cái nọ dùng trong gia đình.
Chồng tôi là con một, nghe nói ngày xưa bố mẹ chồng tôi cũng phải vất vả mãi mới sinh được anh. Lúc mẹ chồng tôi mất, bà chỉ nuối tiếc duy nhất một điều:
- Mẹ không trách gì con nhưng mẹ vẫn thấy buồn lắm. Giá như mẹ có một đứa cháu đích tôn thì…
Mẹ chồng tôi chưa dứt lời thì đã trút hơi thở cuối cùng. Câu nói của bà cứ thế ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ. Nhìn hai cô con gái xinh xắn, khỏe mạnh, ngoan ngoãn, tôi cũng thấy được an ủi phần nào. Chỉ có điều mỗi lần đứng trước bàn thờ mẹ chồng, tôi lại thấy lòng mình day dứt khôn nguôi.
Tôi không sinh thường được nên chỉ có thể sinh mổ. Sau hai lần sinh mổ thì tôi không thể tiếp tục mang thai nữa. Anh, chồng tôi thì luôn động viên tôi:
- Thời buổi nào rồi mà còn quan tâm tới chuyện con trai hay con gái. Anh không để ý thì thôi, em cứ bận tâm làm gì cho mệt người ra. Để tâm trí, sức lực ấy mà chăm lo cho bố con anh thì hơn ấy.
Còn bố chồng tôi thì rất yêu quý hai đứa cháu gái. Đi đâu có gì ngon, có gì đẹp ông cũng mang về cho hai đứa cháu gái. Ông còn thường xuyên gọi hai đứa cháu gái của mình là bảo bối nhỏ. Gia đình tôi lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười vui. Bởi thế, ai cũng nói tôi là người phụ nữ hạnh phúc. Và bản thân tôi cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy. Chỉ có điều, trong tôi luôn có một dự cảm bất an rằng một ngày nào đó, sẽ có cơn bão đổ ập xuống, đánh tan hạnh phúc mà tôi đang có. Và rồi…
Bằng bản năng của một người phụ nữ, tôi nghĩ rằng có chuyện không hay đã xảy ra. (Ảnh minh họa)
- Bố thấy con vừa phải đi làm, vừa phải chăm lo việc nhà cửa cũng vất vả quá. Bố định đưa con bé Hoa, là cháu họ của bố ở dưới quê lên đây tìm việc về làm giúp việc cho nhà mình, đỡ đần thêm cho con. Con thấy thế nào? – Giọng bố chồng tôi rất trầm ngâm
- Dạ, con nghe theo bố sắp xếp thôi ạ! – Tôi nhẹ nhàng gật đầu
Thật lòng nghe bố chồng mình nói thế, tôi cũng thấy vui và ấm lòng lắm. Bố chồng tôi không ngờ lại tâm lý và lo lắng cho tôi đến vậy. Nhưng có ai ngờ được đâu…
Hoa mang tiếng là cháu họ của bố chồng tôi, tức là em họ của vợ chồng tôi, nhưngsao nghe giới thiệu họ hàng hang hốc mà tôi thấy lằng nhằng, phức tạp quá. Họ mà cứ như không họ. Nhưng con bé khá ngoan ngoãn, lại biết việc, biết chăm trẻ nên từ ngày có Hoa, tôi khá nhàn. Tôi có thời gian chăm chút cho bản thân mình hơn nên nhìn tôi, ai cũng khen tôi xinh đẹp, trẻ trung ra nhiều.
Video đang HOT
Hoa đang ở tuổi thiếu nữ, người cứ phây phây nên tôi cũng nhận được khá nhiều lời cảnh báo. Nhưng tôi tin chồng mình, hơn nữa, con bé ngoan ngoãn, hiền lành thế kia, làm sao tôi nghi ngờ nó có lòng dạ khác được. Cho tới một ngày…
- Hoa nó không muốn làm ở nhà mình nữa. Nó đã tìm được công việc tốt hơn nên nó muốn nghỉ con ạ. Nó ngại nên nhờ bố nói với con.
Tôi thấy khá lạ lùng vì dù gì thì hai chúng tôi cũng là phụ nữ, chẳng lẽ lại khó nói chuyện với nhau đến thế sao. Chuyện gì của Hoa cũng đều thông qua bố chồng tôi. Đến cũng như đi, đều do bố chồng tôi thông báo. Bố chồng tôi nói cũng đồng ý để Hoa nghỉ. Ông nói thế thì tôi còn làm được gì hơn ngoài gật đầu đây. Tôi xếp cho Hoa mấy bộ quần áo mới mua nhưng chưa dùng đến và dặn con bé ra ngoài sống nhớ cẩn thận, giữ mình. Con bé nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, như muốn nói với tôi điều gì đó nhưng lại thôi…
Gần một năm sau đó, tôi hay tin Hoa sinh con. Tin này khiến tôi hết sức bàng hoàng, sửng sốt. Thật ra là cô bạn tôi làm y tá ở khoa sản đúng nơi Hoa vào sinh con, cô ấy cũng đã có lần gặp Hoa do từng đến nhà tôi chơi nên tôi mới biết được cái tin này.
- Anh, anh có biết chuyện Hoa sinh con không? Trời ơi con bé, nó đã có chồng đâu cơ chứ? Hay lại… Em lo cho nó quá!
Trái với thái độ lo lắng của tôi, anh lại có điều gì đó rất hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt. Rồi anh nói anh mệt, anh muốn đi nghỉ. Lạ hơn nữa là lúc tôi hay tin Hoa sinh con thì cũng trùng khớp với thời gian bố chồng tôi vắng nhà với lý do cá nhân. Bằng bản năng của một người phụ nữ, tôi nghĩ rằng có chuyện không hay đã xảy ra. Tôi quyết định tới bệnh viện thăm Hoa nhưng không nói cho ai biết.
Chạm mặt đứa con trai mới sinh của Hoa, tôi bàng hoàng tới mức đánh rơi hết cả túi đồ thăm trên tay. Đứa trẻ, giống… giống anh như lột. Hoa nhìn thấy tôi thì chỉ rơi nước mắt mà không nói bất cứ câu nào.
- Sao con lại ở đây?
Từng câu từng chữ của bố chồng khiến tôi như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. (Ảnh minh họa)
Tôi quay lại khi nghe thấy cái chất giọng trầm ngâm quen thuộc đó. Bố chồng tôi đang cầm trên tay một tờ giấy khai sinh. Thấy tôi, ông khá hốt hoảng, giống y như thái độ của anh lúc tôi báo tin Hoa sinh con. Lẽ nào…
Tôi lao nhanh ra khỏi bệnh viện với hai hàng nước mắt lăn dài. Đất trời xung quanh tôi sụp đổ trong chốc lát. Về nhà, tôi đóng chặt cửa phòng mặc cho anh và con khóc gọi tên tôi bên ngoài. Sự thật quá nghiệt ngã, tôi thật sự không ngờ sẽ có ngày này nên không chuẩn bị tâm lý để đón nó. Anh đã phản bội tôi để có con với Hoa. Bàng hoàng, cay đắng, tim tôi vỡ vụn. Rồi đêm hôm đó:
- Con cầm lấy đi.
Bố chồng tôi gõ cửa phòng và đưa cho tôi một bọc kín. Tôi còn chưa kịp thắc mắc thì:
- Đây là 500 triệu, bố cho riêng con. Coi như là để bù đắp sự thiệt thòi của con. Bố cũng không giấu con nữa. Đứa con trai mới sinh của Hoa chính là con của thằng Dũng (tên chồng tôi) và cũng là cháu đích tôn của nhà này. Bố xin lỗi vì đã làm ra chuyện này nhưng con hãy hiểu cho bố. Bố không thể để nhà này tuyệt hậu được. Bố sẽ nhận đứa trẻ về nuôi. Con hãy chuẩn bị tâm lý nhé!
Từng câu từng chữ của bố chồng khiến tôi như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Chỉ vì khát con, khát cháu mà họ lỡ đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy hay sao. Nhất là anh, người chồng mà tôi luôn tin yêu hết mực, đã lén lút phản bội tôi từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. Điều đó khiến tôi không chỉ thấy đau đớn mà còn thấy nhục nhã nữa. Chịu đựng nỗi đau vò xé này hay buông tay để giải thoát bản thân khỏi ám ảnh là câu hỏi dằn vặt tôi cả tháng nay. Bố chồng tôi sắp đón con của Hoa về nhưng Hoa sẽ không về cùng. Ông đã cho Hoa một số tiền để Hoa về quê, coi như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Mẹ tôi nói tôi nên biết chấp nhận hoàn cảnh, vì tình thé ép buộc nên chồng tôi mới phải thế. Và dù gì thì bố chồng tôi cũng là người hiểu chuyện. Chịu đựng thiệt thòi một chút cũng không sao? Nhưng cứ nhìn thấy đứa trẻ, nỗi đau bị phản bội lại ùa về, giày vò tôi đau đớn. Tôi hoang mang và bế tắc quá mọi người ạ! Ai có thể giúp tôi một lời khuyên chân thành lúc này không?
Đúng là hạnh phúc chỉ hoàn hảo khi nó chưa bị lật tẩy những góc khuất ẩn sâu bên trong mà thôi!
Theo Một thế giới
Bàng hoàng đêm tân hôn chạm tay vào "chỗ đó" của chồng
Tôi với tay tắt đèn rồi đẩy anh xuống giường, không cho anh nói tiếp nữa. Tôi đưa tay sờ vào chỗ đó của chồng và giật mình.
Cuối cùng, mọi công việc chuẩn bị cho đám cưới cũng đã hoàn tất. Tôi chẳng phải làm gì cả, ngoài việc đi chọn váy cưới và ăn ngủ cho đúng giờ để trông thật lộng lẫy khi làm cô dâu. Mọi việc đều đã được Minh lo hết.
Tôi yêu Minh vì vẻ ngoài điềm tĩnh của anh, Minh là một người đàn ông thực sự tốt. Minh có sự nghiệp, tính tình ôn hòa, tốt bụng và biết quan tâm đến người khác. Bạn bè tôi ai cũng than phiền đàn ông thời nay hư hỏng, yêu là chỉ nghĩ đến chuyện ấy nhưng tôi thì hoàn toàn yên tâm về Minh. Anh nói thẳng với tôi: "Anh nghĩ vợ chồng sống với nhau cả đời, chuyện đó quan trọng thật nhưng không phải là tất cả, khi nào chúng ta sẵn sàng thì chuyện đó mới có ý nghĩa".
Thế nên chả bao giờ Minh đòi hỏi gì vì tôi thống nhất với anh sẽ để dành cho đêm tân hôn.
Cuối cùng ngày đó cũng đến. Đám cưới của chúng tôi diễn ra vô cùng ấm cúng. Tôi hạnh phúc lắm, Minh cũng vậy.
Đêm tân hôn, tôi e ấp ngồi trên giường đợi chồng. Minh có vẻ hồi hộp và lúng túng, tôi chưa từng trải qua chuyện này với bất kỳ ai, nhưng tôi không đến mức lúng túng như Minh. Anh cứ ngồi cách xa tôi đến nửa mét, tôi lao vào lòng anh, chủ động hôn anh, Minh bỗng đẩy tôi ra rồi nói:
- Hà à! Anh có chuyện muốn nói với em trước đã.
Minh đẩy tôi ra rồi thú nhận sự thật tồi tệ ấy (Ảnh minh họa)
- Chuyện gì vậy anh?
- Chuyện rất quan trọng. Anh đã từng muốn nói với em rất nhiều lần trước đây nhưng cứ mỗi lần định nói là anh lại không có can đảm.
- Anh nói vậy là sao ? Cứ nói đi, em nghe đây
- Anh... Anh bị khiếm khuyết chỗ đó.
- Ý anh là chỗ ấy ấy hả?
- Ừ, anh cam đoan với em là mọi thứ anh làm vì em đều là xuất phát từ tấm lòng chân thành của anh. Riêng chỗ đó thì là do tạo hóa, anh không biết phải nói sao.
Tôi với tay tắt đèn rồi đẩy anh xuống giường, không cho anh nói tiếp nữa. Tôi đưa tay sờ vào chỗ đó của chồng và giật mình. Đúng như Minh nói, anh chỉ có một bên, còn một bên nữa không thấy đâu. Tôi hoang mang quá nhưng cũng cố trấn tĩnh. Tôi bảo chồng hãy thư thái, chúng tôi vẫn có thể làm được chuyện đó.
Nhưng thực tình, trong tâm trí tôi đang vang lên hàng tá câu hỏi. Tại sao Minh không nói trước điều đó cho tôi biết? Phải chăng anh muốn giấu tôi để cho mọi chuyện đã rồi...
Tối tân hôn hôm đó, dù đã cố gắng động viên Minh nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn không thể làm gì được. Có lẽ Minh quá căng thẳng và tôi thì mất hết hứng thú. Sau hôm đó, hai vợ chồng tôi không ai nói với ai câu nào, mặt mày buồn như đưa đám.
Tôi bàng hoàng khi chạm tay vào chỗ đó của chồng (Ảnh minh họa)
Rồi những chuỗi ngày sau đó của hai vợ chồng tôi mới thật đáng sợ. Minh gần như trở thành một con người khác. Anh kiểm soát tôi chặt chẽ, tôi đi đâu anh cũng đòi đi theo, tôi đi làm về anh lao ra ngửi áo tôi cho bằng được. Đêm nào Minh cũng tra tấn tôi bằng những câu hỏi. Anh sợ tôi đi với người khác, sợ tôi làm chuyện đó với người khác. Anh dằn vặt tôi, dằn vặt bản thân mình. Đêm nào tôi cũng đi ngủ với hai hàng nước mắt.
Cưới chồng 3 tháng, chưa được một ngày hạnh phúc nào mà chỉ toàn là nước mắt. Minh bảo vì anh khiếm khuyết nên tôi chê anh, ngoại tình với người khác. Anh bảo tôi là người phụ nữ mê nhục dục, không cảm thông được cho chồng. Có hôm tôi đang ngủ, anh dựng tôi dậy rồi đánh đập dã man. Tôi không nghĩ đó từng là người đàn ông tuyệt vời mấy tháng trước.
Hiện giờ tôi rất hoang mang. Tôi chưa được làm vợ đúng nghĩa một ngày nào cả. Nếu cứ thế này thì cuộc sống của tôi sẽ rơi vào bế tắc hoàn toàn. Liệu tôi có nên ly hôn khi mới cưới được 3 tháng. Tôi bối rối quá, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Một Thế Giới
Bàng hoàng vì chồng chỉ mặc quần lót nằm giữa sân nhà người ta Cô thư ký cũ của anh cũng yếu đuối trong chiếc váy ngủ mỏng manh, đang gào khóc cầu xin chồng cô ấy. Sau khi lấy chồng, tôi nghỉ việc để về làm hậu phương cho anh. Chồng tôi là người có ý chí cầu tiến và rất nhạy bén trong công việc nên từ vị trí trưởng phòng anh tiếp tục đảm...