Bàng hoàng khi nhận tin nhắn bất ngờ từ chồng đi làm xa
Chồng chị làm công an ở một huyện nhỏ xa nhà, cái nghề mà lúc người ta nghỉ thì anh đi, lúc người ta ngủ thì anh thức trắng để trực. Vậy rồi một hôm, chị bàng hoàng khi nhận được tin nhắn bất ngờ từ chồng…
Chị lại bấm số gọi lại, lần này tay chị rung bần bật, tâm can rối bời. Vậy nhưng số máy anh đã báo thuê bao… (Ảnh minh họa)
Chồng chị làm công an ở một huyện nhỏ xa nhà, cái nghề mà lúc người ta nghỉ thì anh đi, lúc người ta ngủ thì anh thức trắng để trực. Chị thương anh, thương cả cho mình và đứa con nhỏ. Những ngày gần tết, gần đợt nghỉ lễ, chẳng lúc nào anh ở nhà ăn được bữa cơm cho tử tế. Và cũng vì thế mà anh cũng không có thời gian để chăm sóc cho con, một mình chị tự tay nuôi dạy cháu.
Lúc mới lấy nhau về, nhiều đêm anh đi trực, chị nhớ anh da diết, thầm khóc nghẹn trong đêm. Nhà thì to nhưng neo người, cơm nấu mà chẳng ai khen, ở với ông bà gia lại như bị bó hẹp, chị buồn lại càng buồn hơn. Hồi ấy anh còn năng về nhà, cứ rảnh là anh lại trốn về và sà vào lòng chị mà ôm ấp cho thỏa nỗi nhớ. Nhưng rồi cái khoảng cách 80km đi về mỗi lần khiến anh ngày càng ít về nhà hơn. Và sau 3 năm lấy nhau, anh và chị bàn nhau anh ở lại luôn trong đơn vị, 2 tuần mới về một lần để đỡ tốn kém và giữ gìn sức khỏe hơn.
Vậy nhưng chị thật không ngờ, chính điều đó đã khiến chồng chị có cơ hội để không giữ trọn con tim. Cái cảnh nuôi con mòn mỏi chờ chồng nửa tháng về một lần khiến chị càng nhớ chồng nhiều hơn. Mỗi lần anh về, nhà lại như có hội, chị đi chợ từ sáng, bảo anh gọi thêm mấy chú bác sang ăn cùng bữa cơm cho vui cửa vui nhà, cũng là một cách để anh thấy nhà vui mà năng về. Nhưng rồi chị dần nhận thấy, anh về nhà nhưng tâm trí anh lại không ở nhà. Nhiều lần anh cứ nóng ruột như người ngồi trên lửa, vừa về đã tính đến chuyện đi, con cũng chẳng thèm hỏi han hay chơi cùng. Dần dần, con cũng xa anh, chị thật sự thấy lo lắng. Chưa kể, đã thế, chuyện chăn gối của vợ chồng chị còn nhạt như nước ốc. Đáng lý ra sau nửa tháng bị “cấm cung”, anh phải như hổ đói rình mồi mới phải, sao cứ như ông lão 80 thế này? Vợ chồng chị còn trẻ chứ có phải đã già đâu mà anh cứ mỗi lần gần gũi lại kêu…mệt.
Chồng chị làm công an ở một huyện nhỏ xa nhà, cái nghề mà lúc người ta nghỉ thì anh đi, lúc người ta ngủ thì anh thức trắng để trực. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chị nghĩ, hay là tại mình quá nhàm chán chăng? Hay anh bị bệnh yếu sinh lý mất rồi? Sao dạo này mỗi lần anh về nhà mà cứ như cho có lệ thế? Không được, nếu là vì chị thì chị phải chủ động làm mới mình! Vậy là, một lần, sau khi chồng rời nhà để về đơn vị, chị bèn nhắn tin cho chồng hỏi dò:
- Chồng này, tối qua sao nhanh thế?
Chồng nhắn lại:
- Sao vợ? Anh mệt mà, anh bảo em rồi còn gì…
Chị nhắn lại vẻ giận dỗi:
- Hừ, hay anh bên ngoài có em nào rồi nên chán cơm thèm phở đúng không? Này, hay anh bị bệnh yêu sinh lý rồi hả?
Chồng chị đáp:
- Đâu có, cứ nghĩ vớ vẩn thế nhỉ! Thôi lần sau về anh bù cho nhé
Vợ ơi, xin em đừng nhịn... khóc!
Bạn tôi đi làm xa nhà gần trăm cây số, vài tuần mới về thăm nhà một lần. Anh kể, ban đầu tuần nào cũng về, nhưng vợ bảo cứ ở lại nghỉ ngơi, đi lại đường xa, xe cộ phức tạp thêm lo. Rồi anh khoe, vợ mình rất giỏi, đúng là một "nữ tướng".
Vòng tay ôm vợ, anh vỗ về theo tiếng nấc nhè nhẹ... Ảnh minh họa.
Bạn tôi đi làm xa nhà gần trăm cây số, vài tuần mới về thăm nhà một lần. Anh kể, ban đầu tuần nào cũng về, nhưng vợ bảo cứ
Làm trưởng phòng một cơ quan cấp tỉnh, việc cơ quan, việc nhà cứ quay như chong chóng mà chẳng thấy vợ than thở gì. Con cái khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học giỏi, chuyện quan hệ nội ngoại vợ cũng lo hết, chả có gì phải bận tâm.
Những ngày nghỉ anh không về nhà, chúng tôi thường lai rai với nhau. Tôi khen anh sướng nhất đời, anh nghe chợt suy tư rồi chậm rãi thổ lộ: "Có lúc tôi cũng nghĩ như ông. Nhưng giờ tôi thấy mình thừa thãi bên cạnh bà vợ quá giỏi giang. Đi làm xa nhà, lòng nôn nao chỉ mong hết tuần để được về ngay với vợ con. Mỗi lần về, thời gian bên nhau ít ỏi, ra đi bịn rịn, nhớ nhung... Nhưng từ khi vợ lên chức, cô ấy ngày càng bận rộn nhiều hơn, thời gian dành cho nhau đã ít còn bị "cắt xén" đủ kiểu.
Có lần tôi về, buổi tối khi việc nhà, con cái xong xuôi, tưởng vợ chồng sẽ có một khoảng trời riêng dành cho nhau, nhưng cô ấy lại mở laptop, bảo có việc gấp cần làm ngay. Rồi tình cảnh ấy cứ lặp đi lặp lại, làm tôi có cảm giác mình chẳng là gì đối với vợ. Nói điều này, ông đừng cho rằng tôi lãng mạn quá. Ngày yêu nhau, có lần giận hờn, nàng khóc.
Trời ơi, nước mắt làm khuôn mặt nàng đẹp lạ lùng, khiến lòng tôi như tan chảy. Nhưng quá lâu rồi, tôi không còn được thấy nàng khóc. Hình như vợ mình ngày càng bản lĩnh, mạnh mẽ, khô khan và... "nam tính" dần! Đôi lúc chuyện trò với vợ mà cứ như hai thằng đàn ông với nhau".
Nghe anh kể, tôi giật mình. Hình như vì vậy mà anh có vẻ như đang xiêu lòng bởi một cô thôi chồng trong cơ quan, lâu nay vẫn tỏ ra quan tâm anh đặc biệt. Bỗng một hôm, chưa đến ngày cuối tuần anh xin nghỉ về nhà ngay vì có việc gấp. Trong lúc vội vã, tôi chỉ nghe anh nói một câu gọn lỏn "vợ bệnh", rồi phóng xe đi. Tuần sau trở lại cơ quan, gương mặt anh như mang một màu sắc mới. Hỏi thăm vợ thế nào, anh cười nháy mắt: "Ổn rồi. Những giọt nước mắt của vợ đã trả tôi về đúng vị trí".
Tối hẹn nhau đi cà phê. Anh kể hôm đó, đang đi làm, cô bạn thân của vợ nhắn tin "Anh về ngay, chị suy sụp, rất cần anh". Về nhà, vợ anh đang nằm viện vì bị suy nhược. Ngay cả cha mẹ ở gần đó vợ anh cũng giấu, vì không muốn mọi người lo cho mình. Cô bạn thân bí mật báo cho anh, đón anh ở cổng bệnh viện. Thì ra, không có chồng bên cạnh, vợ anh đã phải gồng mình lên lo toan mọi việc. Thương chồng đi lại vất vả, không muốn anh phải bận tâm nên chị cứ cố gắng một mình. Công việc ở cơ quan đầy áp lực cùng với chuyện nhà, chuyện con cái làm chị quá tải. Đã vậy, lại thêm nỗi lo chồng ở xa...
Vợ nằm trên giường bệnh bé nhỏ, xanh xao, yếu ớt trong bộ đồ rộng thùng thình làm anh quá đỗi xót xa. Vậy mà vừa thấy anh, chị vẫn cố gượng dậy: "Em có sao đâu, đường xa anh về chi cho cực!". Anh ào tới đỡ lưng vợ. Nắm bàn tay nhỏ bé đã khô nhám từ bao giờ, anh xiết chặt, thì thầm: "Sao em cứ ráng một mình thế này?". Chị chợt tựa đầu vào vai chồng. Anh cảm nhận những giọt ấm nóng ướt vai mình. Anh đã hiểu, đôi khi vợ mình cũng muốn được tựa vào đâu đó mà khóc cho nhẹ lòng, nhưng anh vắng nhà biền biệt, chị biết tựa vào đâu, khóc với ai. Thế nên, những buồn phiền, những giọt nước mắt cứ chảy ngược vào trong, để cứng cỏi, để vững vàng.
Anh thương vợ quá chừng. Lòng tự hứa sẽ tìm cách chia sẻ gánh nặng với vợ, để vợ được vui, buồn và được... khóc cùng chồng. Vòng tay ôm vợ, anh vỗ về theo tiếng nấc nhè nhẹ...
Khóc là một "đặc quyền" của phái đẹp. Nhìn những giọt nước mắt dịu dàng, đàn ông bỗng thấy mềm lòng. Nhìn người đẹp của mình khóc, đàn ông chỉ muốn dang tay bảo bọc, chở che. Khóc để trôi bớt những muộn phiền, khóc cho mềm mại, nhỏ bé, dễ thương. Khóc cho "đấng mày râu" thấy mình mạnh mẽ và trách nhiệm hơn...
Vậy thì, khóc cũng là một nét quyến rũ rất nữ tính, đáng yêu đó chứ. Hà cớ gì phải nhịn... khóc?
Theo Motthegioi
Hối hận vì để chồng đi làm xa Chồng đi làm xa nhà, chuyện con cái tôi phải tự mình lo. Nhiều đêm con khóc quấy mà tôi chỉ ước có chồng ở bên. Tôi và anh quen nhau từ khi học cấp 3, nhưng rồi chỉ đến khi cùng nhau học chung một trường đại học thì chúng tôi mới chính thức qua lại với nhau. Sau khi ra trường...