Bàng hoàng khi gái làng chơi đem con trả cho chồng
Hóa ra ra, chồng tôi, một giảng viên đại học lại bao gái làng chơi mấy năm gần đây nhưng không may cho anh là bị cô ta chơi xỏ một vố đau đến vậy.
Tiếng chuông cửa reo đúng bữa cơm tối mang theo bao nỗi bàng hoàng đến với người phụ nữ trẻ chân ướt chân ráo về nhà chồng. Trên tay người phụ nữ son phấn lòe loẹt là một đứa trẻ còn đỏ hỏn đang run lên vì lạnh. Bố mẹ chồng tôi thì hoảng loạn tròn mắt không biết là khách của ai, còn chồng tôi thì đánh rơi bát cơm văng tung tóe.
Tôi như sống trong địa ngục bởi hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp (ảnh minh họa)
Cả nhà bỏ bữa cơm tối tiếp vị khách bất đắc dĩ này với sự giận dữ tột độ. Chồng tôi kéo vội cô ta đi nhưng một mực cô ta không đi còn lớn tiếng bảo phải làm cho ra nhẽ, bắt chồng tôi phải chịu trách nhiệm về đứa con, cô ta không có điều kiện để chăm con nên tự anh đi mà giải quyết. Không những thế, cô ấy còn đòi chồng tôi bồi thường một khoản tiền lớn vì thiệt hại mà cô ta phải chịu đựng.
Hóa ra, chồng tôi, một giảng viên đại học lại bao gái làng chơi mấy năm gần đây nhưng không may cho anh là bị cô ta chơi xỏ một vố đau đến vậy. Cam kết không để lộ ra ngoài, không được mang thai đã bị cô ta lờ đi và sau 5 tháng không liên lạc, bây giờ cô ta tìm đến nhà…bắt vạ.
Video đang HOT
Người đàn ông mà tôi tin tưởng, chọn làm chồng lại là một người như vậy. Thời gian quen nhau và kết hôn của chúng tôi không nhiều bởi anh và tôi được người thân giới thiệu, và mọi điều kiện đều phù hợp là vợ chồng nên tôi chẳng cần thời gian để tìm hiểu về anh mà đồng ý lấy anh làm chồng.
Vậy mà giờ đây, khi về nhà chồng chưa được hơn tháng thì tôi gặp phải cú sốc này. Nghe xong câu chuyện của cô gái làng chơi và nhìn thấy đứa con đỏ hỏn, bố mẹ chồng tôi đã ngất và phải đi bệnh viện, còn tôi phải ở nhà bế đứa con riêng của chồng . Hai hàng nước mắt không khỏi ngớt từ lúc hay tin động trời khiến tôi suy sụp hoàn toàn.
Đứa trẻ chẳng có tội tình gì thiếu sữa mẹ cứ khóc suốt, tôi lại phải nhờ người mua sữa ngoài, có hỏi thì tôi bảo là con chị họ chồng mắc bệnh hiểm nghèo nhờ trông hộ. Chồng tôi thì cầu xin tôi tha thứ, bố mẹ chồng cũng năn nỉ tôi giữ kín chuyện, nuôi đứa bé khôn lớn. Cay đắng hơn là sau chuyện động trời này thì chồng tôi bảo với tôi là khoan đã sinh con vội vì anh không có điều kiện để nuôi cả nhà, vậy là kế hoạch sinh con của chúng tôi bị hoãn lại.
Trở thành một người mẹ bất đắc dĩ vốn đã không sung sướng gì, nay lại thêm chuyện chồng bảo hoãn sinh con ruột khiến tôi chẳng còn tâm trí nào để sống, làm việc như bình thường. Tôi sẽ phải giải thích thế nào với mọi người xung quanh về đứa bé, và sẽ nuôi nó thế nào khi trong lòng còn ấm ức bao nhiêu chuyện.
Có nên ly dị chồng ngay khi chúng tôi vẫn chưa có gì với nhau ngoài mảnh giấy đăng kí kết hôn? Tôi rất cần lời khuyên đúng đắn, mong độc giả chia sẻ, xin cám ơn nhiều!
Theo VNE
Khoảng cách anh và em
Em đã từng mơ về một ngày mai có anh và em hạnh phúc trong một mái nhà. Cảm ơn anh về tất cả trong 4 năm qua, từ cái ngày đầu gặp anh.
Cảm ơn những gì anh dành cho em, yêu thương chăm sóc lo lắng, quan tâm... giúp đỡ động viên em trong thời gian em chưa có nơi ở việc làm ổn định. Rồi cả những khi anh không còn bên cạnh nhưng anh vẫn ân cần quan tâm, dặn dò em ăn uống thuốc thang những lúc không may bị bệnh. Em không thể nào nói hết ra những gì anh đã dành cho em nhưng từ trong thâm tâm em vẫn luôn nhận biết tình yêu mà trước đây anh dành cho em như thế nào. Em luôn khắc ghi niềm hạnh phúc ấy. Cảm ơn anh là người cho em biết tình yêu đầu tiên là gì và biết cả cái việc thiêng liêng nhất trong tình yêu .
Dù hôm nay anh nghĩ em thế nào đi nữa thì em cũng muốn nói ra mong để nhẹ lòng và mong anh hiểu. Anh à, có tình yêu nào khi xa cách mà không nhớ thương chờ đợi, với em thì sao! Đã không ít lần phát khóc vì nhớ thương anh, cũng không biết bao lần thấy mình bơ vơ lạc lõng nhưng rồi vẫn tinrằng dù chưa có điều kiện ở bên nhau nhưng ngoài đó anh vẫn yêu thương em. Nhớ ngày trước anh cũng hay nói với em có người họ sống với nhau chưa chắc họ vui vẻ hạnh phúc như anh với em, hay nhiều người cưới nhau nhưng có khi chưa được sống với nhau được thời gian như mình. Những lúc buồn không anh bên cạnh em luôn nhớ điều đó để làm niềm vui, nhưng đó có phải là mình ngộ nhận không anh, cố như vậy để luôn tỏ ra vui vẻ hạnh phúc .
Cuộc sống hàng ngày vẫn cứ trôi qua, trôi qua theo quy luật của thời gian. Với ai khác có lẽ đó là điều bình thường, nhưng còn với em đó là một niềm vui. Vui là vì đã đi qua cái ngày không anh, và có nghĩa cái lúc được bên anh cũng đến gần hơn. Vui là vì trải qua một ngày, khi đêm về em có được thời gian tâm sự với người em yêu. Cái niềm vui lớn lao ấy em cũng đa từng nói với anh cách đây không lâu. Em cứ nghĩ đâu nghư vậy thì anh biết được giờ em ở trong này xa gia đình xa người yêu em đang cần lắm anh quan tâm chia sẻ. Anh mà thương em, hiểu em thì chắc không để cho em chờ đợi và khát khao anh đến bật khóc thế này đâu.
Em biết mình cũng không hoàn hảo, chưa làm gì để anh tự hào về em, nhưng đổi lại em cũng không như người khác. Em yêu anh, em không dám làm anh buồn, em không muốn anh lo lắng cho em mà ảnh hưởng đến công việc hay gia đình, em không đòi hỏi anh phải thế này, thế kia cho em. Chỉ trong thời gian không anh bên cạnh em yếu đuối em cần cần chút yêu thương quan tâm của anh nên mới hay nói ra điều này điều kia như vậy mà thôi. Thật lòng thì em đây muốn tâm sự để cả anh và em thấy vui vẻ hơn, đỡ chút mệt mỏi chứ không phải muốn làm phiền để anh không vui đâu.
Khoảng cách không bao giờ làm chia cách tình yêu nếu ta thực sự yêu thương nhau! (Ảnh minh họa)
Không phải em muốn nhắc chuyện không vui nhưng đôi lúc cái sự vô tình đã làm em rất buồn. Em nói với anh ở trong này buồn anh ơi! Tưởng đâu sẽ được nghe điều gì đó an ủi từ anh, thế nhưng anh đáp lại là gì? Buồn thì tìm người để mà giải quyết... lúc đó em hụt hẫng lắm nhưng vẫn chỉ lên mail và nói rằng em không muốn anh có ý nghĩ đó, không muốn anh nói vậy nữa em buồn lắm đó. Chỉ vậy thôi thì chắc hẳn lòng em không nặng trĩu như hôm nay đâu. Anh có biết ngày qua tòi tệ với em lắm không buổi trưa hớn hở giờ nghỉ trưa gọi cho anh nhưng chút niềm vui ấy vụt tắt khi anh không nghe máy, không biết anh bận việc gì hay thế nào. Đi làm về đợi đến hơn 9h tối gọi lại cho anh, lúc đó mới biết anh không khỏe, em nhận ra qua giọng nói hơi mệt mỏi của anh và cái cảm giác như em đã làm phiền anh, em quá rắc rối với những câu hỏi chân thành nhưng hơi chút vụng về. Anh biết không câu trả lời "Đã bảo là mệt rồi mà" của anh làm em tủi vô cùng, giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lăn xuống đôi gò mà, cổ họng nghẹn cứng lại không nói thêm được gì, chỉ cố gượng gạo "Thôi anh nghỉ đi" rồi vội vàng tắt máy. Dù có khổ mấy thì em làm được nhưng cái cảm giác như vậy em không chịu nổi anh à. Anh có biết với em mỗi ngày dù có bận rộn hay mệt mỏi em cũng mong anh không! Anh có biết từ ngày nào tới hôm nay niềm vui lớn nhất với em ngoài có ba, má, hai đứa em là anh không! Chẳng lẽ anh không còn muốn quan tâm gì đến em nữa? Chẳng lẽ em không có chút gì quan trọng với anh? Chẳng lẽ em đã vô tình cứ mãi yêu anh làm anh khổ? Chẳng lẽ em chỉ đáng để nhận bấy nhiêu tình cảm của anh như vậy thôi? Em không được phép biết mong muốn của anh là gì, em không được phép nghĩ đến tương lai của anh và em. Em đã từng mơ về một ngày mai có anh và em hạnh phúc trong một mái nhà. Nhớ anh cũng từng nói sau này em làm mẹ của các con anh, nghĩ đến đó hạnh phúc lắm anh à. Nhưng còn đâu khi mà mọi thứ có thể thay đổi, còn đâu khi mà anh không muốn nó vô tư thơ mộng như ngày xưa. Có thể chắc cũng chỉ em nhớ những điều đó mà tự cho mình cái niềm tin để chờ đợi thôi.
Em cũng chẳng vui gì khi mang trong lòng những tâm sự này rồi ngồi viết ra đâu, nhưng thôi cứ kệ mong được nhẹ lòng hơn khi mà không anh để ngồi tựa vào vai mà chia sẻ. Dù sao thì lâu nay mỗi khi buồn muốn nói chuyện với anh nhưng không dùng điện thoại trực tiếp là em vào cái mail này để nói chuyện một mình mà! Cho dù anh có đọc thư thì cũng không đáp trả một lời nào .
Em hiểu thời gian qua cuộc sống gia đình anh ngoài đó việc này việc kia nên không nhiều thời gian, anh còn nhiều việc riêng nữa nên không thể như em mong muốn... nhưng anh à em nghĩ cũng không khó gì đâu một chút thời gian cho người mình yêu ở nơi xa dù là có bận rộn đến mấy đi chăng nữa. Nếu còn yêu còn quan tâm nhau thì đó cũng là niềm vui trong cuộc sống mà phải không anh. Thôi thì dù muốn hay không thì em cũng tự bước đi một mình thôi. Trước đây có đi đâu hay làm gì một mình nhưng lòng em vẫn tin là có anh bên cạnh. Em phải sống khác thôi, cố mà khác với cái suy nghĩ về tình yêu trước đây! Dù không muốn chút nào cả nhưng tự đặt ra để thực hiện. Trong tuần tới em không gọi điện hay nhắn tin gì đến anh, anh có gọi thì có thể em cũng không trả lời đâu. Cho dù thư hôm nay anh đã đọc hay chưa đừng trách gì em anh nhé. Em muốn như vậy để nếu anh bận việc thì lo cho ổn, không mất thời gian cho em. Em làm như vậy để anh thấy em có còn quan trọng với cuộc sống của anh không? Em làm như vậy để em tự mạnh mẽ hơn mà thôi.
Em biết những ngày tới em sẽ như thế nào rồi nhưng đành có cách thế này thôi. Sau 1 tuần hãy cho em biết em có thực sự còn ý nghĩa với anh không. Em cần câu nói thật lòng từ trái tim anh.
Em đợi tin anh - Người em yêu!
Theo VNE
Ám ảnh đêm tân hôn của người cũ Tôi đau đớn khi nghĩ đến đêm tân hôn hạnh phúc của anh và người phụ nữ khác. Đã gần 4 năm kể từ ngày em kết hôn cho đến bây giờ, chưa một ngày nào em thôi nhớ đến anh. Em nhớ những lần chúng ta đi chơi với nhau thật vui và hạnh phúc, nhớ những lúc anh chăm sóc, vỗ...