Bàng hoàng khi đọc nhật kí em gái
Cô em hồn nhiên của tôi ngày nào không còn nữa… (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là “Thích lắm! Không đau chút nào hết”.
Em tôi là một cô bé tuổi teen mơ mộng với những thay đổi kì lạ của cảm xúc và cuộc sống. Mặc dù ở cái tuổi 16 nhưng em đã phát triển như một thiếu nữ thực sự.
Là một cô bé ngoan và học giỏi nên em được rất nhiều người quý mến. Đó cũng chính là niềm tự hào của gia đình tôi mỗi khi anh em làng xóm đưa em ra làm gương cho con cháu họ.
Em tôi hồn nhiên và rất hay cười. Mặc dù chưa thực sự lớn nhưng suy nghĩ của em khá chính chắn. Cứ mỗi ngày đi học ở trường về, em lại ngồi chăm chú vào bàn học, thi thoảng ngồi xem ti vi hoặc ca nhạc để giải trí, còn mỗi lần em muốn đi đâu cùng bạn bè, em đều xin phép gia đình và không bao giờ về trễ.
Cũng vì em chăm ngoan và ham học nên gia đình tôi quyết định mua cho em một cái máy tính để em có cơ hội tìm hiểu nhiều thông tin và kiến thức bổ ích. Kể từ đó, em dường như chăm chỉ học tập hơn và cũng hạn chế đi chơi với bạn bè hơn.
Một thời gian sau, thấy em hay buồn và mặt mày lúc nào cũng xanh xao, tôi hỏi “Em có chuyện gì buồn à?” thì em chỉ trả lời: “Dạo này bài vở nhiều quá nên em học hành hơi mệt”. Thấy em chăm chỉ học hành cho gầy cả người, tôi thương em lắm! Nhưng tôi chỉ biết động viên em sắp xếp thời gian học hành và vui chơi cho khoa học, đừng vì chúi mũi vào học tập mà quên hết mọi thứ xung quanh mình…
Nhờ cơn gió gửi đến em ngàn nụ hôn ấm… (Ảnh minh họa)
Nhưng… cho đến một hôm, tôi bàng hoàng khi vô tình đọc được cuốn nhật kí của em. Không ngờ em tôi lại dính vào chuyện tình cảm để rồi bỏ bê việc học và tự nhốt mình với những nỗi ưu tư của cô gái 16 tuổi.
Ngày 21 – 11
Hôm nay được cô cho điểm 9 môn Văn thật là vui. Lên mạng nghe được một bài hát mới có tên là “Nụ hôn của gió” thật dễ thương. Ôi! Bài hát mới giống mình làm sao? “Ngày xưa ấy có một cơn gió kia hồn nhiên. Bởi còn vô tư, cơn gió chưa biết yêu bao giờ. Và cơn gió vẫn hồn nhiên gió đến bên em mỗi ngày, cơn gió ấy vẫn chờ một tình yêu”. Hihi… đáng yêu quá!
Ngày 28 – 11
Video đang HOT
Chiều nay tự nhiên thấy buồn buồn, lên mạng chát vu vơ, ai ngờ quen được một anh chàng dễ thương đang học Đại học… Hihi… chàng ta lãng mạn ghê. Mới biết người ta mà đã nói chuyện như thân thiết từ bao giờ rồi. Ghét mỗi cái mắt một mí, nhìn gian… hihi…
Ngày 30 – 11
Hôm nay hắn tặng mình bài hát “Nụ hôn của gió” và nói của hắn sáng tác chứ? Yêu quá đi mất… hihi… chụt chụt. Tối nay nhắm mắt hoài mà không ngủ được. Hình như mình cứ nghĩ về hắn nhiều hơn. “Nhờ cơn gió gửi đến em ngàn nụ hôn ấm, đôi môi mềm. Hãy nói rằng ở đây một người đang thương nhớ đến em”. Chưa gì hắn đã đòi hôn mình rồi. mình thấy hơi tò mò sao ấy? Có khi nào mình yêu không nhỉ?
Ngày 10 – 12
Hôm nay trốn học để được đi chơi với “chồng iu”. Chồng mình kinh nghiệm ghê… cảm giác thật lạ khi chồng hôn mình như thế. Nhưng mình thấy sợ khi anh ấy đòi hỏi mình “ chuyện người lớn”. Mình sợ có em bé, thế mà anh ấy lại giận và nói mình không yêu thật lòng. Chẳng nhẽ cứ phải làm như thế mới là yêu à? Mình chẳng muốn như vậy chút nào nhưng sợ chồng buồn, chồng sẽ không yêu mình nữa… hic hic…
Thôi chồng đừng buồn nhá! Vài bữa nữa sinh nhật chồng, vợ sẽ đền cho nhé!
Vợ hứa đấy! Yêu chồng nhất… chụt… chụt…
…
Ngày 15 – 12
Ôi! Thế là hôm nay mình đã trở thành đàn bà. Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là “Thích lắm! Không đau chút nào hết”. Mình thấy sợ sợ làm sao ấy. Bố mẹ mà biết thì chết… Chồng ơi! Không được hư như thế nữa đâu nha…
…
Em tôi hay khóc một mình, buồn một mình và chẳng bao giờ tâm sự nỗi niềm cùng ai! (Ảnh minh họa)
Ngày 20 – 12
Dạo này chồng chẳng quan tâm tới mình gì hết.
Hình như… chồng chán mình rồi!
Ngày 23 – 12
Hôm nay con bạn thân cho mình nghe bài hát “Nụ hôn của gió” do ông nào đó sáng tác và hát, chứ không phải là do chồng sáng tác. Bài này không phải của chồng… mà chồng lừa em à? Sao chồng kỳ vậy?
Ngày 28 – 12
Hu hu… Chồng bỏ đi rồi… Chồng bảo đừng tìm chồng nữa. Chồng cũng đổi số luôn rồi. Sao chồng bảo yêu em suốt đời cơ mà? Em yêu chồng mà… đừng bỏ em nhé, chồng ơi!
….
Tôi như chết đứng khi tận mắt đọc được những dòng nhật kí này. Tôi chẳng dám nói ra vì sợ bố mẹ biết sẽ đánh chết em mất, không những thế, nó sẽ khiến em càng tổn thương thêm…
Cô em hồn nhiên của tôi ngày nào không còn nữa. Giờ đây, em tôi hay khóc một mình, buồn một mình và chẳng bao giờ tâm sự nỗi niềm cùng ai!
Phải chăng do tôi đã không quan tâm đến em nhiều hơn? Phải chăng gia đình chúng tôi tin tưởng và chiều em quá… để rồi em ra nông nỗi này? 16 tuổi của em đâu rồi? Cái tuổi hồn nhiên, ngây thơ của em đâu rồi? Sao đôi mắt em lại u buồn và dáng người lại gầy gò, xanh xao thế kia? Tôi phải làm sao để giúp em tôi thoát ra khỏi sự bế tắc này đây?
Mong độc giả chuyên mục Tâm sự hãy cho tôi lời khuyên! Hãy chỉ cho tôi biết, tôi nên làm gì để kéo em thoát khỏi nỗi đau này? Qua đây, tôi cũng mong rằng, các bậc bố mẹ, anh chị hãy biết quan tâm đến con em của mình hơn nữa! Đừng để mọi chuyện đã rồi như cô em gái tôi thì có nhận ra sai sót của mình thì cũng đã quá muộn màng.
Anh Quân (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Được chú "dạy" chuyện người lớn
13 tuổi, tôi "được" chú tôi kéo vào bụi lau sậy dạy cho "trò chơi người lớn" (Ảnh minh họa)
Chú kéo tôi vào bụi lau sậy và bảo "Chơi trò chơi với chú nghen. Chơi xong chú sẽ hái rau phụ cho".
Sau khi đọc được bài viết "Sau đêm tân hôn là... địa ngục", tôi cũng muốn tâm sự với độc giả của chuyên mục Tâm sự nỗi niềm của tôi, cũng như những gì mà bản thân tôi cố tình che đậy bấy lâu nay.
Tôi có một bí mật từ thuở còn niên thiếu cho đến bây giờ. Và có lẽ, sẽ chẳng có ai có thể biết được, ngoài tôi và người đàn ông ấy - là chồng của cô tôi. Tôi đã thực sự rất can đảm khi viết ra những dòng tâm sự này... và tôi hiểu, nếu bây giờ tôi không viết ra những dòng này thì có lẽ, sẽ chẳng bao giờ tôi còn dám đối mặt với sự thật để chia sẻ với mọi người câu chuyện bí mật của đời tôi nữa. Hi vọng qua câu chuyện của tôi, mọi người có thể hiểu được nỗi đau của tôi, cũng như nỗi đau của rất nhiều người phụ nữ phải trải qua trong suốt cuộc đời mình... Và không biết, ai sẽ hiểu, ai sẽ cảm thông, ai sẽ rộng lượng, bao dung để yêu thương những người phụ nữ như chúng tôi - những người phụ nữ không còn trinh tiết. Nhưng chúng tôi ngây thơ, chúng tôi vô tội, chúng tôi chưa đủ lớn và trưởng thành để biết được đúng sai, phải trái trong cuộc sống này.
Nhà tôi nghèo, bố đi làm xa nên chỉ có mẹ và ba chị em tôi ở nhà, chị em tôi phải tự lo cho bản thân và động viên nhau học tập. Gia đình cô chú ruột ở sát nhà tôi, họ không có con vì chú ấy bị quai bị từ nhỏ. Thấy tôi khù khờ nên chú hay quan tâm, hỏi han tôi hơn chị gái và em trai mình... nhưng khi ấy, tôi còn quá nhỏ để biết được những mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình, cũng như không có ai dạy dỗ cho một đứa con gái 13 tuổi khi ấy biết về những kiến thức giới tính, những dấu hiệu của một người con gái tuổi mới lớn.
Lúc ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu được mối nguy hiểm đang ngày ngày rình rập (Ảnh minh họa)
Một lần ra ruộng hái rau, chú đã cố tình theo sau tôi và đứng bên cạnh một bờ ruộng khác vắng vẻ và nhiều lau sậy hơn. Khi tôi đang hái rau thì chú gọi tôi qua đó và bảo có nhiều rau ngon hơn nên tôi cũng theo chú sang bên ấy.
Chú kéo tôi vào bụi lau sậy ở đấy và bảo "Chơi trò chơi với chú nghen. Chơi xong chú sẽ phụ hái rau cho". Tôi không biết sẽ chơi trò gì nhưng vẫn vui vẻ nhận lời. Chú bắt đầu hướng dẫn tôi làm theo những gì chú dạy... và một con bé 13 tuổi khù khờ, ngốc nghếch như tôi đã ngoan ngoãn nghe lời và làm theo răm rắp những động tác chú dạy... Và khi tôi ngã ra ruộng thì cũng là lúc tôi cảm thấy sợ hãi và đau đớn khi ở vùng kín của mình bị chảy máu...
Nghe lời chú nên khi về nhà, tôi vẫn không dám kể chuyện này với ai. Và những lần tiếp theo tôi đi hái rau, chú vẫn luôn đứng ở bên kia bờ ruộng để gọi tôi vào chơi trò chơi cùng chú... tôi vẫn ngốc nghếch vào theo và lại cùng chú chơi trò chơi người lớn. Mặc dù mỗi lần như vậy tôi đều rất sợ... nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì chú "chỉ bảo".
Vài năm sau, ba mẹ thấy chị em tôi đã lớn và cần sự dạy bảo, hướng dẫn của mẹ nên ba mẹ tôi quyết định mua đất gần nhà để làm ruộng và không cho chị em đi hái rau xa nữa. Cũng kể từ đó, tôi thoát được những trò chơi của chú mình.
Liệu rồi có người đàn ông nào đủ bao dung để thứ tha cho những tội lỗi trong quá khứ của tôi không (Ảnh minh họa)
Bây giờ tôi đã 28 tuổi và đang là một người phụ nữ có địa vị trong xã hội... nhưng tôi vẫn không thể nào tự giải thoát cho bản thân mình khỏi những ám ảnh của chuyện quá khứ đau buồn ấy. Mặc dù có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng tôi không dám yêu ai, không dám kết hôn với bất cứ một chàng trai nào... vì tôi sợ họ lại đòi hỏi đến chữ trinh tiết, lại bảo tôi là đứa con gái hư hỏng, mất nết... tôi sợ họ sẽ không thông cảm và bỏ qua quá khứ của một cô bé 13 tuổi đã từng bị lạm dụng tình dục ấy!
Khi đọc tâm sự của người chồng trong bài viết "Sau đêm tân hôn là... địa ngục", tôi càng sợ hãi khi nghĩ đến tương lai, hạnh phúc của cuộc đời mình. Liệu rồi, có một người đàn ông nào đủ bao dung để đón nhận và tha thứ cho những tội lỗi quá khứ của tôi hay không? Hay rồi, họ nói yêu tôi... rồi họ cũng sẵn sàng rũ bỏ tôi khi biết được sự thật về quá khứ đau lòng ấy?
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi niềm gái xấu Có lẽ mình xấu thật... (Ảnh minh họa) Thất tình một vài năm, mình thấy xung quanh không một bóng đàn ông. Có lẽ mình xấu thật. Mình đã buồn lắm, đã tủi thân nhiều lắm. Làm con gái... chẳng ai muốn xấu. Mình viết cái này để tạ lỗi cùng các bạn trai đất Việt. Xin các bạn hiểu cho trong trái...