Bàng hoàng khi đọc nhật kí của em gái
Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là “Thích lắm! Không đau chút nào hết”.
Em tôi là một cô bé tuổi teen mơ mộng với những thay đổi kì lạ của cảm xúc và cuộc sống. Mặc dù ở cái tuổi 16 nhưng em đã phát triển như một thiếu nữ thực sự.
Là một cô bé ngoan và học giỏi nên em được rất nhiều người quý mến. Đó cũng chính là niềm tự hào của gia đình tôi mỗi khi anh em làng xóm đưa em ra làm gương cho con cháu họ.
Em tôi hồn nhiên và rất hay cười. Mặc dù chưa thực sự lớn nhưng suy nghĩ của em khá chính chắn. Cứ mỗi ngày đi học ở trường về, em lại ngồi chăm chú vào bàn học, thi thoảng ngồi xem ti vi hoặc ca nhạc để giải trí, còn mỗi lần em muốn đi đâu cùng bạn bè, em đều xin phép gia đình và không bao giờ về trễ.
Cũng vì em chăm ngoan và ham học nên gia đình tôi quyết định mua cho em một cái máy tính để em có cơ hội tìm hiểu nhiều thông tin và kiến thức bổ ích. Kể từ đó, em dường như chăm chỉ học tập hơn và cũng hạn chế đi chơi với bạn bè hơn.
Một thời gian sau, thấy em hay buồn và mặt mày lúc nào cũng xanh xao, tôi hỏi “Em có chuyện gì buồn à?” thì em chỉ trả lời: “Dạo này bài vở nhiều quá nên em học hành hơi mệt”. Thấy em chăm chỉ học hành cho gầy cả người, tôi thương em lắm! Nhưng tôi chỉ biết động viên em sắp xếp thời gian học hành và vui chơi cho khoa học, đừng vì chúi mũi vào học tập mà quên hết mọi thứ xung quanh mình…
Nhờ cơn gió gửi đến em ngàn nụ hôn ấm… (Ảnh minh họa)
Nhưng… cho đến một hôm, tôi bàng hoàng khi vô tình đọc được cuốn nhật kí của em. Không ngờ em tôi lại dính vào chuyện tình cảm để rồi bỏ bê việc học và tự nhốt mình với những nỗi ưu tư của cô gái 16 tuổi.
Ngày 21 – 11
Hôm nay được cô cho điểm 9 môn Văn thật là vui. Lên mạng nghe được một bài hát mới có tên là “Nụ hôn của gió” thật dễ thương. Ôi! Bài hát mới giống mình làm sao? “Ngày xưa ấy có một cơn gió kia hồn nhiên. Bởi còn vô tư, cơn gió chưa biết yêu bao giờ. Và cơn gió vẫn hồn nhiên gió đến bên em mỗi ngày, cơn gió ấy vẫn chờ một tình yêu”. Hihi… đáng yêu quá!
Ngày 28 – 11
Chiều nay tự nhiên thấy buồn buồn, lên mạng chát vu vơ, ai ngờ quen được một anh chàng dễ thương đang học Đại học… Hihi… chàng ta lãng mạn ghê. Mới biết người ta mà đã nói chuyện như thân thiết từ bao giờ rồi. Ghét mỗi cái mắt một mí, nhìn gian… hihi…
Ngày 30 – 11
Hôm nay hắn tặng mình bài hát “Nụ hôn của gió” và nói của hắn sáng tác chứ? Yêu quá đi mất… hihi… chụt chụt. Tối nay nhắm mắt hoài mà không ngủ được. Hình như mình cứ nghĩ về hắn nhiều hơn. “Nhờ cơn gió gửi đến em ngàn nụ hôn ấm, đôi môi mềm. Hãy nói rằng ở đây một người đang thương nhớ đến em”. Chưa gì hắn đã đòi hôn mình rồi. mình thấy hơi tò mò sao ấy? Có khi nào mình yêu không nhỉ?
Video đang HOT
Ngày 10 – 12
Hôm nay trốn học để được đi chơi với “chồng iu”. Chồng mình kinh nghiệm ghê… cảm giác thật lạ khi chồng hôn mình như thế. Nhưng mình thấy sợ khi anh ấy đòi hỏi mình “chuyện người lớn”. Mình sợ có em bé, thế mà anh ấy lại giận và nói mình không yêu thật lòng. Chẳng nhẽ cứ phải làm như thế mới là yêu à? Mình chẳng muốn như vậy chút nào nhưng sợ chồng buồn, chồng sẽ không yêu mình nữa… hic hic…
Thôi chồng đừng buồn nhá! Vài bữa nữa sinh nhật chồng, vợ sẽ đền cho nhé!
Vợ hứa đấy! Yêu chồng nhất… chụt… chụt…
…
Ngày 15 – 12
Ôi! Thế là hôm nay mình đã trở thành đàn bà. Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là “Thích lắm! Không đau chút nào hết”. Mình thấy sợ sợ làm sao ấy. Bố mẹ mà biết thì chết… Chồng ơi! Không được hư như thế nữa đâu nha…
…
Em tôi hay khóc một mình, buồn một mình và chẳng bao giờ tâm sự nỗi niềm cùng ai! (Ảnh minh họa)
Ngày 20 – 12
Dạo này chồng chẳng quan tâm tới mình gì hết.
Hình như… chồng chán mình rồi!
Ngày 23 – 12
Hôm nay con bạn thân cho mình nghe bài hát “Nụ hôn của gió” do ông nào đó sáng tác và hát, chứ không phải là do chồng sáng tác. Bài này không phải của chồng… mà chồng lừa em à? Sao chồng kỳ vậy?
Ngày 28 – 12
Hu hu… Chồng bỏ đi rồi… Chồng bảo đừng tìm chồng nữa. Chồng cũng đổi số luôn rồi. Sao chồng bảo yêu em suốt đời cơ mà? Em yêu chồng mà… đừng bỏ em nhé, chồng ơi!
….
Tôi như chết đứng khi tận mắt đọc được những dòng nhật kí này. Tôi chẳng dám nói ra vì sợ bố mẹ biết sẽ đánh chết em mất, không những thế, nó sẽ khiến em càng tổn thương thêm…
Cô em hồn nhiên của tôi ngày nào không còn nữa. Giờ đây, em tôi hay khóc một mình, buồn một mình và chẳng bao giờ tâm sự nỗi niềm cùng ai!
Phải chăng do tôi đã không quan tâm đến em nhiều hơn? Phải chăng gia đình chúng tôi tin tưởng và chiều em quá… để rồi em ra nông nỗi này? 16 tuổi của em đâu rồi? Cái tuổi hồn nhiên, ngây thơ của em đâu rồi? Sao đôi mắt em lại u buồn và dáng người lại gầy gò, xanh xao thế kia? Tôi phải làm sao để giúp em tôi thoát ra khỏi sự bế tắc này đây?
Mong độc giả chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống hãy cho tôi lời khuyên! Hãy chỉ cho tôi biết, tôi nên làm gì để kéo em thoát khỏi nỗi đau này? Qua đây, tôi cũng mong rằng, các bậc bố mẹ, anh chị hãy biết quan tâm đến con em của mình hơn nữa! Đừng để mọi chuyện đã rồi như cô em gái tôi thì có nhận ra sai sót của mình thì cũng đã quá muộn màng.
Theo VNE
Sững sờ khi đọc những trang nhật ký bí mật của vợ
Mặc dù tôi yêu vợ nhiều và cô ấy đã viết lời xin lỗi hàng ngàn lần trong nhật ký, tôi vẫn thấy đau đớn. Tôi là thằng đàn ông duy nhất bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ với chiếc sừng đó. Nhưng tôi không cam tâm khi thấy vợ bị hại đến mất cả chức năng làm mẹ, còn tôi thì không bao giờ có được đứa con thứ hai.
Nhưng tôi sợ sau này con tôi lớn lên có thể sẽ bắt gặp những trang nhật ký bí mật này của vợ và sẽ đánh giá mẹ nó không ra gì. Tôi có nên nhanh chóng xóa vật chứng cuối cùng này không? (Ảnh minh họa)
Hôm nay, vô tình lấy laptop của vợ có việc, tôi đã đọc được file nhật ký của em. Đọc những trang nhật ký vợ viết cho tôi trước lúc lên bàn mổ như một cuốn phim quay chậm về khoảng thời gian chung sống của chúng tôi. Bất ngờ có, đau khổ có nhưng trên hơn hết, tôi biết ơn cô ấy đã làm vợ mình ở kiếp này. Đã 3 hôm rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, trong khi tôi có rất nhiều điều muốn nói.
Mỗi trang nhật ký đầy ăm ắp lời yêu thương dành cho chồng và con nhưng tôi vẫn sốc vì thế giới nội tâm giằng xé mâu thuẫn của vợ từ trước đến nay. Tôi đã quá chủ quan và tự tin vì đã làm cho vợ được hạnh phúc. Tôi không ngờ đằng sau những nụ cười và sự tươi trẻ đó là vô vàn nỗi khổ tâm chưa một lần vợ tôi dám chia sẻ cùng chồng.
Vợ tôi nói đã không yêu tôi khi được cầu hôn mà chỉ chọn tôi như một cách trốn chạy mối tình đầy đau khổ trước đó. Cô ấy gọi đó là một cuộc hôn nhân giả mạo, tình yêu là giả, trinh tiết là giả. Vậy mà tôi không hề nhận ra, vẫn yêu thương và biết ơn vợ vì "lần đầu tiên". Đêm tân hôn lúc nhìn tôi ngủ say sưa một cách mãn nguyện, cô ấy đã khóc vì đã lợi dụng thành công một người đàn ông chung tình và dại khờ như thế.
Vợ tôi nói đã không yêu tôi khi được cầu hôn mà chỉ chọn tôi như một cách trốn chạy mối tình đầy đau khổ trước đó (Ảnh minh họa)
Cô ấy không hề hay rằng tôi không dại, tôi thừa biết cô ấy đến với mình không vì yêu. Và cái thứ đo đỏ đêm tân hôn chỉ là màng trinh giả giá vài trăm nghìn. Chỉ là tôi đã cố đóng kịch, dày vò nhau thì được cái gì? Tình yêu mới là điều quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là chuyện không đáng.
Sau khi chia tay tình cũ, cô ấy đã héo hắt đến đường muốn tự vẫn. Nếu tôi không giả vờ làm chàng ngốc thì làm sao cứu vớt được người tôi yêu? Cho đến nay, tôi vẫn chưa bao giờ hối hận về quyết định đó.
Ngay cả khi sinh con đầu lòng, vợ tôi vẫn yêu và đợi tin người cũ. Tôi chỉ là một hình nộm thay thế được vợ cho ăn mặc giống hệt người đó. Tôi cũng biết điều này nhưng chưa một lần từ chối trang phục vợ chuẩn bị cho. Cô ấy gọi tôi là người chồng vĩ đại nhất, dễ tính nhất, vị tha nhất. Tôi chỉ khiêm tốn nhận mình là người yêu vợ nhất mà thôi.
Tôi không muốn ghen tư tuông với một hình bóng không có thật và sự khoan dung của tôi cũng chỉ để cả hai có thêm thời gian. Vợ tôi có thêm thời gian để quên người cũ, còn tôi có thêm thời gian để yêu thương và thay đổi vợ mình. Người ta cưa cẩm nhau rồi mới kết hôn, còn tôi kết hôn rồi mới bắt đầu tán tỉnh. Không có gì là gượng gạo miễn chúng tôi thấy hạnh phúc.
Nhưng có một chuyện làm tôi sốc thật sự dù đã chuẩn bị tâm lý về sự phản bội của vợ mình. Khi con trai tôi 3 tuổi, cô ấy đã lén lút gặp lại tình cũ và ngoại tình. Cô ấy bị lừa vào khách sạn và sáng ra chỉ còn một mình không áo quần nằm trên giường.
Sau đó cô ấy có thai. Cô ấy đã rất băn khoăn và dằn vặt vì không biết đấy là con của chồng hay tình cũ. Cô ấy không muốn sai lầm để mắc thêm tội với chồng. Sau một thời gian suy nghĩ, cô ấy quyết định phá thai. Đứa bé đó được vợ tôi bí mật mua phần mộ nghĩa trang như bao người khác để lui tới tưởng nhớ và xin con tha thứ.
Khi mọi việc đã xong xuôi, tình cũ của cô ấy mới nói rằng tối hôm đó không làm gì vợ tôi cả. Sau khi để vợ tôi uống thuốc mê man chuẩn bị giở trò thì vợ anh ta tìm đến kéo đi.
Việc đó làm vợ tôi suy sụp, một lúc cô ấy mắc hai tội lớn: phản bội chồng và giết chết máu mủ của chồng. Tôi vẫn nhớ có một khoảng thời gian vợ tôi tự dưng yếu và đau ốm liên tục. Tôi đã đoán cô ấy gặp lại và bị từ chối thêm lần nữa nhưng không ngờ sự việc lại đến mức này.
Tôi không kiềm được giận dữ với thằng Sở khanh đốn mạt đó. Và tôi cũng không kiềm được nước mắt. Bởi tôi không chỉ mất một đứa con mà mất cả những đứa con sau này. Do thể trạng vốn yếu ớt, lần nạo thai đó của vợ làm cô ấy không thể sinh nở được nữa. Tôi không biết nguyên nhân là do phá thai, chỉ biết bác sĩ bảo tử cung yếu không lưu thai được.
Mặc dù tôi yêu vợ nhiều và cô ấy đã viết lời xin lỗi hàng ngàn lần, tôi vẫn thấy đau đớn. Tôi là thằng đàn ông duy nhất bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ với chiếc sừng đó. Nhưng tôi không cam tâm khi thấy vợ bị hại đến mất cả chức năng làm mẹ, còn tôi thì không bao giờ có được đứa con thứ hai.
Nguyên nhân đó giúp tôi hiểu được vì sao vợ tôi sau đó lại yêu chồng con nhiều đến thế. Trước đó cô ấy đã là một người vợ, người mẹ tuyệt vời nhưng chưa đặt nhiều cảm xúc vào gia đình. Còn bây giờ, cả tình cảm và sức lực cô ấy đều cho đi. Vài năm trở lại đây, gia đình tôi thật sự rất êm ấm và hạnh phúc.
Nhưng cô ấy vẫn không thể hoàn toàn vui vẻ mà vẫn ưu tư trầm uất. Cô ấy thấy mang tội với chồng con và không thể sống yên ổn với những dằn vặt đó. Đó cũng chính là nguyên nhân làm cô ấy trở bệnh nhanh hơn.
Tôi ước giá như cô ấy có thể chia sẻ những điều này với chồng để được nhẹ nhõm vui sống. Với cô ấy, tôi có thể bao dung tất cả. Tôi đã chấp nhận một lần thì bây giờ điều đó đâu khó khăn gì. Tiếc là vợ tôi đã không đủ can đảm để nói ra, còn tôi mải mê đóng vai chú bò hạnh phúc nên không hay biết nội tâm vợ mình.
Ba ngày không được nghe vợ trò chuyện, tôi thấy thời gian như tảng đá đè lên ngực mình. Tôi sợ cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh. Tôi còn phải nói rằng tôi sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm. Chỉ hy vọng chút tình yêu này sẽ tiếp thêm nghị lực cho vợ tôi trở về.
Nhưng tôi sợ sau này con tôi lớn lên có thể sẽ bắt gặp những trang nhật ký bí mật này của vợ và sẽ đánh giá mẹ nó không ra gì. Tôi có nên nhanh chóng xóa vật chứng cuối cùng này không? Và xin hỏi thật các bạn, tôi có ngu và nhu nhược quá không?
Theo VNE
Cuốn nhật ký Năm đó, tôi 14 tuôi, học lớp 7. Dành dụm tiền, tôi mua được một cuốn sổ be bé, dạng sổ tay. Tôi cất kỹ nó trong ngăn tủ, bên dưới nhiều món đồ khác, bởi vì không muốn ai tìm được. Tập tành bắt chước như trong mấy quyển sách, tôi cũng viết nhật ký. ảnh minh họa Mọi tâm tư thầm...